Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 477

《 Chương trướcChương tiếp 》Mấy ngọn núi của nhà họ Hứa dạo này chẳng có điềm lành.

Không hiểu vì cớ gì, đàn gà đến mùa đông thì ngưng đẻ, sang xuân lại càng tệ hơn năm trước.

Mộng Vân Thường

Trong khi đó, gà bên Liễu Vân Sương lại khác hẳn.

Thức ăn cô chuẩn bị toàn đồ tốt, thêm chút rau thừa trong nhà, trộn cùng bột ngô, nuôi gà vừa chắc thịt vừa khỏe mạnh.

Ngày thường, bầy gà lại được thả rong trên núi, tha hồ bới đất bắt côn trùng.

Quan trọng nhất là nước Linh tuyền, cách một thời gian, cô lại lén mang cho chúng uống.

Lúc thì pha vào thức ăn, khi thì đổ trực tiếp vào máng nước.

Nhờ vậy, gà chỗ cô vừa to khỏe vừa đẻ trứng đều đặn.

Đến mùa xuân, dâu tây, anh đào, dâu tằm chín đỏ rực.

Đặc biệt là anh đào, quả nào quả nấy to tròn, đỏ mọng, nhìn chỉ muốn đưa tay hái ngay.

Nhu cầu tiêu thụ ở thành phố thậm chí vượt xa cả huyện Thanh Dương.

Liễu Vân Sương không quên lời hứa, ngày nào cũng để Hứa Tri Tâm dẫn bọn trẻ con đi hái quả.

Tuy chúng còn nhỏ nhưng khéo léo, cẩn thận và nghe lời, nhờ thế mà không ít đứa có tiền tiêu vặt.

Cha mẹ chúng đều mừng rỡ, nhắc tới nhà họ Liễu thì chẳng ai hết chuyện để kể.

Kiều Dịch Khất cũng không chịu ngồi yên, cùng Liễu Vân Sương xoay xở quản lý cửa hàng.

Ở huyện, họ mở thêm năm tiệm tạp hóa.

Nhân viên một nửa gọi từ chợ đen, một nửa là người trong đội sản xuất.

Trên thành phố thì có ba tiệm tạp hóa và một cửa hàng rau quả lớn.

Nhà còn sắm hẳn một chiếc xe tải bốn bánh, giao cho Hứa Tri Thành phụ trách vận chuyển.

Trương Tùng thì vẫn lo khu vực huyện và thị trấn Thanh Dương, nếu không thì một mình Hứa Tri Thành làm sao kham nổi.

Mùa hè tới nhanh, lũ nhỏ được nghỉ học.

Liễu Vân Sương ngẫm lại, nửa năm trôi qua mà lúc nào cũng bận rộn, chưa có ngày nào thật sự nghỉ ngơi.

Nhưng bù lại, thành quả rất rõ ràng: mỗi ngày đều có tiền chảy vào túi.

Cô còn thuê thêm hai mươi mẫu ruộng, cộng lại diện tích trồng rau đã thành bốn mươi mẫu.

Vẫn theo cách cũ, đào thêm một giếng ở giữa, rồi đổ nước Linh tuyền vào nguồn.

Cứ thế, rau củ mơn mởn, vườn nhà lúc nào cũng xanh rì.

Trưa hôm ấy, trời oi nồng.

Trong nhà chỉ còn mình cô, lũ nhỏ theo Liễu Vũ Yên và Lãnh Kiến Quốc ra huyện chơi.

Vừa bổ được nửa quả dưa hấu mát lạnh, Liễu Vân Sương bỗng nghe tiếng xe hơi dừng ngoài sân.

Ngẩng lên, cô giật mình khi thấy người bước xuống.

"Thẩm phu nhân, sao hôm nay chị lại ghé tới? Mau vào nhà cho mát!"

Kiều Dịch Khất đi vắng, bên kia có việc cần anh xem xét.

Trong sân, đám trợ lý theo sau, tay bưng nào quà bánh, nào hộp lớn hộp nhỏ, xếp đầy cả nền gạch.

"Ôi, Thẩm phu nhân, sao chị lại mang nhiều đồ thế này? Chị đến chơi là quý rồi, em thấy ngại quá."

Liễu Vân Sương vội dọn chỗ, bưng ly trà lạnh mời khách.

Thẩm phu nhân mỉm cười, chậm rãi nói:

"Vân Sương à, em đừng khách sáo. Chị đã bảo rồi, sau này chúng ta là chị em, em cứ gọi chị là chị, đừng gọi Thẩm phu nhân nữa."

"Sao em dám ạ!" – Liễu Vân Sương vội lắc đầu, tự biết thân phận mình chẳng thể ngang hàng.

"Đúng rồi, sao không thấy ông chủ Thẩm đi cùng?"

"À, ông ấy ra nước ngoài rồi."

"Ra... ra nước ngoài ạ?"

Liễu Vân Sương trố mắt, tim đập dồn dập. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe đến chuyện ra nước ngoài, vốn dĩ chỉ thấy trong tiểu thuyết hay báo chí.

Cố gắng bình tĩnh lại, cô nhẹ giọng hỏi:

"Không biết lần này chị đến, có chuyện gì cần dặn dò không ạ?"

Thẩm phu nhân khẽ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

"Vân Sương, chị không vòng vo đâu. Hôm nay chị tới là có việc muốn hỏi em."

"Chuyện gì vậy, chị cứ nói."

Trong lòng cô thấp thỏm, chẳng hiểu nổi một người cao cao tại thượng như bà, lẽ nào lại có chuyện không biết, phải đến tận đây để hỏi mình? Thẩm phu nhân im lặng vài giây, như đang nhớ về một nơi xa xôi nào đó.

Bà chậm rãi cất lời:

"Ngày trước, chị từng đọc một quyển sách. Trong sách có kể về một cô gái... được ông trời ban cho một thứ kỳ lạ. Thứ ấy không nhìn thấy, không sờ được... người ta gọi nó là – hệ thống."

“Cô gái này, trời sinh chính là mệnh nữ chính. Có thân thế éo le, lại trải qua thăng trầm không giống ai, rất giống Hứa Tri Vi.”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Thẩm phu nhân vẫn dán chặt vào Liễu Vân Sương.

Trong khoảnh khắc, tim Liễu Vân Sương như thắt lại. Sao bà ta lại biết? Từng chi tiết, từng cái tên, thậm chí cả thứ gọi là “hệ thống”, đều giống hệt như những gì cô từng trải qua!

Ngoài mặt, cô cố giữ bình tĩnh, khẽ cười, nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn.

“Thẩm phu nhân, ý chị là gì vậy?”

Thẩm phu nhân không né tránh, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi chậm rãi nói tiếp:

“Cô gái này, vốn là con ngoài giá thú. Mẹ chưa kịp cưới đã sinh ra. Từ nhỏ lại bị ghi tên dưới danh nghĩa mợ. Nhưng mợ không thương, thậm chí còn khinh rẻ, hành hạ. Sau này, cô ấy được nhận tổ quy tông, nhờ thông minh hơn người, lần lượt đánh bại anh chị em cùng cha khác mẹ, một bước leo lên nắm quyền đại gia tộc. Sau đó, lại gặp gỡ một người đàn ông có quyền có thế. Kết thành nhân duyên, rồi quay về quê cũ báo thù, khiến những kẻ từng khinh khi cô ấy, từng người từng người xuống địa ngục.”

Liễu Vân Sương rùng mình, tim đập thình thịch. Đây rõ ràng chính là những gì cô đã trải qua ở kiếp trước! Nhưng tại sao… tại sao Thẩm phu nhân cũng biết?

Thấy cô im lặng, Thẩm phu nhân khẽ cười:

“Chị cũng không giấu em nữa. Năm đó, chị từng đọc một cuốn sách, y hệt thế giới này. Nhưng một ngày kia, tỉnh lại thì chị không còn là chị nữa. Mà biến thành Thẩm phu nhân – mẹ kế của nữ chính. Trong sách, nhân vật này vì ghen ghét mà tìm đủ cách hãm hại nữ chính, cuối cùng bị phản diện g.i.ế.c chết, kết cục thê thảm, chẳng khác gì pháo hôi. Lúc ấy, chị không thể chấp nhận nổi. Không hiểu vì sao mình lại rơi vào đây. Nhưng khi nhìn ba đứa nhỏ kia… ngoan ngoãn, hiền lành, lễ phép… chị không nỡ. Chị không tin chúng sẽ trở thành kẻ ác như trong sách miêu tả. Thế nên chị từ bỏ việc tìm đường về, dồn tâm nuôi dạy chúng. Dần dần, chị phát hiện chúng khác hẳn sách viết. Làm gì có chuyện m.á.u lạnh vô tình, tất cả chỉ là lời bịa đặt. Thế nên, chị quyết thay đổi. Chị đẩy tình tiết đi trước, đến huyện Tân Cùng nhận thân, đưa nữ chính về sớm, chỉ để thử xem, liệu cô gái ấy có thể được cứu vãn hay không. Nếu dạy dỗ đúng đắn, liệu cô ấy có thể bỏ qua cho ba đứa trẻ vô tội của chị không.”

Lời nói ấy khiến Liễu Vân Sương lạnh cả sống lưng. Cô đã hiểu: mình là trọng sinh, còn Thẩm phu nhân là xuyên sách. Người đàn bà này ban đầu chỉ muốn thoát khỏi số phận, nhưng cuối cùng lại dính tình cảm với ba đứa trẻ, quyết tâm thay đổi vận mệnh.

Liễu Vân Sương thăm dò:

“Vậy, Thẩm phu nhân, em muốn biết… hiện tại Hứa Tri Vi thế nào rồi?”
Bình Luận (0)
Comment