Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 20

Buổi tối ở trường Dục Đức tan học lúc 9 giờ. Sau 9 giờ, nếu học sinh nào muốn ở lại lớp tự học thêm một tiết nữa cũng được, dù sao thì 10 giờ lớp học mới khóa cửa. Ký túc xá tắt đèn lúc 11 giờ.

Lớp 20 là lớp tệ nhất trường, nên đến 9 giờ là phòng học trống rỗng không một bóng người. Chu Tĩnh vác cái cặp chứa đầy táo lên vai, oai phong lẫm liệt bước ra khỏi cửa.

Cô đi thẳng đến sân vận động. Sân rộng thênh thang, đến đêm lại càng thêm trống trải. Trường Dục Đức chỉ có học sinh lớp 12 mới được ở nội trú, mà học sinh lớp 12 thì hiếm khi có thời gian rảnh mà lang thang ngoài sân thế này.

Nhưng vẫn có ngoại lệ.

Trên sân bóng rổ vẫn còn hai người. Dưới ánh đèn vàng vọt, quả bóng rổ nện xuống đất vang lên âm thanh nặng nề. Thiếu niên cao lớn đứng dưới rổ, mồ hôi thấm đẫm, trông thật tràn đầy sức sống. Nếu cậu ta đẹp trai hơn chút thì đúng là cảnh tượng mãn nhãn.

Chu Tĩnh gặm táo, dựa vào lan can một bên, nheo mắt thưởng thức "cảnh đẹp".

Viên Khang Kỳ đang đối mặt với Hạ Huân, hình như phát hiện điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Chu Tĩnh. Đúng lúc phân tâm, Hạ Huân liền nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.

Bách phát bách trúng.

“Chơi ăn gian quá nha!” Viên Khang Kỳ tỉnh hồn lại, hét lên: “Làm lại!”

Hạ Huân đón bóng, liếc cậu ta một cái: “Trẻ con.”

Chu Tĩnh ăn hết miếng táo cuối cùng, ném vào thùng rác, đi về phía Hạ Huân.

Cô tháo ba lô xuống, hỏi: “Hai người còn đánh nữa không? Còn đánh thì trông cặp giúp tôi cái.”

“Làm gì vậy?” Hạ Huân ngơ ngác.

“Chạy bộ chứ sao.” Chu Tĩnh nói: “Chẳng lẽ tôi đến xem hai người chơi bóng chắc?”

“Cũng có thể mà.” Viên Khang Kỳ cười trêu: “Khán giả độc quyền đấy.”

Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, đúng là mỹ nhân như ngọc. Hai người này vốn đã đẹp trai, lúc này dưới ánh đèn, áo thun quần đùi đơn giản, trán lấm tấm mồ hôi, lại càng toát lên vẻ nam tính. Cả hai đều cao ráo, một người lạnh lùng tuấn tú, một người ôn hòa tao nhã.

Cũng... khá hợp nhau. Chu Tĩnh thầm nghĩ.

Sực tỉnh, cô khinh bỉ: “Xì, có cho tiền tôi cũng không thèm xem. Tôi đi chạy đây, lát hai người có về thì nhớ gọi tôi một tiếng.” Nói rồi quay người lên đường chạy.

“Này,” Viên Khang Kỳ gọi với theo. Chu Tĩnh không quay đầu lại, cậu ta nói tiếp: “Thật sự chạy hả?” Quay đầu lại thấy Hạ Huân đã tự mình chơi tiếp rồi, bèn hét: “Người ta đuổi theo cậu kiểu mới đấy, cậu không suy nghĩ chút à?”

Hạ Huân ném bóng qua: “Đánh tiếp!”

Chu Tĩnh đã lên đường chạy. Nhiều năm rồi cô không chạy trên sân trường, mới chạy được hai vòng đã thấy mệt. Nhất là thể chất của thân xác nguyên chủ không tốt như cô, chẳng rõ do cơ thể yếu hay do chính cô đã “già”, cô bắt đầu hối hận vì đã tự tin đăng ký thi chạy 2000 mét.

Nhưng đã đăng ký rồi, lời nói ra như bát nước hắt đi, giờ mà rút lại thì ngại quá.

Sân trường rộng, gió cũng mạnh, đêm xuống có chút lạnh, nhưng vì cô chạy hết sức nên không thấy lạnh, ngược lại còn thấy nóng dần lên. Lồng ngực dần trở nên thư thái, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta muốn hét lên.

Xa xa, có hai người đi ngang sân. Là một nam một nữ. Nam sinh có vẻ ngoài yếu đuối vì quá thanh tú, nữ sinh thì cao gầy, từng cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu ngạo.

“Kia chẳng phải là Chu Tĩnh sao.” Đào Mạn dừng bước, nhìn cô gái đang chạy trên sân. Dù ở xa, nhưng dưới ánh đèn đường, mái tóc vàng óng vẫn vô cùng dễ nhận ra.

Lâm Cao nhìn theo ánh mắt cô, lộ vẻ ngạc nhiên.

“Không biết sao lại bắt đầu chạy bộ nữa rồi.” Đào Mạn lại nhìn về phía khác.

Dưới khung bóng rổ, các thiếu niên đang mồ hôi đầm đìa.

Trong trường Dục Đức, chỉ có Hạ Huân và Viên Khang Kỳ là không cần vùi đầu học hành mà vẫn ung dung chiếm vị trí nhất nhì. Đáng ghen tỵ là, học giỏi không phải điểm mạnh duy nhất của họ — mỗi phương diện đều rất xuất sắc.

“Nghe nói dạo này quan hệ của bọn họ với Chu Tĩnh khá thân.” Đào Mạn nói.

Trong đầu Lâm Cao lại vang lên lời nói chói tai đến mức muốn đâm thủng tai lúc ban ngày.

“Lâm Cao là ai vậy? Tôi thấy cũng đâu đẹp trai lắm, èo èo èo èo. Hạ Huân tốt mà, vừa đẹp vừa tốt bụng, cậu không thích hả?”

Mặt cậu ta trầm xuống.

Đào Mạn cười cười: “Giận à? Khó chịu sao?”

Không liên quan đến chuyện thích hay không, chỉ là lòng hiếu thắng của tuổi trẻ mà thôi. Không cam lòng bị vượt mặt, vì bị vượt mặt mà xấu hổ, tức giận.

Nhưng cậu sẽ không thừa nhận.

“Đi thôi.”

Chu Tĩnh về đến ký túc xá đã là 10 rưỡi. Cô tranh thủ tắm nhanh rồi lên giường, thấy Phùng Yến vẫn đang học bài dưới ánh đèn.

Nhìn thấy một phiên bản “mình của ngày xưa”, Chu Tĩnh bỗng thấy cảm khái. Cô bạn cùng phòng này mỗi tối đều học bài đến rất muộn. Chu Tĩnh lau tóc đi lấy nước uống, liếc qua thấy Phùng Yến đang làm một đề thi trắc nghiệm tiếng Anh.

Cô nói: “Sai rồi, câu này chọn C.”

Phùng Yến sững người.

Chu Tĩnh tưởng cô bạn không nghe rõ, liền chỉ lại: “Câu này nè.”

Phùng Yến như hóa đá, trừng mắt nhìn Chu Tĩnh không nói gì.

Chu Tĩnh cũng nhận ra — ối, đúng rồi, cô bây giờ là học tra chính hiệu, đi giải đề cho người khác đúng là... kỳ quặc. Cô cười hề hề: “Tớ đùa thôi mà.”

Đùa mà chẳng vui tẹo nào. Phùng Yến vẫn như hóa đá. Chu Tĩnh vội đánh trống lảng: “Mà nè, dạo này cậu học muộn quá trời luôn. Hôm qua nửa đêm tớ dậy đi vệ sinh còn thấy cậu chưa ngủ.”

Không rõ là cảm động vì Chu Tĩnh quan tâm hay là vì áp lực dồn nén nhiều ngày, Phùng Yến hiếm hoi thở dài: “Hết cách rồi, tháng sau thi phân ban, đây là lần thi phân ban cuối cùng của cấp 3, không cố gắng thì không còn cơ hội nữa.”

Chu Tĩnh: “Thi phân ban là gì?”

Thì ra thi phân ban là quy định thường niên của Dục Đức. Trường thực hiện chế độ cạnh tranh — đào thải. Chỉ học sinh xuất sắc mới được hưởng điều kiện tốt nhất. Giống như hệ thống từ lớp 1 đến lớp 20. Lớp 1 là lớp thực nghiệm tốt nhất, lớp 20 tệ nhất, ai muốn học chơi thì vào lớp 20 là đúng bài.

Mỗi đầu năm học sẽ tổ chức một kỳ thi lớn. Dựa theo thứ hạng, sẽ chia lớp theo điểm từ cao đến thấp, phân bổ vào 20 lớp văn lý khác nhau.

Nói cách khác, kỳ thi phân ban đầu năm chính là “ngã rẽ vận mệnh”. Có thể vào lớp thực nghiệm, hưởng thụ tài nguyên giảng dạy ưu việt, hoặc vì học hành không chăm mà từ lớp tốt rơi xuống lớp thường.

Ưu thắng liệt bại — quy luật tự nhiên. Xã hội khốc liệt, trường học cũng vậy.

Chu Tĩnh hỏi: “Cậu lớp mấy?”

“Lớp 3.”

“Vậy là tốt rồi còn gì.” Lớp 3 là lớp trọng điểm. Từ lớp 5 trở đi là lớp thường, càng về sau thì càng tệ. Phùng Yến tuy không phải loại thiên tài như Hạ Huân, nhưng cũng là học sinh xuất sắc.

“Tớ muốn vào lớp thực nghiệm.” Phùng Yến nhỏ giọng: “Từ lớp 10 tớ đã cố gắng thi vào rồi. Năm ngoái thiếu 10 hạng, năm nay phải cố gắng hơn nữa.”

“Lớp thực nghiệm có gì tốt?” Chu Tĩnh hỏi. “Vả lại, có thật chia lớp dựa theo điểm không?”

Cô sao cứ thấy lớp thực nghiệm toàn hot boy hot girl vậy nhỉ. Hạ Huân, Viên Khang Kỳ, Lâm Cao, Đào Mạn — ai nấy nhan sắc cũng không dưới tám điểm.

Phùng Yến thở dài, đầy ngưỡng mộ: “Nếu được vào lớp thực nghiệm thì tuyệt lắm.”

Chu Tĩnh hừ nhẹ: “Làm quá.”

“Lớp thực nghiệm giống như biểu tượng thân phận vậy đó,” Phùng Yến không đồng ý: “Đi trong trường, nếu người ta biết mình là học sinh lớp thực nghiệm, ánh mắt nhìn mình cũng khác.”

“Vớ vẩn,” Chu Tĩnh chẳng buồn tin: “Lớp dở cũng có học sinh giỏi, lớp giỏi vẫn có đứa dở. Đừng quá coi trọng điều kiện bề ngoài.”

“Cậu thì biết gì.” Có lẽ bị Chu Tĩnh đả kích giấc mơ, cô bạn nhút nhát này lần đầu dám phản kháng: “Tại cậu không vào được lớp thực nghiệm nên mới nói thế thôi.”

Chu Tĩnh cười: “Tớ mà muốn vào lớp thực nghiệm thì dễ như chơi.”

Phùng Yến sửng sốt, tức đến mức không thèm nói nữa.

Chu Tĩnh nhún vai.

Không có trường nào không vào được, chỉ có muốn hay không mà thôi. Năm xưa, cô là một truyền kỳ của cả thời đại.

Chỉ là... giờ không còn là thời đại của cô nữa.

Cô lấy điện thoại ra xem tin tức, vừa mở đã thấy tin nhắn của Bạch Mạn Lị:

“Tĩnh tỷ, có phải chị đi chạy bộ ở sân không?”

Chu Tĩnh trả lời: “Phải. Sao em biết?”

“Nhìn diễn đàn trường.”

Chu Tĩnh sững người, vội mở trình duyệt. Vừa mở, bài top đầu tiên, bức ảnh đầu tiên chính là bóng dáng cô đang chạy trên sân giữa màn đêm. Vì ánh sáng mờ mịt, đèn đường không đủ sáng, chỉ soi được nửa thân trên — thoạt nhìn chỉ thấy một chùm tóc vàng óng bật lên trong không trung.

Mà mái tóc này — cả Dục Đức cũng chỉ có một.

Cô suýt phun nước.

Không phải chỉ chạy bộ thôi sao? Sao lại nổi tiếng rồi?!

Bình Luận (0)
Comment