Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 57

Hạ Huân rốt cuộc vẫn không buông Chu Tiểu Vũ ra.
Cậu vác cậu nhóc đi còn nhanh hơn cả Chu Tĩnh đi bộ, đúng là phản xạ vận động siêu tốt.
Khu nhà họ Hạ quả nhiên cách khu nhà họ Chu không xa, gần như chỉ mấy trăm mét. Chu Tĩnh buộc phải theo Hạ Huân về nhà. Trong nhà Hạ Huân lúc này không có ai.

Chu Tĩnh hỏi:
“Bố mẹ cậu tối không về sao?”
“Công tác.” – Hạ Huân trả lời gọn lỏn, bật đèn rồi đặt Chu Tiểu Vũ lên ghế salon.

Chu Tĩnh đảo mắt nhìn quanh nhà Hạ Huân, rộng rãi sáng sủa và sạch sẽ. So với phong cách sang trọng của nhà cô thì nơi này lại mang đến cảm giác ấm áp và đơn giản hơn nhiều.
Cô mượn điện thoại của Hạ Huân nhắn tin cho dì Trần, dặn rằng khi tới thì gọi vào số này, cô sẽ đưa Chu Tiểu Vũ về.

Hạ Huân rót nước cho Chu Tiểu Vũ, kiểm tra tất cho cậu nhóc.
Chu Tiểu Vũ níu quần anh nói:
“Anh Huân, em muốn ngủ.”

Hạ Huân bèn bế cậu nhóc vào phòng khách. Một lúc sau trở ra, Chu Tĩnh hỏi:
“Nó ngủ giờ thì lát nữa lại phải gọi dậy. Chẳng lẽ cậu định cho mượn luôn cả chăn gối nhà cậu sao?”
Hạ Huân liếc cô một cái, lạnh nhạt:
“Không được.”
Chu Tĩnh: “…”

Cô vừa mới ngồi xuống salon thì Hạ Huân đã đứng dậy nói:
“Qua đây.”
Chu Tĩnh đành đi theo cậu vào một căn phòng – có vẻ là phòng ngủ của cậu – lập tức cảnh giác:
“Làm gì đấy?”
Hạ Huân: “Diệt khẩu.”
Câu nói đùa nhạt toẹt.

Căn phòng mang đúng phong cách của Hạ Huân: đơn giản, gọn gàng, không màu mè. Góc phòng có để quả bóng rổ và poster có chữ ký – chắc là sở thích của cậu.
Chu Tĩnh bước đến xem tường ảnh, không khỏi tấm tắc: Hạ Huân đúng là đẹp trai từ bé đến lớn.

Lúc cô còn đang nhìn, Hạ Huân lấy ra một hộp y tế, bước đến trước mặt cô:
“Ngồi xuống.”

Chu Tĩnh ngồi ở mép giường, thấy trong tay cậu là hộp thuốc thì ngạc nhiên:
“Nhà cậu lúc nào cũng có sẵn hộp này à? Chu đáo ghê.”
Hạ Huân không trả lời, chỉ ngồi xuống, cầm lấy chân cô.

Chu Tĩnh giật mình rụt về phía sau.
Hạ Huân liếc cô:
“Lúc thi thể dục sao không trốn?”
(Lúc đó tụi mình còn chưa thân mà!)
Chu Tĩnh cười gượng:
“Đó là tai nạn… cậu làm gì vậy?”

Hạ Huân kéo ống quần ngủ của cô lên một chút, để lộ mấy vết trầy nhỏ trên cổ chân.
Thì ra khi Chu Khải Thiên đập phá ở nhà, mảnh vỡ không chỉ làm trầy trán mà còn cứa vào chân. Vì bị ống quần che nên cô không để ý.
Nếu không nhờ Hạ Huân thì chắc đến mai mới biết.

Cậu mở hộp thuốc, lấy bông, cồn sát trùng và thuốc bột.
Chu Tĩnh nói:
“Để tớ tự làm đi.”
Hạ Huân:
“Đừng động đậy.”

Cậu cầm chân cô rất nhẹ, nhưng cô không vùng ra nổi. Cậu cẩn thận lau sạch vết máu.
Chu Tĩnh hơi đờ người.
Những vết xước này không nghiêm trọng, hồi bé cô cũng từng bị như vậy khi chơi ở bờ sông.
Nhưng nếu lúc bị thương mà có ai đó nhẹ nhàng quan tâm thế này... thì thật tốt.
Không có thì thôi, có thì càng quý.

Cô nói nhỏ:
“Cảm ơn cậu.”
Hạ Huân hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục:
“Không cần.”

Chu Tĩnh cười:
“Thật không ngờ cậu lại chu đáo như vậy.”
Lúc này cô thấy bên giường có phiếu khảo sát nguyện vọng, liền tiện tay cầm lên xem – thấy cậu đăng ký đại học A.
Cô kinh ngạc:
“Ơ… cậu định học y?!”

Hạ Huân vừa bôi thuốc vừa nói:
“Thì sao?”
“Không sao, chỉ là thấy kỳ lạ…”

Trong ấn tượng của cô, Hạ Huân luôn lạnh lùng, khó gần, trước đây còn từng bị nói là nóng nảy. Một người như vậy mà lại muốn làm bác sĩ?

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Qua thời gian tiếp xúc, cô phát hiện cậu thực ra rất tốt bụng.
Dù cô hay gặp rắc rối, nhưng cậu chưa từng bỏ mặc, lần nào cũng âm thầm giúp đỡ.
Càng nghĩ càng thấy... Hạ Huân mặc áo blouse chắc chắn rất đẹp trai.

Hạ Huân hỏi:
“Còn cậu, điền nguyện vọng chưa?”
“Chưa,” Chu Tĩnh đáp:
“Nếu cậu làm bác sĩ, vậy tớ làm…”

“Làm gì?”
“Tớ làm viện trưởng nha!”

Hạ Huân dừng tay, nhìn cô.
Chu Tĩnh nói:
“Tớ đùa đó, thật ra tớ muốn thi ngành luật.”
“Ồ?”

“Lúc nhỏ tớ xem phim, rất thích mấy người làm luật sư – giúp người ta đòi lại công bằng ấy.”
“Giúp đòi công bằng là cảnh sát.” – Hạ Huân sửa.
“Tớ biết chứ, luật sư là người bảo vệ quyền lợi của thân chủ mà. Nhưng được giúp người ta gỡ rối, bảo vệ họ, cũng rất có ý nghĩa.”

Cô hỏi:
“Cậu có thấy tớ tỏa sáng lấp lánh không?”
Hạ Huân:
“Không.”
Chu Tĩnh: “Nhạt nhẽo ghê.”

Cô từng nghĩ rất kỹ, tìm lại trong những tiếc nuối của kiếp trước – phát hiện mình thực sự thích ngành luật.
Giờ đã có cơ hội sống lại, cô không muốn bỏ lỡ nữa.

Hạ Huân bôi thuốc xong cổ chân, lại đổi bông khác, nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi trán để xử lý vết thương nhỏ ở đó.
Cảm giác sát trùng hơi rát, khiến da mặt nhăn lại.

Hạ Huân cúi đầu, lặng lẽ chăm sóc cho cô.
Chu Tĩnh nhìn cậu, phát hiện lông mi cậu rất dài, dưới ánh đèn ánh lên sắc cam ấm áp.

Người này, đúng là có một sức hút đặc biệt – vừa mang nét trong sáng của tuổi trẻ, vừa có sự chín chắn, an toàn của người đàn ông trưởng thành.

Cô thầm gọi cậu là “bình giữ nhiệt”.
Cậu cúi đầu, dán băng cá nhân lên trán cô. Chu Tĩnh nói đùa:
“Bác sĩ - luật sư, nghe nghề nghiệp cũng hợp đấy chứ, có phải rất xứng không?”

Cô vừa dứt lời thì Hạ Huân chợt loạng choạng, tay trượt – Chu Tĩnh bị cậu đè ngã xuống giường.

Cô úp mặt vào ngực cậu, ngơ ngác:
“...Dậy mau, tớ bị đè chết rồi.”

Hạ Huân vốn định đứng dậy, nhưng nghe thế lại dừng, chống tay bên đầu cô, cúi xuống hỏi:
“Đè chết rồi à?”

Tư thế hiện tại quá mức mờ ám.
Chu Tĩnh cảnh giác đến mức báo động toàn thân.
Cậu đẹp trai lạnh lùng, nhưng giờ lại gần như dồn ép từng chút một.

Hormone – là từ duy nhất cô nghĩ được.

Chu Tĩnh nói:
“Tớ không nói cậu nặng… chỉ là tớ yếu, chịu không nổi.”
Hạ Huân:
“Yếu? Chịu không nổi?”
Chu Tĩnh: “…”
Chết tiệt, nói sai rồi.

Tại sao lại mờ ám thế này?
Học sinh cấp 3 giờ đều có thể “lửa gần rơm” đến vậy sao?

Hạ Huân cúi người hơn nữa, ánh mắt lạnh nhạt nhưng sâu thẳm, khiến người ta tim đập loạn xạ.

Chu Tĩnh gần như cảm nhận được hơi thở cậu sát gần, thời gian như ngừng trôi.

Cô nghĩ, thôi thì cứ hôn đi, sống lại rồi mà, hôn một trai đẹp cũng coi như trúng số.
Chu Tĩnh quyết tâm “hy sinh vì nghệ thuật”, chuẩn bị tâm lý xong – thì Hạ Huân… dừng lại.

Cậu nghiêm túc chỉnh lại băng cá nhân bị dán lệch, sau đó đứng dậy, nhìn cô:
“Cậu hồi hộp lắm à?”

Chu Tĩnh: “…”
Cô bật dậy ngồi:
“Hồi hộp cái quái gì!”
Tim vẫn đập ầm ầm.

Hạ Huân khẽ cười, “Ồ” một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Chu Tĩnh ôm ngực thở phào.
Thì ra thanh xuân có thể khiến con người ta "dậy sóng" đến vậy.

Đang nghĩ thì Hạ Huân quay lại, cô vội vỗ ngực – lỡ tay vỗ mạnh, sặc luôn.
Cậu đưa cho cô ly sữa nóng, giọng đầy ẩn ý:
“Không hồi hộp?”
Chu Tĩnh:
“Biến.”

Bình Luận (0)
Comment