Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 472

"Đúng thế. Ban đầu, chị còn tưởng cô ta vay tiền để đưa cho nhà họ Tần, ai ngờ gặng hỏi mãi mới lòi ra chuyện thật. Cô ta đã tính sẵn đường lui, định bụng trốn lên tận Bắc Kinh cơ đấy!"

Đỗ Nhược Hồng vừa kể vừa thở dài, trong lòng đầy ngao ngán. Nếu bảo là đưa tiền cho nhà họ Tần thì còn hiểu nổi, chứ tự dưng lại dám tính đường bỏ trốn, đúng là khó tin.

"Ý chị là cô ta chuẩn bị đi mà không thèm nói với ai, lén lút chuồn đi à?"

Liễu Vân Sương nghe vậy thì cũng sững người. Từ bao giờ mà Hứa Lam Xuân lại to gan đến thế!

"Chị dám chắc, chuyện này tám chín phần có dính dáng đến Lão Tam!"

Đỗ Nhược Hồng nghiến răng nói.

"Ý chị là Hứa Lam Hải xúi giục à?"

Liễu Vân Sương hỏi thẳng.

"Không sai đâu! Với cái đầu óc của Hứa Lam Xuân thì làm sao bày ra được kế hoạch to tát như vậy? Nhưng Hứa Lam Hải thì khác, cậu ta chỉ cần được ăn sung mặc sướng, thành kẻ trên người dưới, thì chuyện gì mà không dám làm? Em tin không?"

Những lời này, Liễu Vân Sương hoàn toàn tin. Bởi lẽ, năm xưa Hứa Lam Hải từng nhẫn tâm đẩy em gái ruột lên giường người khác, chuyện bỉ ổi như thế còn dám làm thì có gì hắn không dám? "Nhưng nếu cô ta bỏ trốn thật, nhà họ Tần định làm gì? Đuổi theo chắc?"

Cô hỏi lại, lòng đầy nghi hoặc.

"Đuổi thế nào được! Người đã đi rồi, muốn lôi về thì chỉ còn nước lên tận Bắc Kinh mà đòi. Mà với cái tính sĩ diện của nhà họ Tần, họ có bao giờ chịu ra đường mắng chửi om sòm như đám đàn bà nhà mình đâu."

Đỗ Nhược Hồng nói xong thì Liễu Vân Sương cũng hiểu ra. Đúng là nhà họ Hứa quen thói rắc rối, còn nhà họ Tần thì vốn giữ thể diện, làm gì có chuyện chạy ra ngoài khóc lóc làm trò.

Mộng Vân Thường

"Vậy chẳng phải lần này bọn họ thoát thật rồi sao?"

"Chị cũng chẳng biết nữa. Nhưng chắc là đi từ sớm rồi. Trưa nay chị còn chưa để ý, đến tối mới phát hiện 20 đồng trong tủ không cánh mà bay. Cãi nhau với bố Tri Tâm một trận ầm trời, lúc đó ông ta mới chịu nói ra."

Nói đến đây, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng càng khó coi.

"Cái gì? Ý chị là chính ông ta lấy số tiền đó?"

Liễu Vân Sương lập tức cau mày.

"Ừ. Chị có thói quen không để hết tiền một chỗ. Hai mươi đồng đó, chị định để dành, chờ mấy hôm nữa Tri Thành lên huyện mua cho nó vài bộ quần áo. Ai ngờ Hứa Lam Giang lại thó mất, em bảo có tức không cơ chứ!"

"Haiz…"

Liễu Vân Sương thở dài, chuyện vợ chồng nhà người ta, cô cũng chẳng tiện xen vào.

"Thôi thì đi cũng tốt. Chị nghĩ, coi như mất 20 đồng để mua sự yên tĩnh. Nhưng chỉ sợ ông chủ Thẩm bên kia không thèm nhận, hai hôm nữa lại đẩy về, mà nhà họ Tần cũng chẳng cần nữa, đến lúc đó cô ta quay lại đội sản xuất thì ngày tháng yên ổn của chị coi như chấm dứt."

Đỗ Nhược Hồng vừa nói vừa run rẩy, trong mắt hiện rõ sự bất an.

Thật lòng mà nói, bà cũng chẳng h*m m**n gì nhiều. Giờ bà làm việc ở vườn rau, hai đứa con trai trên huyện cũng đang làm việc kiếm tiền, Hứa Tri Tâm thì biết đỡ đần. Riêng Hứa Lam Giang, tuy chẳng giỏi giang gì, nhưng ít ra cũng không bắt bà phải nai lưng ra đồng. Nếu cả nhà đồng lòng thì đời sống sau này cũng chẳng đến nỗi. Nhưng chỉ cần Hứa Lam Xuân quay về, chưa cần biết người khác thế nào, chắc chắn Hứa Lam Giang sẽ một mực bênh vực.

"Vân Sương à, chị đang nghĩ đến chuyện ly hôn. Ở với ông ta thế này, chị thực sự sống không nổi nữa."

Lời nói của Đỗ Nhược Hồng vừa thốt ra, không khí nặng nề hẳn.

"Chuyện này, em không tiện khuyên chị đâu. Tốt nhất là bàn với mấy đứa nhỏ, chúng nó mới là người quyết định."

Liễu Vân Sương nghiêm túc đáp.

Đỗ Nhược Hồng nghe vậy, trong lòng cũng tự hiểu. Bao năm đầu ấp tay gối, nói bỏ là bỏ được ngay sao? Hơn nữa, nếu Liễu Vân Sương mà lỡ miệng khuyên, cuối cùng có khi lại bị trách ngược.

"Nhưng chị thề, nếu Hứa Lam Xuân mà quay lại, mà bố nó vẫn còn cái tính ấy, thì chị nhất định sẽ không sống chung nữa. Nửa đời trước chị đã bị trói chân trói tay, giờ không thể dại dột chôn nốt nửa đời sau."

Nói ra, cũng chỉ vì so sánh mà thành. Nhìn Liễu Vân Sương bây giờ – dám cắt đứt với Hứa Lam Hà kịp thời, giờ sống phất lên, ai mà chẳng ao ước? Còn bản thân bà, may mà còn biết tách riêng ra sớm, rời khỏi cái ổ rắc rối nhà họ Hứa, giờ cũng gọi là có chút bình yên. Nhưng nếu cứ để Hứa Lam Giang xen ngang, sớm muộn gì cuộc sống cũng lại đảo lộn.

Ở cái tuổi này rồi, tình yêu gì nữa. Chỉ cần nhìn thấy các con khôn lớn, cưới vợ gả chồng, an cư lạc nghiệp… như vậy đã đủ mãn nguyện rồi. Những chuyện khác, bà chẳng màng nữa.

"Chị dâu à, nhưng chị vẫn nên cẩn thận một chút. Em có dự cảm… Hứa Lam Hải sắp quay lại rồi. Đến lúc đó, bất kể có chuyện gì xảy ra, chúng ta nhất định phải báo tin cho nhau."

Liễu Vân Sương nói câu ấy bằng giọng trầm xuống, trong lòng cô nặng trĩu. Chuyện nhà họ Hứa, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, chắc chắn Đỗ Nhược Hồng sẽ báo tin cho cô đầu tiên. Bởi không chỉ Hứa Lam Giang, mà ngay cả Hứa Tri Thành cũng đã trở về. Mà cậu ta, lại là cháu trai trưởng trong nhà, đương nhiên được bà cụ Hứa coi trọng. Tin tức gì, họ cũng sẽ nhận được trực tiếp trước tiên.

Nghĩ đến kiếp trước, khi Hứa Tri Vi từ thủ đô quay về, ép cả nhà cô đến mức không thở nổi, Liễu Vân Sương liền rùng mình. Lần này tuyệt đối không thể để bi kịch lặp lại.

"Yên tâm đi Vân Sương, chỉ cần chị nghe được chút tin tức nào, em sẽ là người đầu tiên chị tìm đến."

"Ừ." Liễu Vân Sương khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết.

Đỗ Nhược Hồng biết cô bận, liền trở về.

Kiều Dịch Khất thấy vợ thần sắc u uất, liền bước tới hỏi:

"Sao thế? Lại nghĩ ngợi gì à?"

Liễu Vân Sương thở dài:

"Chị dâu vừa nói, Hứa Lam Xuân đã chạy lên Bắc Kinh rồi… em thấy trong lòng chẳng yên."

"Có gì đâu mà lo? Loại đàn bà như cô ta, sóng gió gì nổi chứ. Ông chủ Thẩm đâu có ngu, chẳng lẽ lại rước thứ rác rưởi ấy vào cửa?"

"Hứa Lam Xuân thì chẳng đáng sợ… nhưng còn Hứa Tri Vi thì khác. Anh quên rồi sao, giấc mơ em từng kể với anh? Trong mơ, cô ta gặp kỳ duyên, biến mất một thời gian, sau quay về liền mạnh mẽ vô cùng. Rồi bắt đầu dồn ép chúng ta vào đường cùng. Em sợ lần này, giấc mơ ấy sẽ ứng nghiệm."

Kiều Dịch Khất chau mày, đưa tay khẽ vuốt lông mày của vợ:

"Em đừng nghĩ nhiều. Ngày mai anh sẽ gọi điện cho ông chủ Thẩm, hỏi rõ tình hình. Dù sao thì chuyện này cũng là việc trong nhà họ Thẩm, ta chen vào cũng chẳng tiện. Huống chi, Thẩm phu nhân đâu phải loại dễ đối phó. Bà ấy có hai con trai, một con gái, sao lại để Hứa Tri Vi lấn át? Chẳng khác nào tự tay dựng đá chặn đường con mình."

Liễu Vân Sương im lặng, song trong lòng vẫn lạnh buốt. Cô nhớ rõ, kiếp trước Thẩm phu nhân cuối cùng cũng c.h.ế.t thảm trong tay Hứa Tri Vi.

"Em chỉ sợ cô ta chó cùng rứt giậu, làm hại Thẩm phu nhân. Nếu bà ấy chết… thì còn ai có thể kiềm chế nổi Hứa Tri Vi nữa? Khi đó, nó muốn làm gì thì làm, chẳng ai cản nổi."

Bình Luận (0)
Comment