Dù sao thì, giường nhà nhà giàu quả thực vừa to vừa mềm lại thoải mái, tuy không rộng đến năm vạn mét vuông, nhưng Chu Tĩnh vẫn ngủ rất ngon.
Có thể là do dạo này quá mệt, hoặc cũng có thể là vì chưa bị lộ chân tướng nên tảng đá trong lòng được tạm thời dẹp sang một bên, thành ra ngủ một giấc thật sâu, đến tận gần trưa mới tỉnh.
Chu Tĩnh rửa mặt xong xuống lầu, thấy dì Trần đang bận rộn trong bếp, liền hỏi: “Mọi người đâu rồi ạ?”
“Ông chủ và bà chủ đều ra ngoài rồi,” dì Trần đáp. “Tiểu Tĩnh con muốn ăn cơm luôn không?”
Chu Tĩnh sờ bụng, quả thật hơi đói, bèn nói: “Vâng ạ.”
Dì Trần vào bếp dọn cơm, Chu Tĩnh vừa ngồi xuống ghế sofa thì thấy Đào Mạn cũng từ trên lầu đi xuống.
Tháng mười trở đi, trời bắt đầu lạnh, phải mặc thêm đồ. Đào Mạn mặc sơ mi và váy dài, dáng người cao ráo mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa, khí chất cực kỳ nổi bật.
Dì Trần hỏi: “Mạn Mạn có ăn không con?”
Đào Mạn nói: “Không ạ, con đi chơi với bạn.”
Chu Tĩnh cứ thế uống nước, dù sao thì vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng lạnh nhạt, nếu đột nhiên thân thiện mới thật là có quỷ.
Không ngờ Đào Mạn lại bất chợt quay mặt nhìn cô, hỏi: “Cậu không hỏi là tớ đi với ai à?”
Chu Tĩnh vốn định đáp "liên quan gì đến tôi", nhưng nghĩ như vậy thì hơi gay gắt quá, đang định tìm cách từ chối khéo thì Đào Mạn đã nói tiếp: “Là Lâm Cao rủ tớ, cậu có muốn đi cùng không?”
Chu Tĩnh: “……”
Hai chị em này thật là rảnh quá rồi, mấy cô gái trẻ con ở cái tuổi này chơi qua chơi lại cũng chỉ là chuyện tình cảm mập mờ. Chu Tĩnh cảm thấy vô vị hết sức. Lâm Cao có vẻ thân thiết với Đào Mạn, chắc là có chút tình cảm, nhưng Đào Mạn thật lòng thích Lâm Cao sao? Hay chỉ cố tình lấy cậu ta ra để chọc giận Chu Tĩnh? Dù sao thì giữa Chu Tĩnh và Đào Mạn, một người căn bản đã đổi hồn nên chẳng có cảm giác gì với Lâm Cao, còn người kia thì lại có ý đồ riêng, ai cũng không thật lòng.
Cô nói: “Không cần đâu, hai người chơi vui vẻ nhé.”
Đào Mạn: “Cảm ơn.” Cô xách túi lên, ngẩng cao đầu bỏ đi.
Chu Tĩnh nhìn mà cảm thấy mệt lòng.
Ăn cơm xong, cô tính ra tiệm làm tóc ép thẳng lại mái tóc và nhuộm về màu đen. Tuy bây giờ đã quen với đầu tóc vàng chóe này rồi, nhưng mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, soi gương lại bị chính mình dọa cho giật mình, vẫn thấy nên quay về màu tự nhiên thì hơn.
Vừa bước xuống nhà định ra cửa thì thấy Chu Tiểu Vũ đang níu tay dì Trần khóc nức nở, cả khuôn mặt đều sưng đỏ vì khóc.
Chu Tĩnh hỏi: “Nó lại làm sao thế? Lại giở trò gì nữa đây?”
Dì Trần khó xử nói: “Ông bà chủ vốn hứa hôm nay đưa Tiểu Vũ đi công viên trò chơi, nhưng lại đột ngột có việc không đi được, Tiểu Vũ…”
Chưa nói dứt lời, Chu Tiểu Vũ đã “oa” lên một tiếng, khóc còn to hơn lúc nãy, gần như khóc đến hụt hơi, còn nức nở hét lên: “Lừa đảo! Ba mẹ là đồ lừa đảo! Mỗi lần đều nói sẽ đi mà cuối cùng chẳng…”
Chu Tĩnh thở dài trong lòng.
Ba Chu và Tào Giao đúng kiểu người bận rộn, cuối tuần cũng chẳng thấy mặt, rõ ràng nói là vì gia đình mà kết hôn, giờ xem ra mục đích đã sớm chệch hướng rồi.
Chu Tiểu Vũ còn nhỏ, đang trong tuổi cần được bầu bạn, ba mẹ không chăm thì ít ra cũng để ông bà ngoại ông bà nội chăm sóc hộ, đằng này để thằng bé cả ngày lủi thủi một mình, nhìn mà thấy tội nghiệp.
Chu Tĩnh vốn định không quan tâm, muốn quay lưng đi cho rồi, nhưng lại lỡ liếc nhìn Chu Tiểu Vũ một cái.
Thằng nhóc mặt trắng nõn khóc đến đỏ ửng, mắt to lông mi dài, khóc lên nhìn còn đáng thương nữa.
Chu Tĩnh nghĩ, chắc là cái mặt này khiến cô nổi lòng thương.
Cô thở dài, ngồi xuống trước mặt Chu Tiểu Vũ, nói: “Em thật sự muốn đi đến vậy à?”
Chu Tiểu Vũ thút thít không đáp.
“Được rồi.” Chu Tĩnh gật đầu, đặt tay lên vai nó: “Chị đưa em đi.”
“Không cần!” Chu Tiểu Vũ hét toáng lên, quên cả khóc, níu lấy tay dì Trần: “Em muốn ba mẹ!”
Chu Tĩnh đứng dậy, khoanh tay nhìn nó, gật đầu: “Không tồi, có khí phách. Nhưng ba mẹ khi nào mới có thời gian đây? Để chị xem, chắc là đến lúc em mười tuổi? Hay mười lăm? Hai mươi tuổi? Lúc đó họ mới có thể rảnh để đưa em đi công viên? Em muốn đợi không?”
Dì Trần: “……”
Chu Tiểu Vũ nghe vậy, môi run lên, suýt nữa lại khóc.
“Dừng lại!” Chu Tĩnh quát: “Không được khóc nữa! Khóc nữa là chị đánh!”
Chu Tiểu Vũ ngậm miệng, mắt đỏ hoe nhìn cô.
“Vậy, em có muốn đi với chị không?”
Chu Tiểu Vũ do dự rất lâu rất lâu, cuối cùng, vô cùng không cam lòng mà gật gật cái đầu cao quý của mình.
“Sao không nói sớm.” Chu Tĩnh quay sang nói với dì Trần: “Cháu đưa thằng nhóc này đi công viên trò chơi, sẽ về muộn một chút. Nếu ba mẹ cháu về thì làm ơn báo một tiếng.”
Dì Trần tiễn hai chị em ra cửa, lau mồ hôi trên trán.
Bóng lưng hai người, nhìn kiểu gì cũng giống bọn bắt cóc trẻ em…
Chu Tĩnh không gọi tài xế đưa đi, cảm thấy có tài xế đi theo thì chơi không thoải mái. Chu Tiểu Vũ rất ghét đi bộ, đi được mấy bước hình như rất muốn được bế, nhưng nhìn mặt Chu Tĩnh, lại nuốt hết mong muốn vào lòng, tủi thân lẽo đẽo đi theo sau.
Cuối tuần hiếm có ngày nắng, Chu Tĩnh vừa đi vừa nghĩ, thật ra cô vốn chẳng muốn đi công viên trò chơi! Hồi nhỏ nhà nghèo không được đi, sau này có điều kiện thì đã qua tuổi, chẳng còn hứng thú nữa, đi với bạn bè cũng chỉ là đứng nhìn người khác chơi. Bây giờ lại phải dắt theo thằng nhóc, thì chơi được cái gì chứ? Chẳng lẽ lại cùng thằng bé đi cưỡi ngựa gỗ xoay vòng?
Cô chắc chắn bị điên rồi mới chủ động dẫn Chu Tiểu Vũ ra ngoài xả hơi.
Đang nghĩ ngợi thì thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.
“Ê ê ê,” Chu Tĩnh dừng chân, vui vẻ vẫy tay: “Hạ Huân kìa!”
Hạ Huân vừa tiễn một người xong, quay đầu lại thấy Chu Tĩnh thì lập tức quay lưng bỏ đi, Chu Tĩnh vội đuổi theo: “Dù sao cũng là bạn cùng bàn mà, sao lại lạnh nhạt vậy? Về nhà hả?”
Bộ dạng Hạ Huân rõ ràng là đang trên đường về.
“Cậu cũng sống gần đây à?” Chu Tĩnh nói: “Duyên phận ghê!” Quả nhiên là nhà giàu cả, nhà giàu thì thường giống nhau, còn người nghèo thì có nỗi khổ riêng.
Hạ Huân: “Làm gì?”
“Cậu rảnh không?” Chu Tĩnh hỏi: “Nếu rảnh thì…”
“Không rảnh.” Hạ Huân cắt ngang lời cô.
“Không thể nào, vậy nói thử xem cậu đang làm gì?”
Hạ Huân: “Liên quan gì đến cậu?”
Chu Tĩnh lắc đầu: “Không liên quan đến tôi.” Rồi kéo Chu Tiểu Vũ ra chắn trước mặt: “Liên quan đến nó nè. Đây là em trai tôi, Chu Tiểu Vũ, làm quen chút đi. Tôi định đưa nó đi công viên trò chơi, hai người đi chơi thì chán lắm, cậu đi cùng đi.” Cô vỗ vai Hạ Huân rất hào sảng: “Tôi bao.”
“Tôi á?” Hạ Huân nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Đúng rồi!” Chu Tĩnh nghĩ, túm được ai hay người nấy. So với Bạch Mạn Lị và tóc xanh, thì Hạ Huân hợp đi cùng hơn nhiều. Chứ hai người kia mà đến, không khéo Chu Tiểu Vũ lại gọi họ là “quái vật tóc đỏ” “quái vật tóc xanh” ấy chứ? Ba người đứng cạnh nhau đúng là bảng pha màu rồi.
“Không đi.” Hạ Huân quay người bỏ đi.
“Ê ê ê,” Chu Tĩnh nhanh tay túm lấy cậu ta: “Đợi đã.”
Cô cúi người, ghé sát tai Chu Tiểu Vũ thì thầm: “Mau, khóc như lúc nãy, to lên, không thì khỏi đi công viên đấy.”
Chu Tiểu Vũ lập tức “Oa...” một tiếng, khóc ré lên như xé ruột xé gan, khiến Chu Tĩnh cũng rùng mình mấy cái.
Hạ Huân lập tức đứng khựng lại.
Chu Tĩnh kéo tay áo cậu, nói: “Cậu xem đi, em trai tôi bình thường ở nhà một mình, tôi thì phải đi học, ba mẹ thì bận bịu, chẳng ai chơi với nó cả. Trẻ con mà, thích đông vui, cậu đi với tụi tôi một hôm đi. Cậu xem, nó khóc thảm thế kia.”
Chu Tiểu Vũ đúng là diễn giỏi, chắc là hay dùng chiêu này để xử lý Chu Khởi Thiên và Đào Tinh, nước mắt cứ như không cần tiền mà tuôn ào ào, khiến Chu Tĩnh cũng phải bái phục. Nó vừa khóc vừa nấc, lúc thì còn túm lấy quần Hạ Huân, suýt thì ngất luôn vì khóc. Người qua đường cũng dừng lại xem, còn chỉ trỏ bàn tán.
Hạ Huân: “……”
Chu Tĩnh tranh thủ bồi thêm: “Cậu thấy chưa!”
Cuối cùng, Hạ Huân vẫn đi theo Chu Tĩnh.
Không vì gì khác, chỉ vì Chu Tiểu Vũ khóc quá ghê gớm. Chu Tĩnh nghĩ, người ta nói con gái là nước tạo thành, thì thằng nhóc nhà họ Chu chắc chắn là hệ thống tưới tiêu di động, nước mắt nói đến là đến, không hề báo trước! Cô còn là con gái mà không chịu nổi, nói chi đến Hạ Huân là con trai.
“Vương quốc Ngôi Sao” là một công viên trò chơi khá cũ ở thành phố H.
Khi các khu vui chơi mới được xây dựng ngày càng nhiều, “Vương quốc Ngôi Sao” rõ ràng không còn sức hút như trước. Dù thiết bị vẫn thường xuyên được nâng cấp, nhưng so với mấy khu mới thì vẫn thiếu phần rực rỡ, nhìn có vẻ lạc hậu.
Chu Tĩnh chọn nơi này đơn giản vì… ít người.
Cô chẳng muốn chen chúc xô đẩy rồi lạc mất cái cục nợ Chu Tiểu Vũ này đâu!
Mua vé vào cửa, Chu Tĩnh đứng trước không gian rộng lớn mà hơi ngơ ngác.
Cô hỏi Chu Tiểu Vũ: “Em muốn chơi gì?”
Chu Tiểu Vũ lập tức chỉ tay về phía trước: “Cái kia!”
…Máy nhảy tháp…
Chu Tĩnh không muốn chơi mấy trò mạo hiểm, cô là người già rồi, tim yếu lắm.
Cô dịu dàng khuyên: “Cái đó không vui đâu.”
“Em muốn chơi cái đó! Vui mà!”
“Thật sự không vui đâu.”
“Vui mà!”
“Không…”
“Xì...” Hạ Huân bật cười.
Chu Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, Hạ Huân nói: “Cậu sợ độ cao hả?”
“Ai sợ độ cao chứ? Tôi không sợ!” Cô nhấn mạnh.
Hạ Huân “ồ” một tiếng, rõ ràng là không tin.
Chu Tĩnh trời sinh hiếu thắng, ghét nhất là bị nghi ngờ năng lực. Thế là cô nói luôn: “Hay là chúng ta cùng chơi thử xem ai sợ, thế nào?”
“Được thôi.” Hạ Huân hiếm khi đồng ý thẳng thắn như vậy.
Chu Tĩnh thật sự đi rồi.
Và đi xong thì cô hối hận muốn chết. Chu Tiểu Vũ ngồi bên trái, Hạ Huân ngồi bên phải, nhưng cô chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả!
Tại sao cô lại ngu ngốc muốn thi gan với Hạ Huân chứ? Không lẽ ăn no rảnh việc quá? Hạ Huân rõ ràng cố ý khích tướng để xem cô làm trò cười, đúng là đồ tiểu nhân thâm hiểm!
Khi ghế ngồi của máy nhảy tháp từ từ nâng lên, Chu Tĩnh không dám nhìn xuống, cố giữ bình tĩnh. Khi lên đến đỉnh, cô còn rất bình thản quay sang hét với Hạ Huân: “Thấy chưa, tôi đâu có sợ, tôi đã nói…”
“Trời ơi mẹ ơi...!”
Thang máy rơi tự do!
“Á á á á á á cứu mạng...!”
Cảm giác mất trọng lực thật sự đáng sợ chết đi được!!! Cứu mạngggggg!!!!
Dường như cả công viên đều nghe thấy tiếng thét kinh hồn của Chu Tĩnh. Trong khi đó, nhìn sang Chu Tiểu Vũ thì thấy nó đang cười khúc khích, hình như rất hứng thú khi nghe cô la hét kinh hoàng như vậy.
Lúc rời khỏi máy nhảy tháp, Chu Tĩnh đã gần như muốn nôn. Cô bám lấy thùng rác khô heo thì một chai nước đưa tới trước mặt.
“Cảm ơn nha.” Chu Tĩnh nhận lấy, mở nắp uống một ngụm rồi nói với Hạ Huân.
“Không sợ độ cao à?” Hạ Huân hỏi.
Chu Tĩnh: “……”
“Là tôi chưa chuẩn bị tinh thần thôi!”
Hạ Huân gật đầu, lấy điện thoại ra: “Lúc nãy chụp được mấy tấm, rất ấn tượng.”
Chu Tĩnh: “……”
Excuse me?
Cô nói: “Xóa ngay!”
“Vui mà,” Hạ Huân cúi đầu nhìn cô, buông hai chữ: “Không xóa.” Rồi kéo Chu Tiểu Vũ quay người đi.
Cậu ta cao tay dài chân, Chu Tĩnh đuổi theo sau: “Tôi nói cho cậu biết, hành động của cậu bây giờ rất trẻ con, cực kỳ trẻ con luôn!”
Chu Tiểu Vũ bỗng dừng lại, chỉ vào phía trước: “Anh Huân, em muốn chơi cái này!”
Chu Tĩnh nhìn theo — tàu lượn siêu tốc.
“……”
Hạ Huân quay đầu lại, hỏi: “Cái này cậu cũng sợ à?”
“Ai, ai sợ chứ?” Trẻ trâu dám khinh thường người già — không thể nhịn!
Thế là…
“Á á á á á á á cứu mạng Hạ Huân——!”
Đĩa bay xoay tròn.
“Trời đất ơi a a a a a thả tôi xuống đi cứu mạng——!!!”
Vòng quay mặt trời.
“Á á á á á á á á tôi không chơi nữa tôi muốn về nhà——!”
Cả buổi chiều, công viên “Vương quốc Ngôi Sao” vang vọng tiếng thét kinh thiên động địa của Chu Tĩnh.
Lúc ra khỏi cổng, Chu Tĩnh gần như kiệt sức. Cô bám vào lan can, nói: “Chúng ta… chơi trò gì dưới đất đi…”
Hạ Huân nhìn cô cười cười: “Cứ phải cố quá làm gì?”
Chu Tĩnh khoát tay.
Đây đúng là nhược điểm của cô, nhưng đã thành thói quen thì chẳng thể sửa một sớm một chiều. Chuyện gì cũng phải tranh nhất, đã quen rồi thì khó bỏ. Cho dù chỉ là đi chơi, chỉ cần Hạ Huân nói một câu, cô lại không nhịn được mà muốn chứng minh bản thân.
“Anh Huân, em muốn cái kia!” Chu Tiểu Vũ lại như ăn phải thuốc kích thích, không biết sợ là gì, càng thấy Chu Tĩnh sợ lại càng hưng phấn, sung hết nấc.
Nó chỉ vào một gian trò chơi bắn súng, bắn trúng bao nhiêu mục tiêu thì đổi được thú bông. Nó chỉ vào một con gấu to lông xù xì.
Chu Tĩnh nói: “Em con trai mà chơi thú bông làm gì, sến thấy ớn.”
Chu Tiểu Vũ: “Liên quan gì đến chị!”
Chu Tĩnh còn định đáp lại thì Hạ Huân đã đi tới, cầm lấy khẩu súng.
Thật sự chơi luôn à? Chu Tĩnh âm thầm ghen tỵ với Chu Tiểu Vũ, Hạ Huân đối xử với thằng nhóc tốt thật, còn với cô thì như ghi rõ chữ “khó ưa” trên mặt.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng” bốn phát, không trượt phát nào.
“Ghê nha,” Chu Tĩnh trầm trồ: “Tập rồi hả?”
Hạ Huân: “Lần đầu.”
Chu Tĩnh: “……”
Cô nói: “Tôi cũng chơi!”
“Đoàng đoàng đoàng đoàng” bốn phát súng, không trúng phát nào, súng còn rơi mất.
“Ha ha ha ha ha ha.” Chu Tiểu Vũ cười lớn.
“Cười cái gì mà cười!” Chu Tĩnh nói: “Em tưởng cậu ấy thật sự có thể bắn được con gấu cho em à? Toàn là ăn may thôi!”
Lời còn chưa dứt, Hạ Huân đã bắn xong, ông chủ với gương mặt buồn rầu đành đưa con gấu bông to bự cho anh ta.
Chu Tĩnh: “……”
Hạ Huân ném con gấu sang cho Chu Tiểu Vũ: “Cầm lấy.” Sau đó thong thả nhìn sang Chu Tĩnh một cái.
Đây là khiêu khích! Không thể nhịn được!
Chu Tĩnh nói: “Chỉ là một con gấu thôi mà, đợi đó!”
Cô chạy tới trước máy gắp thú, mua liền hai mươi xu, bắt đầu chăm chú gắp.
Lúc đầu Chu Tiểu Vũ còn không để tâm, nhưng khi thấy cô gắp liên tục được ba con, cậu cũng sững người.
Chu Tĩnh đắc ý liếc nhìn Hạ Huân. Hồi trước khi mới đi làm, lần đầu chơi máy gắp thú, tiền bạc eo hẹp, chơi mãi không được gì, trong lòng đầy bực bội. Vì thế cô còn nghiên cứu hẳn một đề tài về máy gắp thú, kết hợp cả lý thuyết lẫn thực hành, sau này gần như đạt đến trình độ chỉ cần nhìn là biết gắp ở đâu. Muốn gắp con nào là được con đó. Giúp Chu Tiểu Vũ gắp một con? Quá đơn giản!
Nét mặt bà chủ tiệm máy gắp thú giờ không còn lời nào có thể diễn tả nữa. Quả thực Chu Tĩnh chơi như thể tới phá chỗ người ta.
Cô gắp liên tiếp khoảng mười con, xu cũng dùng hết, định mua thêm thì đã nghe tiếng Chu Tiểu Vũ sắp khóc: “Đừng... đừng nữa, em không ôm nổi rồi…”
Chu Tiểu Vũ ôm đầy thú nhồi bông trong lòng, mặt vừa vui mừng vừa khổ sở. Tính cả con gấu bự Hạ Huân đưa, cậu gần như bị chôn vùi trong núi thú bông.
“Thôi được rồi.” Chu Tĩnh lưu luyến nói: “Lần sau lại chơi.”
Hạ Huân: “……”
“Giờ muốn chơi gì nữa?” Chu Tĩnh hỏi.
Trời đã ngả chiều, người trong công viên giải trí cũng thưa dần. Chu Tĩnh tính đưa Chu Tiểu Vũ về, ai ngờ cậu ta lại chỉ tay ra phía trước: “Cái kia!”
Chu Tĩnh nhìn theo, nổi giận: “Con nít mà chơi gì nhà ma hả!”
Chu Tiểu Vũ nhanh như chớp trốn ra sau lưng Hạ Huân, níu lấy ống quần anh ta: “Anh Huân, em muốn chơi cái đó, đi với em nha?”
Hạ Huân thản nhiên nói: “Được.”
“Được?” Chu Tĩnh nói: “Cậu đừng nói bậy!”
Hạ Huân nhìn cô, im lặng một lúc rồi hỏi: “Sợ ma à?”
“Sợ gì mà sợ!” Chu Tĩnh nói: “Tôi chỉ thấy con nít nên xem mấy cái tích cực vui vẻ thôi!”
Hạ Huân “ừ” một tiếng, hỏi Chu Tiểu Vũ: “Em sợ không?”
Chu Tiểu Vũ ưỡn ngực: “Không sợ!”
Hạ Huân lại liếc nhìn Chu Tĩnh: “Vậy thì đi thôi.”
Trời ơi má ơi! Chu Tĩnh thật sự muốn đập chết Hạ Huân, rốt cuộc đây là ai là em trai của ai? Hạ Huân chẳng phải là kiểu người không thương hoa tiếc ngọc, vô tâm vô tình sao? Sao lại kiên nhẫn với tên nhóc Chu Tiểu Vũ này đến thế? Không biết còn tưởng là con ruột của anh ta đó!
Nhưng hai người kia đã đi trước rồi.
Chu Tĩnh chỉ còn cách đi theo.
Cô rất sợ ma. Rất rất sợ. Ai cũng có nỗi sợ riêng: có người sợ gián, có người sợ nhện, có người sợ chuột, có người sợ bóng tối hay ma.
Chu Tĩnh không bao giờ xem phim ma hay đọc truyện ma. Nếu như những trò chơi cảm giác mạnh chỉ là do cô không thích vì quá kích thích, thì nhà ma lại là nỗi sợ thật sự từ trong tâm. Nhưng cô không thể không đi, vì đã đưa Chu Tiểu Vũ đi chơi thì phải theo sát thằng bé mọi lúc.
Cô đành theo Hạ Huân vào, vừa vào đã túm chặt lấy tay anh ta, mắt chỉ hé ra một khe nhỏ, rón rén mà nhìn.
Hạ Huân: “Buông ra.”
“Không buông!” Chu Tĩnh: “Tối quá, tôi sợ vấp!”
“Cậu níu tôi mới dễ vấp.” Hạ Huân nhắc.
“Tôi không buông!”
Hạ Huân: “……”
Chu Tĩnh cực kỳ căng thẳng, tự nhủ: “Đừng sợ, mày từng là ma rồi, suýt nữa còn xuống nhà xác. Tụi này đều là đồng loại, không có gì phải sợ hết, không sợ không sợ, đều là bạn bè.”
Vừa nghĩ xong thì nghe tiếng hét chói tai của Chu Tiểu Vũ, Chu Tĩnh hoảng hốt mở mắt ra — đập vào mắt là một cái đầu người đầy máu me.
“Má ơi!” Chu Tĩnh ôm chặt lấy eo Hạ Huân, gần như dán hẳn lên người anh: “Có maaaaaa!”
Hạ Huân bình thản: “Chu Tĩnh.”
“Cứu mạng aaaaa.” Chu Tĩnh sắp chui vô lòng anh luôn rồi, bám chặt như bạch tuộc, Hạ Huân gỡ không ra.
“Xuống khỏi người tôi, nhanh lên.”
“Anh mau dắt tôi ra khỏi đây đi được không tôi thừa nhận tôi sợ rồi!” Chu Tĩnh nhắm mắt hét: “Tôi muốn ra ngoài!”
Hạ Huân: “……”
Chu Tĩnh bị anh lôi nửa kéo nửa lôi ra ngoài. Vừa ra ngoài mở mắt, cô lập tức bắt được nét cười nơi khóe mắt Hạ Huân.
“Anh đang cười nhạo tôi à?” Chu Tĩnh nói: “Mỗi người một sở thích, tôi không thích nhà ma!”
Hạ Huân: “Không nhìn ra.”
“Thôi không tranh cãi với anh cái chuyện vô nghĩa này.” Chu Tĩnh nói: “Chu Tiểu Vũ đâu?”
Hạ Huân sững người.
“……” Chu Tĩnh: “Không phải vẫn còn trong đó chứ?”
Tìm thấy Chu Tiểu Vũ thì thấy thằng bé đang khóc lóc thảm thiết.
Chu Tĩnh liếc mắt, cố ý mỉa mai: “Ơ kìa, khóc rồi hả? Hồi nãy ai đòi đi nhà ma bằng được đấy? Giờ biết sợ rồi à?”
Hạ Huân: “Chu Tĩnh, cô có thể bớt trẻ con một chút không.” Anh ngồi xuống dỗ Chu Tiểu Vũ.
Chu Tĩnh thật sự không muốn nhìn nữa, Hạ Huân đúng là cậu trai bí ẩn, thường ngày thì lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này lại hóa thành “ông bố quốc dân” rồi còn gì.
Nhân viên đưa Chu Tiểu Vũ ra cười nói với Chu Tĩnh: “Em trai cô đáng yêu quá.”
Chu Tĩnh cười toe: “Đó là con trai tôi đấy.”
Nhân viên: “……”
Cô chỉ vào Hạ Huân: “Còn cái người kia là con trai lớn của tôi, tôi dẫn hai đứa nhỏ đi chơi.”
Nhân viên: ngơ ngác như bị sét đánh
Chu Tĩnh mua ba cây kẹo bông, đưa cho hai người kia: “Còn khóc nữa à, đừng khóc nữa, nè, ăn đi, rồi về.”
Cô đưa cho Chu Tiểu Vũ một cây, cậu vừa ăn vừa rơm rớm nước mắt, lắc đầu nói: “Em không về đâu. Em muốn ngồi cái kia.”
Chu Tĩnh nhìn theo, là vòng quay mặt trời. Cô nói: “Chu Tiểu Vũ, nãy đòi nhà ma, đòi tàu lượn siêu tốc, đòi cả tháp rơi tự do, giờ lại chơi cái trò lãng mạn vòng quay mặt trời, con bị đa nhân cách hả?”
Chu Tiểu Vũ mếu máo, lại sắp khóc.
“Được rồi được rồi,” Chu Tĩnh nói: “Ngồi! Ngồi xong là phải về!” Cô đưa cây kẹo bông thứ ba cho Hạ Huân.
Hạ Huân: “Không cần.”
“Tôi có nói cho anh đâu, cầm giúp tôi cái. Tôi tay không rảnh.” Chu Tĩnh nói. Cô còn bế cả đống thú nhồi bông nữa.
Hạ Huân: “……”
“Anh làm cái mặt gì đấy, muốn ăn hả? Muốn ăn thì nói, không nói làm sao tôi biết được. Ăn đi ăn đi, tôi mời.” Chu Tĩnh hào sảng nói, rồi quay đầu đi về phía vòng quay: “Nhanh lên, trời tối rồi, còn phải về sớm.”
Lúc này trong công viên chỉ còn lác đác vài người, rất yên tĩnh. Đèn trong công viên bật hết lên, tầng tầng lớp lớp ánh sáng rực rỡ, khiến ai cũng như dịu dàng hơn.
Trong cabin vòng quay mặt trời, đống thú bông được chất sang một bên, Chu Tiểu Vũ ôm hộp bắp rang to bằng cái mặt, “lạo xạo” nhai từng miếng.
Mùi bắp rang thơm ngào ngạt, Chu Tĩnh ôm ly cà phê nóng, nói với Hạ Huân: “Anh biết tại sao công viên này lại tên là ‘Xứ sở ngôi sao’ không?”
Hạ Huân: “Không biết.”
“Tôi biết ngay anh không biết mà, lúc công viên này nổi tiếng anh còn bé xíu.” Chu Tĩnh nhìn ra bầu trời ngoài cửa kính: “Hồi đó người ta bảo vòng quay mặt trời ở đây cao nhất, nhìn sao cực kỳ rõ, cực kỳ to, cực kỳ nhiều.” Cô nhấn mạnh ba chữ “cực kỳ”, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Từ trên này nhìn xuống, giống như đang ở trong một đất nước chỉ có sao vậy.”
Hồi đó cô cũng rất muốn đến đây, nhưng với một cô gái tuổi mới lớn, những thứ vui chơi kiểu này giống như những vì sao lấp lánh trong đêm tối — đẹp, rực rỡ, nhưng quá xa vời.
Nhưng lại khiến những đêm tối tẻ nhạt của cô có chút ánh sáng xa xỉ. Dù chỉ được nhìn thôi cũng thấy đủ rồi.
Lần đầu tiên cô đi vòng quay mặt trời với một chàng trai, được làm thiếu nữ lần nữa, Hạ Huân trên một khía cạnh nào đó, đã bù đắp một phần tiếc nuối trong quá khứ của cô. Nếu sau này rời đi, mọi thứ trở về quỹ đạo, thì kỳ nghỉ bất ngờ lần này… cũng coi như đáng giá rồi.
Cô nói: “Cảm ơn cậu, đã cùng tôi ngồi vòng quay mặt trời.”
Câu “cảm ơn” của Chu Tĩnh rất chân thành, còn mang theo chút cảm xúc khó hiểu, như có gì đó man mác.
Hạ Huân sững người, quay đầu đi, nói: “Đừng nói nhảm.”
Chu Tĩnh nhún vai. Từ góc độ này nhìn ra ngoài, cái tên “Xứ sở ngôi sao” thật xứng danh — bầu trời đầy sao lấp lánh, bên dưới là đèn đuốc vòng quay ngựa gỗ rực rỡ như một câu chuyện cổ tích vẽ bằng tay.
Cô lấy điện thoại chụp vài tấm, quay đầu lại thì thấy Hạ Huân vẫn đang cầm kẹo bông màu hồng, bèn nói: “Lại đây, chụp một tấm selfie nè.”
Hạ Huân ngẩn ra, lập tức cảnh giác: “Tôi không chụp.”
Chu Tĩnh đã ngồi sát lại: “Không được, phải chụp!”
Hạ Huân tay cầm kẹo bông, né trái né phải, Chu Tĩnh tay còn cầm cà phê, chỉ cần sơ sẩy là đổ ra hết. Hạ Huân nói: “Đừng lại gần!”
“Chụp một tấm thì chết ai đâu!” Chu Tĩnh rất bướng: “Kỷ niệm mà, nhìn cậu cũng đẹp trai, xấu hổ gì!”
Hạ Huân giằng co, chủ yếu sợ bị đổ cà phê lên người, Chu Tĩnh cứ dí sát vào, Hạ Huân tức tối: “Chu Tĩnh tôi cảnh cáo cậu…”
“Ha ha ha ha chụp được rồi!” Chu Tĩnh cười lớn, lắc lư điện thoại. Không cẩn thận ngã luôn vào người Hạ Huân, đè anh nằm xuống.
Chu Tiểu Vũ “rắc” một tiếng, nhai vỡ cả miệng bắp rang.
Trong cabin là mùi ngọt ngào của cà phê và kẹo bông.
“Xuống đi.” Giọng Hạ Huân càng bình tĩnh, Chu Tĩnh lại càng thấy nguy hiểm.
“Xuống liền xuống liền.” Cô chống tay muốn ngồi dậy, thì nghe ngoài kia có tiếng “bùm” nhẹ. Quay đầu nhìn thì thấy pháo hoa đang bung nở rực rỡ giữa bầu trời.
Màu đỏ, màu xanh, màu tím nối tiếp nhau bùng lên, từng đóa hoa rực rỡ nở đầy trên không trung, khiến đêm tối càng thêm rực rỡ, ánh sao lấp lánh như cũng tràn vào trong cabin.
Tất cả vụn vỡ trong đôi mắt chàng trai ấy.
Chu Tĩnh ngẩn ngơ nhìn.
Không ai lên tiếng, không ai phá vỡ khoảnh khắc đó, ngay cả Chu Tiểu Vũ cũng ngừng ăn bắp rang.
Cảm giác thời gian như dừng lại, mọi thứ đều trở nên dịu dàng. Cậu thiếu niên kiêu ngạo cũng có lúc ánh mắt dịu dàng, cô gái ngang bướng cũng có lúc mềm lòng.
Đây là thời điểm rất hợp để ước nguyện gì đó. Chu Tĩnh định pha trò vài câu, vừa quay đầu thì lại chạm phải ánh mắt của Hạ Huân.
Anh vẫn đang trong tư thế bị cô đè lên, vốn đang ngắm pháo hoa, nhưng dường như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại. Không biết có phải ảo giác của Chu Tĩnh hay không, cô cảm thấy đôi mắt của anh còn sáng hơn cả sao, trong đó phản chiếu không chỉ pháo hoa, mà còn có hình bóng rõ ràng của cô.
Pháo hoa như mãi không tàn, sao trời như mãi không lụi, vòng quay ngựa gỗ vẫn cứ xoay, còn trong cabin của vòng quay mặt trời, cả không khí cũng như đông cứng lại.
Trong thời gian tĩnh lặng đó, Chu Tĩnh nghe rõ tiếng động.
Là tiếng tim đập của cô.
Không rõ là trong ngực hay trong đầu, từng nhịp từng nhịp.
Trẻ trung, rạo rực, rối bời, nhưng chân thật.