Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 445

Nếu hàng bán không hết, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyến sau thì đều có thể trả lại.

Nghe vậy, trong lòng Liễu Vân Sương nhẹ nhõm hẳn, như thể gánh nặng trong lòng rơi xuống. Nhà cũng là của mình, ngoại trừ chút chi phí sửa sang và thuê người, hầu như chẳng phải bỏ thêm vốn liếng gì.

Sau khi ký hợp đồng xong, ông chủ Thẩm cùng Thẩm phu nhân quyết định ở lại thành phố ít lâu. Vừa khéo buổi chiều, Liễu Vân Sương cần đi mua sắm, Thẩm phu nhân cũng nói muốn đi cùng.

Thế nhưng, Liễu Vân Sương chỉ chọn mấy thứ lặt vặt như cốc sứ, bàn chải, kem đánh răng, khăn gối, bánh kẹo, trà… Còn Thẩm phu nhân thì lên hẳn tầng trên, xem trang sức với đồ quý giá.

Chẳng có bà ta ở bên, ba chị em Vân Sương cũng thở phào, thoải mái hơn nhiều.

Hôm sau, Kiều Dịch Khất liền gọi anh Trương đến, vẽ sơ đồ thiết kế hoàn chỉnh. Ý định của anh rất rõ ràng: tầng một làm siêu thị, tầng hai chuyên bán đồ điện. Đến lúc đó phải trang hoàng thật bắt mắt, liên hệ nguồn hàng đàng hoàng. Đây không còn là kiểu buôn bán nhỏ lẻ nữa, mà đã là quy mô lớn, mặt hàng đa dạng, nguồn cung càng phải vững chắc, thậm chí cần cả phương án dự phòng.

Sắp xếp đâu ra đấy, thì cũng đến rằm tháng tám. Chiều hôm đó, mọi người đều nghỉ lễ, chỉ để lại một người ở trên núi canh chừng.

Bà Ba biết tin Kiều Dịch Khất cưới vợ, mấy hôm nay đã về nhà, còn nói:

"Trong nhà thiếu bóng người lớn, để tôi phụ lo liệu một tay."

Cha mẹ chồng của Liễu Vũ Yên cũng tới. Theo lẽ thường thì chẳng cần thiết, nhưng hai ông bà nói:

"Đến giúp một chút cũng là tấm lòng."

Điều ấy khiến Liễu Vân Sương xúc động. Không phải vì được giúp đỡ, mà vì thấy rõ cha mẹ chồng của Vũ Yên thật lòng coi con dâu như người nhà.

Tối hôm đó, bà Ba lại lên núi ở cùng ông Ba. Lý Quốc Phong hiếm hoi được nghỉ, cũng tranh thủ về nhà một ngày. Chiều, Liễu Phi Tuyết và Liễu Vũ Yên trở về, tay xách nách mang đủ thứ.

Liễu Vân Sương thấy vậy liền ngạc nhiên:

Mộng Vân Thường

"Sao lại mua nhiều thế này?"

Liễu Vũ Yên mỉm cười, giọng đầy tình cảm:

"Chị cả, đây là đồ cưới của chị mà em với em út chuẩn bị. Anh rể thương chị như vậy, chúng em cũng yên tâm, chỉ mong hai người sau này mãi hạnh phúc, vui vẻ bên nhau."

Đột ngột nghe những lời tình cảm ấy, Liễu Vân Sương nhất thời chưa kịp phản ứng. Hai cô em gái này cũng thật lắm trò.

"Xem hai đứa kìa, chăn đệm đã làm bao nhiêu rồi, còn sắm thêm sáu cái nữa? Dùng sao cho hết đây?"

"Những bộ kia là anh rể chuẩn bị, còn mấy bộ này do chúng em chuẩn bị. Đương nhiên khác nhau. Chị cứ nhận lấy, thay đổi liên tục cũng được, mỗi ngày một bộ, ngày nào cũng mới tinh."

"Toàn nói lời khoa trương..." Liễu Vân Sương mỉm cười, vươn tay điểm nhẹ vào trán Liễu Phi Tuyết. Phi Tuyết không giận, ngược lại phá lên cười, tiếng cười trong trẻo lan khắp phòng.

Ngoài chăn đệm, họ còn sắm đủ loại: vỏ gối, khăn mặt, bộ ấm trà, thậm chí cả hai bộ đồ ngủ đỏ rực, khiến ai nhìn cũng đỏ mặt.

Bà Ba ngồi cạnh, mắt ánh lên sự ấm áp:

"Chớp mắt một cái, mấy đứa con gái nhà này đều trưởng thành cả rồi. Nhìn Phi Tuyết biết lo cho chị, bà già này cũng thấy yên lòng. Vân Sương à, nhà các con ngày một khấm khá, bác vui lắm."

"Bà Ba, đó là lẽ đương nhiên. Không chỉ gia đình cháu, mà nhà bác cũng sẽ ngày càng tốt hơn. Anh cả, chị dâu đều hiền lành, tính tình lại nhẫn nhịn. Bác với ông Ba hòa thuận, gia đình hòa thuận thì vạn sự hanh thông."

"Trời ạ, con bé Phi Tuyết này, mồm mép ngọt xớt." Bà Ba cười xòa, cả nhóm người cùng bật cười theo.

Ngày kế tiếp, tất cả đều nghỉ việc để tham dự hôn lễ. Vì Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất thành hôn, nên mọi người trong thôn đều được mời. Nhà mới đã chuẩn bị sẵn, chỉ đơn giản rước dâu từ nhà cũ sang nhà mới.

Kiều Dịch Khất không dùng xe, dứt khoát cõng vợ trên lưng, quãng đường ngắn mà lại ấm áp vô cùng.

Tối hôm ấy, từng nhà đến chúc mừng, phần lớn tặng khăn gối, áo gối. Nhưng Đỗ Nhược Hồng mang đến một chiếc vòng bạc, Lý Nguyệt Lan tặng hai chiếc phích nước nóng. Trần Sở Nga thì tặng túi da, còn Lý Thủy Tiên dụng tâm thêu sáu chiếc khăn trải bàn, hoa văn mỗi cái mỗi khác, nhìn là biết bỏ công sức.

Sang hôm sau, gần như cả thôn đều kéo đến. Kiều Dịch Khất dứt khoát mua hẳn hai con lợn, làm thịt ngay, đồ ăn tươi mới bày biện đầy đủ. Tám món nguội, tám món nóng, bày kín cả hai sân lớn cùng ngoài cổng, tổng cộng năm mươi mâm tiệc.

Khoảng cách không xa, nhưng mọi nghi thức cưới xin đều làm đủ cả, đâu ra đấy.

Sáng sớm, Liễu Vân Sương đã bị kéo dậy để trang điểm. Chuyện này đương nhiên giao cho Liễu Phi Tuyết, tay nghề khéo léo của cô không ai chê được.

Hôm nay, Vân Sương khoác lên mình bộ váy đỏ đã đặt may từ trước. Kiều Dịch Khất từng gợi ý cô mặc sườn xám cho gọn gàng, nhưng cô lắc đầu, cho rằng kiểu đó quá ôm sát, khoe dáng quá nhiều, không hợp với mình. Cuối cùng, cô vẫn chọn bộ váy này – thanh lịch, kín đáo mà vẫn rực rỡ.

Phi Tuyết tỉ mẩn trang điểm, không cần tô vẽ quá nhiều vì vốn dĩ Vân Sương đã có đôi mắt to sáng, hàng mày rậm sắc nét. Một chút phấn son nhẹ nhàng đã làm gương mặt cô thêm phần tinh tế. Mái tóc búi cao, cài thêm chiếc trâm đỏ gắn hoa lá. Trâm dài, hễ cô cử động lại khẽ rung, tua rua rủ xuống, lấp lánh mà uyển chuyển.

Đến khi mọi thứ xong xuôi, cả gian phòng im bặt. Ai nấy đều trố mắt nhìn, như bị khí chất của cô đè bẹp.

"Chị cả, đẹp quá!" – Phi Tuyết buột miệng thốt ra, không phải nịnh, mà là sự thật.

Lúc này, Liễu Vân Sương chẳng còn giống cô thôn nữ ngày thường nữa, mà như tiểu thư nhà quan, đoan trang, tao nhã, thậm chí còn có phần quý khí. Quan trọng nhất, ánh mắt và thần thái của cô toát ra một sự tự tin khiến những người đứng quanh cảm thấy bản thân chỉ làm nền cho cô tỏa sáng.

Trong phòng toàn là phụ nữ quen thân. Trần Sở Nga nhìn mà cảm khái:

"Ngày lành của Vân Sương đến rồi. Con gái nhà ai mà gả được cho Kiều Dịch Khất, đúng là có phúc! Nhìn tướng mạo anh ta với chị mà xem, trời sinh một đôi!"

Hai cô em gái thì càng không nhịn được, ôm chầm lấy chị:

"Chị cả, sau này nhà mình cũng sẽ có ngày tốt đẹp thôi!"

"Không được khóc đâu! Hôm nay là ngày đại hỷ!"

Mấy lời ấy càng làm không khí thêm bùi ngùi. Nhưng tiếng pháo bên ngoài đã vang rền, kéo tất cả quay về thực tại.

"Nhanh lên, chốt cửa lại đi, chú rể sắp đến rồi!" – bà Ba, người chủ trì bên nhà gái, lên tiếng. Nhà không có bậc trưởng bối, nên bà và ông Ba thay mặt. Mọi người nghe vậy liền ùa ra chặn cửa.

Phía ngoài, Lãnh Kiến Quốc thay mặt nhà gái ra đón, bên cạnh có Lý Quốc Phong, Hứa Tri Thành cùng mấy người đàn ông khác. Người của đội sản xuất Hồng Tinh nhìn cảnh này không khỏi cười thầm. Ai cũng biết Liễu Vân Sương từng có dây dưa với Hứa Lam Giang, vậy mà hôm nay cô lại gả cho Kiều Dịch Khất. Còn lạ hơn là quan hệ giữa đôi bên vẫn giữ được, chẳng dễ dàng gì.

Hứa Lam Giang không xuất hiện, nhưng Đỗ Nhược Hồng lại đưa ba đứa con đến, coi như góp sức.

Theo lệ, muốn vào cửa, chú rể phải phát bao lì xì. Tiếng cười nói rộn ràng, người chen người, náo nhiệt cả một góc sân.

Trong phòng, Vân Sương ngồi chờ, nghe rõ tiếng ồn ào ngoài kia càng lúc càng lớn. Cuối cùng, cửa cũng bật mở. Đám người ào vào, khí thế như bão cuốn. Căn phòng quen thuộc hôm nay lại tràn ngập một bầu không khí khác lạ.

Bình Luận (0)
Comment