Trọng Sinh Thành Em Kế Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 22

Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ ngực "Mẹ ơi, tang thi này sao lại nhiều như vậy so với chúng ta gặp trên đường còn nhiều hơn, may mắn bây giờ là mùa đông bằng không em cảm thấy mình sắp bị bọn họ xé nát rồi" Hắn chỉ chỉ quần trên đùi hẳn là bị móng vuốt của tang thi nắm lấy tất cả đều biến thành từng sợi dây treo trên đùi nhìn xa giống như là mặc váy cỏ Ngôn Trạch Vũ u oán nhìn qua, Tô Bắc Khương che miệng lại "Thực xin lỗi anh, em không phải cố ý."

Ngôn Dục liếc mắt nhìn tang thi còn đang ở ngoài cửa không ngừng giãy dụa muốn vọt vào trong "Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài không thể cứ bị động như vậy được"

"Không biết đội trưởng Trương bên kia thế nào rồi?"

Ngôn Trạch Vũ nghe thấy thế nói "Bên chúng ta mới là tang thi cấp hai còn đáng sợ như vậy, vậy bọn họ bên kia chẳng phải càng đáng sợ sao?"

"Không, một thành thị nào có nhiều tang thi như vậy nhìn số lượng tang thi bên ngoài rất có thể một bộ phận tang thi đều ở bên chúng ta." Ngay khi bọn họ nói chuyện công phu "ào" một tiếng, một con tang thi phá vỡ thủy tinh bên cạnh xông vào. Bên ngoài cửa là băng tuyết hành động của bọn chúng bị hạn chế chờ đến khi nhiệt độ trong phòng có chút tăng lên hành động của bọn họ lập tức trở nên nhanh chóng.

"Chạy" Ngôn Dục Dục hô to một tiếng ba người tập thể vọt lên lầu, Tô Bắc Khương nắm chặt thời gian mỗi người đưa một ly nước uống vào cảm giác thể lực của mình có chút hồi phục, Ngôn Dục xoay người ném ra một đạo lôi điện đặc tính lôi điện dị năng lúc này bóc ra tang thi phía sau liên miên không ngừng ngã xuống một mảng lớn.

"Wow dị năng của Nhị ca thật lợi hại"

"Lời này nói anh liền mất hứng, chẳng lẽ dị năng của anh không mạnh sao?"

Tô Bắc Khương thử thao túng thủy hệ dị năng của mình ném ra một đạo roi nước quất bay một tang thi ra xa.

"Kiều Kiều a, em được đấy"

Tô Bắc Khương vẻ mặt bị đả kích "Em chỉ là không nghĩ dị năng của mình chính là một dị năng phụ trợ."

Ngôn Dục "Cứ từ từ, cũng không phải một hơi là có thể luyện thành"

Tô Bắc Khương nhìn bộ dáng bọn họ không ngừng hủy bỏ dị năng quăng bay tang thi nghiến răng nghiến lợi giơ đao lên toàn bộ khí trút lên người tang thi trước mắt rất nhanh bọn họ đã bị tang thi bức lên nóc nhà.

"Anh" Ngôn Trạch Vũ thở hổn hển đỡ lấy Ngôn Dục "Em không còn sức lực nữa rồi"

Ngôn Dục quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, hắn nhìn thấy tang thi cấp hai dưới lầu trung tâm thương mại này đang chỉ huy những tang thi chưa thông minh chạy lên lầu.

"Tôi muốn dẫn tang thi này ra gϊếŧ nó."

"Anh đi một mình à?"

"Chúng ta cùng nhau nhảy qua lầu đối diện hai người tìm cơ hội chạy trốn chúng ta sẽ gặp nhau trong nhà kho"

Tô Bắc Khương giữ chặt Ngôn Dục "Không được a ca, một mình anh làm sao được?"

Ngôn Dục kéo Tô Bắc Khương xuống nắm chặt tay cô nhìn về phía Ngôn Trạch Vũ "Trạch Vũ cậu phải bảo vệ tốt cho Kiều Kiều, làm theo lời tôi nói"

"Vâng"

"Rất tốt, bây giờ chúng ta cùng nhảy"

Tô Bắc Khương kỳ thật không sợ cao nhưng lúc thật sự đứng ở bên nóc nhà cô vẫn nhắm mắt nhíu mày, Ngôn Dục nắm lấy tay cô "Đừng sợ, tất cả chúng ta đều ở đây anh đếm đến ba thì nhảy không được do dự biết không?" Phía sau là tang thi còn đang chen chúc mà tới bọn họ không có lựa chọn nào khác.

"1,2,3 nhảy" a! trong nháy mắt cảm giác không trọng lượng khiến đáy lòng bọn họ hoảng hốt khi chân lần nữa giẫm trên mặt đất mới khôi phục lại, Ngôn Dục giao Tô Bắc Khương chân còn đang mềm cho Ngôn Trạch Vũ đỡ lấy "Trạch Vũ, chúng ta gặp lại ở nhà kho"

Tô Bắc Khương nắm lấy góc áo Ngôn Dục "anh, chúng em chờ anh nha"

Ngôn Dục không quay đầu lại chỉ gật gật đầu rồi nhảy xuống mái nhà, bọn họ từ xa nhìn thấy Ngôn Dục hướng tang thi cấp hai kia vọt tới tang thi kia thấy Ngôn Dục đi tới thì dừng tay chỉ huy hướng về phía hắn. Tang thi mất đi chỉ huy bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi như ruồi không đầu thậm chí có người rơi xuống lầu nhưng nhân số của bọn họ quá nhiều rất nhiều đều là đặt ở trên người người khác lại chậm rãi ấn đường vân lâu phòng bò lên.

Tô Bắc Khương sau khi nhìn thấy chậm rãi đứng lên "Ngôn Trạch Vũ, chúng ta phải đi nhanh chúng ta phải chạy tới nhà kho cùng Tiếu Bác và Trương đội trưởng bọn họ hội hợp."

"Đúng vậy, chúng ta còn phải đến đó chờ nhị ca"

"Đi"

Tuy rằng tang thi cấp hai đã đi theo Ngôn Dục nhưng tang thi dưới lầu vẫn còn, sắc trời nhìn chậm rãi tối sầm lại bọn họ ở trong đại sảnh dưới lầu miễn cưỡng tìm một góc sạch sẽ nghỉ ngơi một hồi. Sợ tang thi tùy thời có thể vọt vào hơn nữa còn ở chỗ này vây khốn cũng không có cảm giác thèm ăn gì chỉ miễn cưỡng ăn một chút bánh mì khô uống chút nước hai người tựa vào nhau không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Bắc Khương nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa, đôi mắt phát sáng trong đêm tối của tang thi chợt lóe lên ngoài cửa.

"Anh, trời tối rồi tang thi hình như trở nên ít đi, chúng ta có đi không? Không biết hiện tại bọn đội trưởng Trương thế nào rồi."

Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ đầu cô "Đừng lo lắng, đội trưởng Trương bên kia bọn họ có vũ khí nóng không giống chúng ta."

Anh đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa "Trời quá tối chúng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy con đường phía trước, ngay cả trong tuyết cũng khó có thể tìm thấy chúng ở đâu chúng ta nên để sáng rồi hãy hành động."

"Thế nhưng anh hai còn không biết bây giờ thế nào"

"Em cũng quá coi thường Nhị ca của chúng ta rồi, em nhìn anh ấy ở nhà giống như làm ăn kỳ thật chính là người cùng Tam ca Tứ ca ở trong bộ đội từng rèn luyện qua."

Nghe Ngôn Trạch Vũ nói như vậy Tô Bắc Khương liền yên tâm hơn nhiều, ban đêm giáng xuống cho dù là hành động của tang thi trong tuyết cũng bắt đầu trở nên nhanh chóng họ nhanh chóng phá vỡ sự cân bằng của đêm tuyết chúng phá cửa xông về phía Tô Bắc Khương và Ngôn Trạch Vũ.

"A, hổ không phát uy coi ta là mèo bệnh à, lão tử hôm nay không chém xong tế thiên lão tử các ngươi sẽ không họ Ngôn"

"Anh, anh muốn đổi họ sao"

"Đứng chung một chỗ với anh nhất định không thể bị bắt có biết không?" Đinh đinh đang đang là thanh âm móng vuốt của tang thi cùng vũ khí của bọn họ chạm vào nhau, trải qua một ngày lịch lãm hôm nay Tô Bắc Khương rốt cục nhìn thấy tang thi sẽ không còn sinh ra phản ứng sinh lý.

"Ta gϊếŧ chết các ngươi, gϊếŧ chết các ngươi, tay của ta đã sắp đứt đoạn"

"Anh, anh chỉ mệt mỏi tay thôi sao?" Tinh thần người nhảy quá chặt luôn có lúc lơi lỏng ngay phía sau bọn họ không chú ý một con tang thi đột nhiên vô thanh vô tức toát ra bắt lấy tay Ngôn Trạch Vũ dùng sức xé rách.

"A!" một tiếng kêu thảm thiết Ngôn Trạch Vũ ngã ngồi trên mặt đất Tô Bắc Khương quay đầu vung đao chém chết con zombie kia "Anh, anh có không sao không"

"Cảm thấy đau đến chết đi được, em nói anh có sao không" Ai bảo ngươi một mực bần khẩu!

"Không được, chúng ta phải nhanh chóng đi anh cảm thấy cánh tay của mình sắp gãy bây giờ hoàn toàn không thể sử dụng lực lượng."

"Anh, anh kiên trì một chút! không có nhiều chúng ta có thể đi ra ngoài ngay lập tức " Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ ngực "Mẹ nó, tang thi sao lại nhiều như vậy so với chúng ta gặp trên đường còn nhiều hơn may mắn bây giờ là mùa đông bằng không anh cảm thấy mình sắp bị bọn họ xé" Bả vai lập tức trở nên nặng nề Ngôn Trạch Vũ tựa vào người cô. Tô Bắc Khương hiện tại không có thời gian quay đầu nhìn anh đang làm gì "Anh, anh đừng lúc này còn muốn lười biếng" Đáng tiếc cô không nhận được câu trả lời cô dùng dư quang nhìn thoáng qua, thân thể Ngôn Trạch Vũ theo động tác của cô trước sau lắc lư trái phải chỉ là đầu vẫn cúi xuống. Không xong, khẳng định là tang thi cào miệng vết thương quá sâu lại chưa kịp xử lý ngất xỉu, cô nhớ tới những lời nguyên chủ nói trong mộng nhớ tới khoảng thời gian này Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Dục yêu thương cô.

"Cút đi" Một tay vung qua một thanh nước đầu tiên là mơ mơ màng màng một phen mắt tang thi sau đó đỡ Ngôn Trạch Vũ lui về phía sau đặt hắn ở một bên góc tường. Cô biết Ngôn Trạch Vũ hiện tại không nghe thấy nhưng vẫn nói "Anh, anh cứ ở đây nghỉ ngơi một chút yên tâmđi ngày mai chúng ta nhất định sẽ hội hợp với Nhị ca." Hiện tại không có thời gian xử lý vết thương cô vội vàng cho hắn một ngụm nước suối nhỏ lại ngáy một chút đem nước hắt lên vết thương, không đợi nàng lau khô tang thi đã lau khô nước gào thét xông tới hiện tại nàng kỳ thật đã mệt mỏi không dậy nổi nhưng cắn răng, cô cảm giác tay mình đã nhặt được tri giác chỉ là bản năng còn đang chỉ huy tay cứng ngắc vung lên chất lỏng trong đầu tang thi chém rơi phun ra văng lên mặt trên người còn có trên đùi cả người tản ra một loại hương vị thối rữa giống như bọn họ, cô thực sự ghê tởm muốn nôn mửa nhưng bây giờ chỉ có một mình Ngôn Trạch Vũ còn hôn mê cô không dám phân tán tinh lực cũng không thể phân tán tận lực.

"Đinh" một con tang thi đánh rơi đao trong tay cô xông lên khiến thân thể vốn không đứng vững của cô lập tức ngã xuống đất nằm sấp bên chân Ngôn Trạch Vũ. Cô đứng dậy và muốn nhặt con dao nhưng bị đá xa hơn cô bò trở lại bên cạnh Ngôn Trạch Vũ nhặt con dao của Ngôn Trạch Vũ ngồi trên mặt đất vung lung tung ngăn cản móng vuốt của tang thi để tránh đụng phải Ngôn Trạch Vũ.

"Tê" nhất thời không chú ý bị tang thi càn rách cánh tay, đau quá! Lúc này nàng thật sự không có khí lực giơ đao lên kỳ thật nàng hoàn toàn có thể trốn vào không gian thế nhưng trong không gian không thể giấu người sống nếu như nàng trốn vào thế tất cũng chỉ có thể đem Ngôn Trạch Vũ lưu lại bên ngoài. Cô dựa vào bên cạnh Ngôn Trạch Vũ "Anh, chúng ta sẽ không chết ở đây như vậy chứ"

Tang thi càng ngày càng gần cô không muốn cứ như vậy mà chết, thật vất vả mới có một cơ hội sống sót một lần nữa cô không muốn cứ như vậy mà buông tha, giơ tay lên đang chuẩn bị dùng thủy hệ dị năng thử xem có thể đuổi bọn họ đi hay không thì lòng bàn tay đột nhiên phát ra một trận ánh sáng màu trắng. Ngay khi vầng sáng sáng lên tang thi trước mắt ngây ngẩn cả người sau đó giống như là bị cái gì đó khống chế tập thể xoay người đi ra ngoài cửa. Tô Bắc Khương kinh ngạc lớn miệng đợi đến khi tang thi hoàn toàn ra khỏi cửa cô xoay tay lại nhìn thoáng qua hình như không có gì ngạc nhiên chẳng lẽ là đánh bậy đánh bạ? Ngay khi cô miên man muốn phát tán suy nghĩ bên cạnh truyền đến một tiếng kêu đau đớn thấp kém gọi lại hồn cô, đầu tiên cô dùng dị năng của mình cho Ngôn Trạch Vũ uống dùng quang hệ dị năng chữa khỏi vết thương của anh lại từ trong không gian lấy ra một cái chăn đem hắn thật cẩn thận di chuyển lên. Đêm nay là không có tinh thần chạy, ở đây tùy tiện nghỉ ngơi một đêm đi sau khi di chuyển Ngôn Trạch Vũ lên cô nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, nếu Ngôn Trạch Vũ nghỉ ngơi tối nay cô không có cách nào ngủ được. Đứng lên mò mẫm nhặt đao về dù sao không có việc gì liền lật xem có tinh hạch hay không đi, lấy ra một cái đèn pin nho nhỏ đi theo ánh đèn một đao đâm thủng đầu tang thi gần nhất một viên tinh hạch lấp lánh liền xuất hiện trước mắt. Nàng làm bộ không đổi sắc mặt đưa tay vào, lúc trước thu thập tinh hạch nàng tuy rằng cũng nhặt nhưng vẫn là bọn họ đem tinh hạch từ trong đầu tang thi chọn ra sau đó nàng lại đi nhặt không giống như bây giờ muốn tự mình chọc đầu tang thi tự mình nhặt, chất lỏng dính dính bốc mùi hôi thối lướt qua tay cô, cô bị dọa nổi da gà. Sau khi nhặt hai cái cô dừng lại có chút chịu không nổi nàng đem Kỳ Lân từ không gian phóng ra, Kỳ Lân trải qua một đoạn thời gian nuôi dưỡng đã lớn lên một vòng. Tô Bắc Khương chỉ vào tang thi trên mặt đất "Kỳ Lân, chúng ta bây giờ đến nhặt tinh hạch đi"

Kỳ Lân nghiêng đầu:???

"Chính là thứ trong đầu tang thi sáng lấp lánh, tao dùng đao cắt đầu bọn họ sau đó chọn ra, mày liền ngậm đến bên cạnh Ngôn Trạch Vũ thả là được"

Kỳ Lân nghe hiểu lời của nàng gật gật đầu, một người một hổ phối hợp rất ăn ý chỉ chốc lát sau đã nhặt xong tất cả tinh hạch, bên ngoài còn có rất nhiều thi thể trung tâm thương mại bên cạnh cũng có rất nhiều nhưng Ngôn Trạch Vũ vẫn đang ngủ cô lo lắng để anh ở lại đây một mình. Hôm nay đã nhặt không ít ngày mai lại nhặt xong, Tô Bắc Khương buông đèn pin xuống rửa sạch tinh hạch Kỳ Lân nhặt được. Đều là tinh hạch màu trong suốt, đều là tang thi không có khả năng sinh ra dị năng khi cô dùng nước tinh lọc tất cả tạp chất trong tinh hạch lúc chuẩn bị bỏ vào không gian Kỳ Lân một miệng ngậm lên một viên tinh hạch Tô Bắc Khương dọa vội vàng bắt lấy nó "Kỳ Lân mày làm gì vậy? Đây không phải là thức ăn" Đáng tiếc Kỳ Lân đã gầm rầm nhai nát nuốt xuống cô lật xem trước sau sờ bụng nó.

"Mày ăn vào không sao chứ? Bụng không đau sao? Có cảm giác khác nhau không" Kỳ Lân lắc đầu há miệng hà ra một hơi, Tô Bắc Khương vốn tưởng rằng sẽ bị hun một chút ai biết cô chỉ cảm giác được một trận gió nhẹ thổi qua mái tóc của mình, cô kinh ngạc lắc lắc Kỳ Lân một chút "Dị năng của mày ăn cái này không có ảnh hưởng?" Kỳ Lân gật gật đầu

"Oa, mày thật lợi hại nha Kỳ Lân vậy mày phải lớn lên nhanh chóng nha" Khó trách nó ăn tinh hạch này không có phản ứng gì thì ra động vật biến dị cùng thể chất con người không giống nhau nha cô vỗ vỗ đầu Kỳ Lân "Hiện tại tao phải nghỉ ngơi một chút, mày giúp tao trông chừng một chút được không? Bên này ca ca nếu có chuyện gì hoặc là có tang thi đến mày liền cắn tỉnh tao được không?"

Kỳ Lân gật gật đầu "Ngao ô"

Cô rất mệt mỏi, chỉ hai phút sau khi Kỳ Lân gật đầu đáp ứng liền lâm vào giấc ngủ nặng nề buổi sáng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại cô chống người lên nhìn sang bên cạnh chuẩn bị xem Ngôn Trạch Vũ thế nào. Bên cạnh không có ai ngược lại ngoài cửa truyền đến từng tiếng hô cô đứng lên nhìn thoáng qua chăn tối hôm qua quyết đoán không cần bởi nó quá bẩn. Ngoài cửa trời sáng rực mặt trời xuất hiện chiếu lên người ấm áp dưới ánh mặt trời Ngôn Trạch Vũ đang cầm đao cắt đầu tang thi chọn tinh hạch thấy Tô Bắc Khương đi ra phất phất tay với cô, sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật sự là quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Anh, anh thu thập được bao nhiêu rồi?"

"Không ít! buổi sáng lúc tỉnh lại thấy em còn đang ngủ, anh thấy không ai liền mang theo Kỳ Lân tìm toàn bộ tang thi bị gϊếŧ ở trung tâm thương mại bên cạnh một lần"

"Không phải có nhiều sao?"

"Không sao đâu, cũng không phải con nào cũng có đây là cái cuối cùng anh đang tìm kiếm"

Hắn rút đao ra nhặt tinh hạch lên từ đầu tang thi chết đi cuối cùng tiện tay vung vào trong túi xách tùy thân, đi vào Tô Bắc Khương giải xuống đưa cho cô "Kiều Kiều em tỉnh có phải là nên lấy bộ quần áo cho anh thay hay không"

Anh đánh giá Tô Bắc Khương một chút "Chúng ta cùng nhau đổi đồ ăn tìm Nhị ca đi "

Ồ, ồ, được!
Bình Luận (0)
Comment