Diệt Tuyệt đẩy gọng kính, nhìn chằm chằm vào Chu Tĩnh đang đứng trong văn phòng, cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:
“Trước kia em nộp giấy trắng thì thôi đi, dù sao cũng chẳng định học hành tử tế. Giờ thì sao, muốn thay đổi, liền chọn đi đường tà đạo à? Chu Tĩnh, trước kia em điên thì cũng chưa từng gian lận, ít ra còn coi như thành thật. Còn bây giờ, ngay cả đạo đức cơ bản cũng vứt đi rồi sao?”
Giọng nói đến cuối càng trở nên nghiêm khắc, sắc bén như kim châm, gay gắt khiến người ta không thể ngẩng đầu nổi.
Ngoài hành lang trước phòng giáo vụ sớm đã chật kín người. Dù các giáo viên chủ nhiệm đều đã yêu cầu học sinh trở về lớp để giữ trật tự, nhưng mọi người lại đánh giá quá thấp sự phẫn nộ của học sinh về việc này.
Cứ như thể Chu Tĩnh đạt hạng ba môn chính, điểm tổng trung bình là một việc trời đất không dung. Dĩ nhiên, trong mắt học sinh, điểm số đó không phải là “thi được”, mà là “trộm được”.
Chu Tĩnh cảm thấy thật khó hiểu, cô nói:
“Em không gian lận, phòng thi toàn học sinh đội sổ, em chép ai được? Ai cho em chép? Cô có thể đi xem bảng điểm phòng đó, có ai điểm cao hơn em không?”
“Em có thể dùng điện thoại.” Diệt Tuyệt phản ứng cực nhanh, đối đáp trôi chảy.
“Em dùng điện thoại hồi nào? Trước khi vào phòng thi đều kiểm tra kỹ lưỡng.” Chu Tĩnh phản bác.
“Luôn có người lọt lưới.” Diệt Tuyệt không chịu nhường bước.
Quá sức rề rà, vô lý, lại chẳng có chứng cứ. Chu Tĩnh bắt đầu thấy bực mình, khoanh tay lại:
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Thừa nhận em gian lận, kỳ thi này bị xử lý 0 điểm.” Dừng một lát, Diệt Tuyệt nói thêm:
“Ghi học bạ.”
“Dựa vào đâu?!” Chu Tĩnh nổi giận:
“Điểm do em tự thi mà lại xử lý 0, còn ghi học bạ?” Excuse me?! Từ lúc cô xuyên đến cái thân xác thối hoắc và ngôi trường nát bét này, cô đã ôm nồi (gánh tội) hết lần này đến lần khác, giờ thì nồi thăng cấp thành… nồi áp suất luôn rồi! Cô nói:
“Cô đừng quá đáng. Nói em gian lận, có bằng chứng không?”
“Em có bằng chứng chứng minh mình không gian lận không?” Diệt Tuyệt cười khẩy. Bà ta đi giày cao gót, dáng người cao gầy, cúi đầu nhìn Chu Tĩnh, ánh mắt như quan tòa thanh liêm đang xét xử tội phạm đang tìm cách chối tội, đầy khinh bỉ.
Ngoài hành lang trước phòng giáo vụ, Bạch Mạn Lị kéo tay Tiểu Lục nhỏ giọng nói:
“Cô ấy không sao chứ? Đàng hoàng như thế, sao lại đi gian lận?”
Tiểu Lục nghe xong có hơi khó chịu, liền nói:
“Cũng chưa chắc, có khi là hệ thống điểm số của phòng giáo vụ bị lỗi.”
“Thôi đi.” Bạch Mạn Lị nói:
“Đã bị gọi vào đây đối chất rồi, chắc chắn không phải do hệ thống.”
Đám học sinh đang bức xúc đòi công bằng, ai cũng muốn rõ ràng trắng đen. Dù nói là không có chứng cứ, nhưng việc Chu Tĩnh gian lận gần như là sự thật hiển nhiên trong mắt mọi người.
Nghĩ thử mà xem, một người ba năm không học hành gì, năm nào cũng nộp giấy trắng, giờ bỗng một bước lên tiên? Chẳng lẽ cho rằng những học sinh khác học tới hộc máu mà vẫn không được bằng đó điểm đều là đồ ngốc?
Chu Tĩnh nói:
“Em không nhận.”
Cô không nhận đấy, thì sao nào! Trong phòng thi không có camera, không ai bắt quả tang, chẳng có cái gì gọi là chứng cứ, chẳng lẽ Diệt Tuyệt định ép cung giữa ban ngày sao?
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng, từ khi vào thân phận “bá chủ học đường” của trường Dục Đức, cô đã dần dần thấm nhuần cái chất “bá”, cử chỉ lời nói đều có phong cách bá đạo – đúng kiểu đầu gấu.
Diệt Tuyệt lại nở nụ cười, như thể sớm đoán được cô sẽ nói thế.
Bà ta nói:
“Hiệu trưởng hôm nay đã về, chuyện này để thầy ấy xử lý đi.”
Bà ta nhìn chằm chằm Chu Tĩnh, bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ quái:
“Còn nữa, đã thông báo cho phụ huynh em rồi, sẽ đích thân đến trường xử lý chuyện này.”
Bà ta nhấn mạnh hai chữ “đích thân”.
Chu Tĩnh: “???”
Mời phụ huynh?!
Cô dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp nhà chồng – không đúng, đồ giả rồi cũng phải gặp… nhà sản xuất?! Nói chung từ đầu đến giờ, Chu Tĩnh vẫn luôn cố gắng tránh gặp mặt cha mẹ của nguyên chủ. Ban đầu là vì hy vọng sớm “hoàn hồn” trở về, sau lại bận rộn ứng phó đủ thứ rối ren, nên cứ thế mà quên béng đi.
Giờ đây trong tình huống rối loạn thế này, lại bảo cha cô sắp tới?!
Đùa cô chắc?
Ánh mắt thất thần chỉ thoáng chốc đã bị Diệt Tuyệt bắt được chính xác. Bà ta nở nụ cười đắc ý, nói:
“Cho nên, việc này để phụ huynh em đến xử lý.”
“Phụ huynh?”
Bạch Mạn Lị đang ghé tai nghe lén ngoài cửa sổ vừa nghe thấy liền sững sờ:
“Đến mức phải mời phụ huynh rồi sao?”
Cô vô thức quay đầu, nhìn về phía ngoài rìa đám người.
Lâm Cao và Đào Mạn không chen vào đám đông trước cửa phòng giáo vụ – nếu thật vậy thì hình tượng nam thần nữ thần sẽ sụp đổ. Nhưng khi nghe đến từ “phụ huynh”, sắc mặt hai người càng thêm khó coi.
Ngụy Hùng cũng đứng trong đám người. Dù sao cũng từng uống rượu với Chu Tĩnh một lần, hắn thấp giọng hỏi Viên Khang Kỳ:
“Chuyện này khó giải quyết rồi? Dù có thừa nhận lỗi hay không bị ghi học bạ, nhưng bị cả trường vây xem, ai ai cũng biết chuyện gian lận ầm ĩ thế này, với lòng tự trọng của Chu Tĩnh, sợ rằng không chịu nổi đâu. Chẳng lẽ phải bỏ học thật?”
Viên Khang Kỳ lúc này không còn nụ cười toe toét như thường, sắc mặt nặng nề.
Hà Hân thì lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa phòng giáo vụ, không biết đang nghĩ gì.
“Hiệu trưởng đến rồi!”
Có người ngoài cửa kêu to.
Đám học sinh đứng trước lập tức nhường đường, để người đi tới có thể bước vào.
Chu Tĩnh đang căng thẳng đối mặt với Diệt Tuyệt, trong đầu đang tính xem làm sao để bình yên thoát thân, chợt nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Rồi cánh cửa phòng giáo vụ bị đẩy ra, đám học sinh chen trước đó lập tức tản ra hai bên, nhường đường cho người mới đến.
Một người đàn ông trung niên bước vào – tầm hơn bốn mươi tuổi, không cao, hơi bụng phệ, tóc ở giữa hói một mảng, mặt tròn bự, trông hiền lành. Khi cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn rất dễ gần.
“Hiệu trưởng, thầy về rồi.”
Diệt Tuyệt lập tức thu lại vẻ kiêu căng khi nãy, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Thầy xem chuyện này...” Bà ta tỏ vẻ khó xử nhìn Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh: “…”
Nếu không phải hiệu trưởng chỉ đáng ba điểm nhan sắc, cô thật sự nghi ngờ Diệt Tuyệt đang thầm yêu ông ta. Cái kiểu dịu dàng, ngượng ngùng, tỏ vẻ đáng thương này là sao?
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng lần lượt đứng dậy chào hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cười hiền, nói:
“Tiểu Vương à, mấy hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Diệt Tuyệt:
“Không vất vả.”
“Chuyện của tiểu Chu tôi cũng nghe nói rồi.”
Hiệu trưởng quay sang Chu Tĩnh. Vượt ngoài dự đoán, ông ta không giận dữ mà lại giống như trưởng bối thân thiết, nói:
“Chuyện này phải điều tra kỹ càng, rốt cuộc là thế nào, không thể để oan…”
Chưa nói hết câu, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe hơi.
Chu Tĩnh giật mình, thấy mặt Diệt Tuyệt lập tức lúc đỏ lúc trắng, sau đó trừng mắt nhìn cô đầy oán hận.
Cô bị lườm mà chẳng hiểu vì sao, chỉ thấy mình thật vô tội.
Ngược lại, hiệu trưởng cười càng hòa nhã:
“Ô, cha em đến rồi, đến vừa đúng lúc, cùng nhau nói chuyện rõ ràng.”
Bên ngoài, đám học sinh vây quanh phòng giáo vụ gần như bùng nổ!
Cha của Chu Tĩnh chưa bao giờ xuất hiện, mỗi lần họp phụ huynh đều vắng mặt. Nhưng không biết tin đồn từ đâu mà ra, bảo rằng cha của Chu Tĩnh rất có tiền và thế lực. Bảo sao trước giờ cô ở Dục Đức hoành hành mà không ai dám động vào – cũng có lý.
Lần này, “Truyền thuyết về cha Chu” sắp xuất hiện, mọi người ai nấy đều đầy tò mò.
Chỉ thấy một chiếc Hummer mới tinh chạy thẳng vào đến dưới lầu dãy nhà giáo vụ – vô cùng lòe loẹt! Có thể lái xe vào tận trong trường, đến dưới dãy lớp học, với học sinh trường này, đúng là chuyện chưa từng thấy!
Chỉ hai chữ: Nực cười!
Chiếc xe kia dường như còn chưa đủ phô trương, lại còn cố tình bấm còi ngay dưới lầu. Rồi mọi người liền thấy mấy người mặc vest từ trên xe bước xuống, đi ra phía sau, mở cửa xe cho một người.
Một người thong thả bước xuống.
Chu Tĩnh lúc này đang bất an vô cùng, bên ngoài học sinh càng xôn xao trầm trồ, trong lòng cô lại càng lo lắng. Cô thầm nghĩ, nghe Bạch Mạn Lị nói nhà họ Chu rất có tiền, lỡ đâu là ông trùm thương nghiệp thì sao? Nếu bị phát hiện cô là giả, chẳng phải là đã “cướp” mất mệnh quý giá của con gái nhà người ta rồi sao? Nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình, mấy ông tổng tài thường hay nói: “Trời lạnh rồi, cho công ty Vương phá sản đi.”
Công ty Vương không làm gì cũng bị phá sản? Cô đây chiếm đoạt thân phận con gái người ta, chẳng phải cũng sẽ bị đòi mạng à?
Chu Tĩnh lòng như lửa đốt mà đi qua, chợt thấy đám học sinh vây trước cửa phòng giáo vụ lại tách ra lần nữa, mà lần này còn tách ra rộng hơn cả lúc hiệu trưởng đến. Dù đang ở bên trong, Chu Tĩnh vẫn cảm nhận được làn gió lạnh thổi qua.
Rồi một hàng người mặc đồ đen lặng lẽ bước vào.
Tất cả đều mặc vest đen, đeo kính đen, nhìn qua chẳng khác gì dân xã hội đen trong phim truyền hình.
Chu Tĩnh: “???”
Vậy ra bạn học Chu là nối nghiệp gia tộc? Nhà cô ấy là hắc bang truyền đời à? Trong huyết quản chảy toàn máu đại ca?
Đừng mà! Cô là công dân tuân thủ pháp luật đấy! Cô sợ lắm đó biết không!
Những người mặc đồ đen bước vào phòng giáo vụ, vốn dĩ không gian rất rộng rãi, bỗng chốc trở nên chật chội. Họ chia thành hai hàng đứng hai bên, người đi cuối cùng là một người đàn ông rất cao. Đám đàn em mặc đồ đen đã cao lắm rồi, vậy mà người đàn ông đó còn cao hơn hẳn một cái đầu.
Bộ vest trên người ông ta cũng đắt tiền hơn hẳn.
Người đàn ông tháo kính râm xuống, mắt Chu Tĩnh lập tức sáng rực lên.
Trường học có rất nhiều “tiểu thịt tươi” (trai trẻ đẹp), nhưng Chu Tĩnh dù sao cũng không phải cô bé mười tám tuổi nữa. Ngoài Hạ Hân và vài người có khí chất ra, cô vẫn luôn cảm thấy không hợp gu. Gu của cô là kiểu đàn ông trưởng thành chín chắn. Mà mấy người thành đạt thì đa phần lại đầu hói bụng bia, chẳng có khí chất gì cho cam.
Nhưng người trước mặt lại khác.
Tuy cũng là trung niên, nhưng bảo dưỡng rất tốt, tóc dày, mặt đẹp, dáng chuẩn, lông mày rậm mắt to, trông đầy sức sống. Trong sức sống đó lại toát lên sự ổn trọng chỉ người đàn ông trưởng thành mới có. Vest được may đo vừa người, giày da bóng loáng, toàn thân tỏa ra hormone đàn ông đến mức không thể cản nổi. Hiệu trưởng vốn đã rất thân thiện, nhưng đứng cạnh người này lại cứ như ông chú nhà bếp.
Đúng là tổng tài bá đạo ngời ngời khí chất! Chu Tĩnh thầm tán thưởng.
Vị tổng tài bá đạo đó nhìn Chu Tĩnh, mở miệng:
“Con gái tôi lại làm sao nữa?”
Vị tổng tài bá đạo này chính là ba cô ấy!
Chu Tĩnh không biết nên vui hay nên buồn.
Còn Diệt Tuyệt thì khi thấy ba Chu xuất hiện, lập tức đổi thái độ 180 độ. Vừa rồi thấy hiệu trưởng còn e lệ lắm rồi, giờ thấy ba Chu thì mặt đỏ bừng lên luôn.
Chu Tĩnh: Mặt cô đỏ cái quỷ gì hả?!
Hiệu trưởng liền đá trái banh cho Diệt Tuyệt:
“Tiểu Vương này, em nói với anh Chu một chút đi.”
Sắc mặt Diệt Tuyệt hơi khó xử.
Chu Tĩnh hiểu rõ — có “nam thần” ở trước mặt, còn mình thì mang bộ mặt “người xấu” phải tố cáo con gái của nam thần, không phải là tự tìm thù chuốc oán à?
Diệt Tuyệt nói:
“Ừm, bạn Chu Tĩnh lần này trong kỳ thi chia lớp đã… gian lận…”
“Em nói rồi, em không gian lận.” Chu Tĩnh ngắt lời.
“Gian lận?” Ba Chu hơi sững người, sau đó tùy ý phất tay:
“Xin lỗi, chắc chắn là hiểu lầm gì rồi, hoặc là ở đâu đó có sai sót. Con gái tôi không làm chuyện đó.”
Ông nói rất chắc chắn, khiến người khác kinh ngạc, còn Chu Tĩnh thì cảm động.
Cô cứ nghĩ nhìn dáng vẻ hư hỏng của nguyên chủ, chắc là tình cảm gia đình cũng chẳng ra gì. Không ngờ vị ba tổng tài này lại tin tưởng cô đến thế. Tình cảm cha con mà có thể tin tưởng nhau như vậy, còn cần gì hơn?
Ba Chu tiếp tục:
“Từ lớp bốn tiểu học, Chu Tĩnh nhà tôi toàn nộp giấy trắng, đến cái tên cũng viết tuỳ tâm trạng, mà gian lận gì? Nó còn chẳng siêng đến mức ấy.”
Chu Tĩnh: “……”
Tự dưng cô cảm thấy Hạ Hân mới là con ruột của ba Chu ấy. Não mấy người này có kết nối wifi với nhau không vậy?
Ba Chu nói tiếp:
“Chuyện này coi như bỏ qua đi. Mấy người kiểm tra lại các khâu xem có chỗ nào bị lỗi không. Gian lận là không thể.”
Đúng là tổng tài bá đạo, nói chuyện cũng bá đạo hẳn lên.
Chu Tĩnh cảm thấy mình trong vở kịch này có cũng được, không có cũng chẳng sao — cô là cái sự thừa thãi to đùng!
“Nhưng mà, anh Chu biết Chu Tĩnh lần này được xếp hạng bao nhiêu không?”
Ba Chu: “Bao nhiêu?”
“Thứ ba toàn khối về môn chính, còn cao hơn cả Đào Mạn.”
Lời vừa dứt, ba người trong phòng lẫn ngoài hành lang cùng lúc biến sắc.
Sắc mặt ba Chu thay đổi — có lẽ bị điểm số của Chu Tĩnh dọa cho sợ. Đào Mạn biến sắc — bị một “học tra” vượt mặt, dù chỉ là môn chính, cũng không thể nuốt trôi!
Tâm trạng của Chu Tĩnh thì vô cùng phức tạp: Tự dưng lại nhắc đến Đào Mạn làm gì? Chẳng lẽ ba Chu quen cô ta? Hay giữa họ có mối quan hệ gì? Lại là một vở “hào môn tranh đấu”? Có ẩn tình gì không vậy mọi người bình tĩnh chút được không!
Ba Chu nhìn Chu Tĩnh, sắc mặt dần trầm xuống, hình như cũng đang do dự không biết xử lý ra sao.
Diệt Tuyệt nhân cơ hội nói tiếp:
“Anh Chu, bây giờ anh hiểu rồi chứ. Thi chia lớp của Dục Đức không phải chuyện đùa. Anh nhìn xem ngoài kia bao nhiêu học sinh như vậy, đủ thấy kỳ thi quan trọng ra sao. Nhà trường bắt buộc phải đảm bảo công bằng, trung thực, điểm số phải thật. Chu Tĩnh làm vậy, trường học chúng tôi cũng khó xử lắm. Chúng tôi không thể không công bằng với những học sinh khác được!”
Mấy lời này nghe thật đầy tình lý, từng câu từng chữ đều như rót vào lòng. Ba Chu cũng nghẹn lời, nhìn về phía Chu Tĩnh, có vẻ khó xử.
Chu Tĩnh thở dài trong lòng. Biết hôm nay chuyện này không thể giải quyết êm xuôi.
Cũng phải thôi — bên này không có bằng chứng gian lận, bên kia không có bằng chứng chứng minh trong sạch. Cứ cãi mãi cũng chẳng có kết quả gì. Nhưng trong mắt người ngoài, cô sẽ mãi mãi là “người gian lận”.
Cô có thể không quan tâm, nhưng nguyên chủ sau này trở lại liệu có chấp nhận nổi không?
Hơn nữa, người trẻ bây giờ thật sự quá nôn nóng và khắt khe.
Cô nói:
“Ồ, vậy ra người khác không vào được lớp chọn là lỗi của em à? Không biết tự nâng cao năng lực bản thân, lại đi nghi ngờ sự cố gắng của người khác, đây chính là nếp học của Dục Đức sao? Học sinh kém thì suốt đời là học sinh kém, chỉ cần thi tốt một chút liền bị coi là gian lận? Đây là cái đạo lý gì vậy?”
Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong ngoài đều nghe rõ.
Một vài học sinh bên ngoài bắt đầu cười khẩy.
Đúng là, những lời chính nghĩa như thế phát ra từ miệng Chu Tĩnh, thật sự là mặt dày vô đối.
Chỉ có ba Chu là hơi bất ngờ nhìn cô một cái.
“Muốn em chứng minh không gian lận đúng không?” Chu Tĩnh bật cười:
“Được, ra đề đi. Em ngồi ngay sân chào cờ làm bài, một mình em làm, làm xong các người chấm. Xem thử em có thật là có bản lĩnh không?”
“Trời ơi.” Bạch Mạn Lị lẩm bẩm:
“Cô ấy điên rồi sao?”
Viên Khang Kỳ lại bật cười, huých tay Hạ Hân, thấp giọng nói:
“Cậu nói xem, Chu Tĩnh định làm gì? Sao tớ cứ thấy như có mưu đồ gì vậy?”
Hạ Hân không nói gì, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ý cười, rồi nhanh chóng che giấu, trở lại dáng vẻ lạnh lùng dửng dưng.
Trong phòng, Chu Tĩnh nhìn đám người đang ngẩn người, giơ hai ngón tay ra, gõ nhẹ lên bàn một cái, dáng vẻ có chút khiêu khích.
“Vậy được chưa?”