Chu Tĩnh khoác vội áo khoác rồi đi xuống lầu, Hạ Huân vẫn đang đứng đợi dưới ngọn đèn đường. Chu Tĩnh bước đến gần, hỏi:
– "Sao cậu lại đến đây?"
– "Đã xảy ra chuyện gì à?" – Hạ Huân hỏi.
Chu Tĩnh hơi sửng sốt.
Trực giác của Hạ Huân lúc nào cũng nhạy bén đáng sợ, cứ như thể cậu mang theo máy phát hiện cảm xúc vậy. Những lời nói bình thường nhất rơi vào tai cậu, đều có thể phân tích chính xác là “có chuyện” hay “không có chuyện”.
Cô cười gượng một tiếng:
– "Chuyện gì chứ? Có gì đâu mà chuyện."
– "Tại sao lại về trước?" – Hạ Huân hỏi.
Chu Tĩnh:
– "Tớ… tớ muốn đi vệ sinh."
Hạ Huân: "……"
Cô hỏi lại:
– "Tự dưng gọi tớ xuống làm gì thế?"
Hạ Huân lấy từ balo ra một xấp giấy đưa cho cô:
– "Đề thi Toán mới phát, chưa kịp đưa cho cậu."
Chu Tĩnh nhìn chằm chằm xấp đề, nói:
– "Cậu thật vất vả quá ha, vượt ngàn dặm xa xôi tới tận dưới nhà tớ chỉ để đưa đề thi."
Bị Hạ Huân làm cho chuyển hướng suy nghĩ, tâm trạng cô cũng khá hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Hạ Huân đột nhiên nói:
– "Thật khó coi."
– "Cái gì khó coi?" – Chu Tĩnh ngẩn người – "Cậu đang nói tớ đấy à?"
Hạ Huân quay mặt đi:
– "Biểu cảm này không hợp với cậu."
– "Biểu cảm nào?" – Chu Tĩnh ngơ ngác, chợt nhận ra, vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài:
– "Cậu tưởng ngày nào tớ cũng vui vẻ vô tư à? Tớ cũng có chuyện buồn phiền chứ bộ."
Hạ Huân nhíu mày:
– "Chuyện gì?"
Chu Tĩnh thầm nghĩ, chuyện của cô chỉ có thần tiên trên trời mới hiểu được. Cô vốn đã rối bời vì chuyện chọn nguyện vọng đại học, giờ lại thêm rắc rối bên phía Chu Khởi Thiên, thật đúng là sóng trước chưa dứt, sóng sau lại đến. Không lẽ cuộc đời này còn có thể tích điểm tới 500 ngàn để lên VIP 5 sao, đổi quà tặng lần nữa?
Nếu thế thì cô đúng là VIP bạch kim mất rồi.
– "Nhiều lắm." – Cô bịa đại – "Tớ sợ mình thi không đậu đại học."
Hạ Huân nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
– "Tớ sợ không đậu được trường đại học lý tưởng." – Cô sửa lại.
– "Lý tưởng là gì?"
– "Tớ cũng không biết."
Hạ Huân im lặng một lúc, rồi hỏi:
– "Cậu bị hội chứng lo âu trước kỳ thi à?"
Chu Tĩnh: "……"
Cô đáp:
– "Cậu chẳng có chút tế bào hài hước nào cả. Không nói nữa, lạnh quá, tớ về đây."
Cô vừa xoay người thì cảm giác có gì đó phủ lên đầu mình. Là tay của Hạ Huân đang đặt lên đầu cô.
Cậu nói:
– "Có chuyện gì thì gọi tớ."
– "Hử?" – Chu Tĩnh ngẩng lên.
Cậu cao lớn, dưới ánh đèn đường như phủ một tầng bóng tối, dường như chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ hôn lên cô. Nhưng Hạ Huân vẫn giữ khoảng cách, kiềm chế và dè dặt. Rõ ràng là một người lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng lại dần dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống không biết từ lúc nào.
– "Về đi." – Cậu rút tay về, ra hiệu cho cô lên lầu.
Chu Tĩnh:
– "…Ừ."
Cô quay người đi lên, đến cửa cầu thang lại không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên ấy vẫn đứng ở đó, cứ như chỉ cần ngoái đầu lại là sẽ luôn thấy cậu.
– "Đúng là quả trứng phục sinh…" – Chu Tĩnh lẩm bẩm.
Xứng đáng được cất giữ… và ghi nhớ.
Chuyện của Chu Khởi Thiên, Chu Tĩnh cũng hết cách. Cuối tuần trôi qua rồi lại bắt đầu đi học, mà cuối tuần thì Chu Khởi Thiên lại không có ở nhà.
Chu Tiểu Vũ dường như đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình, dạo gần đây cũng ngoan hơn hẳn. Chu Tĩnh đi học không biết cụ thể chuyện nhà ra sao, nhưng cảm giác mọi thứ không hề đơn giản.
Vào tiết đầu tuần, ánh mắt của Đào Mạn nhìn cô còn lạnh lẽo hơn trước. Sự lạnh lẽo đó đến mức người xung quanh cũng cảm nhận được. Viên Khang Kỳ còn hỏi Chu Tĩnh có phải Lâm Cao tỏ tình với cô nên Đào Mạn mới tức như vậy không.
Chu Tĩnh tất nhiên là phủ nhận.
Chiều hôm đó, trong tiết tự học, Chu Tĩnh vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Đào Mạn đứng chờ bên ngoài. Vừa thấy Chu Tĩnh, cô ta chỉ nói:
– "Có chuyện muốn nói với cậu."
Là kiểu chuyện cần phải lên sân thượng để nói.
Trong trường toàn người, muốn tìm nơi yên tĩnh thật khó, dù là giờ tự học. Trên sân thượng, Đào Mạn nói:
– "Chu Tĩnh, giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?"
– "Cái gì mà hài lòng?" – Chu Tĩnh thật sự không ưa thái độ hằn học mỗi lần gặp mặt của Đào Mạn, nhất là khi bản thân còn không biết rốt cuộc cô ta đang nói gì.
Đào Mạn đột nhiên kích động:
– "Mẹ tôi đã bán phòng tranh rồi!"
Bán phòng tranh?
Chu Tĩnh biết trước khi gặp Chu Khởi Thiên, mẹ của Đào Mạn là Đào Giao có mở phòng tranh, sau khi quen ông ta thì vẫn quản lý nó. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới Chu Khởi Thiên?
– "Tôi không hiểu ý cậu." – Chu Tĩnh nói thật.
– "Không hiểu?" – Đào Mạn nói – "Bố cậu sỉ nhục chúng tôi như thế, tôi chịu đủ rồi! Cậu yên tâm, lần này tôi không đến để xin cậu nói đỡ, tôi hy vọng cậu có thể khuyên bố cậu, nhất định phải ly hôn! Tôi mong ông ta càng tàn nhẫn, càng vô tình càng tốt, để mẹ tôi tỉnh táo ra, đừng để bị người ta cho là kẻ ham tiền nữa!"
Chu Tĩnh tức đến buồn cười:
– "Tôi không hiểu, cậu mong họ ly hôn để làm gì? Có lợi gì cho cậu?"
– "Chẳng lẽ lại để bố cậu dùng tiền sỉ nhục chúng tôi, nói chuyện như bố thí, giống như một con chó vẫy đuôi van xin à?" – Đào Mạn quát.
– "Ai bố thí ai? Ai giống chó vẫy đuôi?" – Chu Tĩnh nghiêm mặt – "Cậu có thể bình tĩnh một chút không? Cho đến giờ, cậu biết được bao nhiêu chuyện? Nếu muốn bênh mẹ mình, ít nhất phải hiểu rõ đầu đuôi. Bố thí cái gì? Cậu chỉ thấy những gì cậu nhìn thấy, cậu có biết nguyên nhân là gì không?"
– "Vậy cậu nói nguyên nhân là gì?" – Đào Mạn phản bác.
Chu Tĩnh nghĩ: Bà nội nó, làm sao tôi biết được!
Đào Mạn mỉa mai:
– "Cậu cũng không nói ra được, vậy còn bịa chuyện làm gì? Chúng ta vốn chẳng ưa gì nhau, nhịn nhau bao năm cũng vô nghĩa. Giờ đã đến nước này, dứt khoát thì tốt hơn. Mẹ tôi ngốc nghếch, không chịu ly hôn, còn bán cả phòng tranh, tôi sợ bà ấy mê muội quá rồi, đến mức bán cả tôi đi mất! Vậy nên, xin gia đình các người đại phát từ bi, tha cho mẹ con tôi đi!"
Chu Tĩnh thật sự muốn phát điên. Giờ mà nói lý với Đào Mạn là điều không tưởng. Đào Mạn đang cực kỳ kích động, trông như sắp khóc đến nơi. Chu Tĩnh cũng thấy bất lực.
Cô cố gắng trấn tĩnh lại, nói:
– "Chuyện này thật ra có thể từ từ nói… tôi không nghĩ…"
– "Còn nói gì nữa?" – Đào Mạn đề phòng nhìn cô – "Bố cậu nằng nặc đòi ly hôn, thì cứ để ông ta ly! Dù sao có bố hay không với tôi cũng chẳng khác gì. Hy vọng cậu khuyên bố cậu đừng bám lấy mẹ tôi nữa. Mẹ tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, muốn tìm ai thì tìm, đừng tìm đến chúng tôi."
Nói một hơi dài, hôm nay những gì Đào Mạn nói còn nhiều hơn tổng số từ cô ta từng nói với Chu Tĩnh từ trước đến giờ. Sau đó, cô ta lau nước mắt, rồi chạy xuống cầu thang.
Chu Tĩnh:
– "……"
Đây là cái gì nữa?
Cô thật sự không hiểu vì sao Đào Mạn lại có ác cảm lớn như vậy với hai cha con nhà họ Chu, đến mức tha thiết mong họ ly hôn. Nhưng chuyện mẹ cô ta bán phòng tranh rốt cuộc là sao? Là để về chăm lo gia đình? Hay dùng tiền đổi lấy trái tim Chu Khởi Thiên? Nhưng ông ta có thiếu tiền đâu?
Chu Tĩnh xoa trán, thật sự nghĩ mãi không ra. Dù sao từ Chu Khởi Thiên, cô cũng chẳng moi được bao nhiêu thông tin. Còn bài “diễn văn” của Đào Mạn thì chỉ khiến cô thêm rối.
Vừa định xuống lầu, vừa ra khỏi cửa sân thượng thì nghe thấy một tiếng “bốp” nhẹ, như tiếng giẫm phải vật gì đó. Cô nhíu mày, bước tới nhìn, phát hiện bên cạnh căn phòng chứa đồ nhỏ có người – chính là Sài Tinh Tinh.
Vừa nhìn thấy Chu Tĩnh, vẻ mặt Sài Tinh Tinh hơi hoảng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ:
– "Chị Tĩnh."
Chu Tĩnh lập tức biết, xong rồi, chắc chắn đã bị nghe thấy. Đào Mạn nói to như vậy, lại chẳng có gì vui chơi trong phòng chứa đồ, Sài Tinh Tinh ngoài việc nghe lén thì chẳng còn lý do gì khác.
Giờ nói gì cũng vô ích, Chu Tĩnh chẳng buồn để tâm, định xuống lầu thì bị Sài Tinh Tinh kéo lại:
– "Chị Tĩnh… em nghe thấy hết rồi."
Chu Tĩnh nghĩ: Cô này thành thật thật đấy.
Sài Tinh Tinh còn bước lại gần một chút, nói nhỏ:
– "Mẹ của Đào Mạn… sắp ly hôn với ba chị thật sao?"
Cô ta nói chuyện kiểu này mà không sợ Chu Tĩnh tức giận. Nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng đầy quan tâm kia, người bình thường cũng không nỡ giận được.
Chu Tĩnh đúng là không giận, chỉ cảm thấy cảnh giác.
Trong trường này, Chu Tĩnh từng gây thù chuốc oán không ít, nhưng học sinh thì thường cũng chỉ là những mâu thuẫn nhỏ. Như Đào Mạn, Lâm Cao hay người khác, cùng lắm cũng chỉ là tìm chuyện gây sự.
Nhưng Sài Tinh Tinh mới là người đáng để cảnh giác nhất.
Có kiểu người như vậy – cười tươi như hoa, không gây tiếng động, âm thầm mượn tay bạn mà đâm người này, chém người kia, cuối cùng chẳng ai trách được cô ta, ngược lại còn nổi danh “hiền lành”, trong khi tất cả rắc rối đều do người khác gánh.
Chu Tĩnh kiếp trước từng bị kiểu người như vậy làm hại, cô biết rõ: chó sủa không cắn, chó không sủa mới nguy hiểm. Vậy nên luôn tránh xa loại người đó.
Nếu hôm nay người nghe được là người khác, Chu Tĩnh tuy không vui nhưng cũng chẳng quá để tâm. Nhưng nếu là Sài Tinh Tinh, cô lập tức thấy bản năng cảnh giác trỗi dậy, cảm thấy cô gái này lại sắp bày trò gì rồi.
Sài Tinh Tinh chẳng thân với Đào Mạn, cũng không thân với Chu Tĩnh, lại thêm Lâm Cao vào nữa, muốn êm thấm cũng khó.
Chu Tĩnh cũng cười, nói:
– "Sao có thể chứ? Tuyệt đối không có. Đào Mạn chỉ thích làm quá lên thôi. Không sao đâu, cô ấy tưởng tượng thôi."
– "Thật không?" – Sài Tinh Tinh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Chu Tĩnh nhìn biểu cảm đó, trong lòng lập tức thấy khó chịu, cảm giác như cô ta lại đang tính toán gì nữa rồi. Không muốn dây dưa thêm, cô nói:
– "Thật sự không có chuyện gì đâu, tôi về lớp trước đây."
Rồi quay người rời đi.
Về đến lớp, Chu Tĩnh cứ nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra, càng nghĩ càng thấy bất an, biểu cảm cuối cùng của Sài Tinh Tinh khiến cô vô cùng khó chịu.