Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 478

Thẩm phu nhân nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe tia lạnh:

“Đứa bé kia à… không phải loại hiền lành. Ban đầu, chị nghĩ nếu nhận về từ sớm, giáo dục lại, thì tam quan sẽ không bị lệch lạc. Nhưng… nó đã bị nhiễm độc rồi. Lên thủ đô cũng chẳng yên phận. Biết rõ mình xuất thân từ thôn quê, trong lòng luôn oán hận, cảm thấy anh chị coi thường, bạn bè khinh rẻ. Vì thế nó bắt đầu trả thù, gây chuyện với bạn học, bị người ta xa lánh. Đến lúc nhà tổ chức tiệc, nó còn cãi nhau, làm con gái nhà quyền quý bị thương nặng. Thử hỏi, những tiểu thư danh giá đó, ai chịu bỏ qua? Nhà họ Thẩm cũng không thể che nổi, đành phải cấp giấy chứng nhận tâm thần, đưa nó vào viện điều dưỡng.”

Liễu Vân Sương ngẩn người:

“Chị nói… nó bị điên rồi sao?”

“Không phải điên. Nhưng chị buộc phải làm vậy để nó thoát khỏi trách nhiệm. Em nghĩ đi, dung mạo với một cô gái, nhất là tiểu thư giàu có, quan trọng đến nhường nào. Nó đã hủy hoại người ta, nếu không có chứng nhận ấy, làm sao bên kia chịu bỏ qua?”

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương hơi sững người. Bao lâu nay cô còn muốn cùng Hứa Tri Vi quyết một trận sống mái. Không ngờ, ở thủ đô, chính Hứa Tri Vi lại tự hủy hoại bản thân, biến thành trò cười cho thiên hạ. Điều này, ngay cả Kiều Dịch Khất cũng không tra ra được.

Trước đó, Kiều Dịch Khất cũng đã nhờ bạn bè trên thủ đô thăm dò tình hình của Hứa Tri Vi.

Kết quả truyền về, càng nghe càng khiến người ta lạnh sống lưng.

Thì ra, lúc còn sống trong nhà họ Thẩm, cô ta chẳng hề yên phận.

Đám con cái của Thẩm phu nhân đều bị cô ta ngấm ngầm nhắm tới.

Thậm chí, cô ta còn từng ra tay bỏ thuốc với cả Thẩm phu nhân.

Cuối cùng, chuyện bại lộ, nhưng người đứng ra gánh tội lại là Hứa Lam Xuân.

Cũng bởi thế, Lam Xuân mới bị đuổi về đội sản xuất Hồng Tinh, còn Hứa Tri Vi vẫn ung dung ngoài vòng, chẳng hề hấn gì.

Liễu Vân Sương nghe đến đây, khó kiềm chế được lòng nghi ngờ, liền thấp giọng hỏi:

"Thẩm phu nhân, chị nói thật với em đi... đứa nhỏ đó, sau này liệu còn có khả năng xoay người hay không?"

Đối phương bật cười, nụ cười xinh đẹp nhưng ánh mắt lại băng lãnh như dao.

"Em gái à, chị cũng không phải thỏ trắng hiền lành gì. Kẻ dám tổn thương chị và con chị, tuyệt đối không có cửa xoay người. Rắn dù c.h.ế.t rồi, nọc vẫn còn. Em nói có đúng không?"

Thoáng chốc, Liễu Vân Sương rùng mình. Nụ cười kia, đẹp thì có đẹp, nhưng sao lạnh lẽo đến vậy, như thể có thể thọc thẳng vào tim gan người khác.

"Vậy... tại sao chị lại cố ý tới đây, nói chuyện này với em?" – đôi mắt cô nheo lại, ánh nhìn ngấm ngầm nguy hiểm.

Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà, điềm nhiên trả lời:

"Chị đã nói rồi, chị từng đọc một quyển sách. Trong đó, kết cục viết rằng nữ chính là Hứa Tri Vi, cuối cùng có được tất cả. Nhưng..." – bà dừng một nhịp, ánh mắt xoáy thẳng vào Liễu Vân Sương – "sau khi chị đến đây, mọi thứ dường như có chút thay đổi. Câu chuyện vẫn diễn ra, nhưng có một người không giống – chính là em."

Tim Liễu Vân Sương giật thót. Đúng vậy, cô khác, bởi vì cô đã trọng sinh.

Cô nuốt khan một ngụm, giả vờ bình tĩnh hỏi:

"Em... em thì có gì khác?"

Thẩm phu nhân nghiêng người, giọng nói như d.a.o rạch vải.

"Trong sách, em c.h.ế.t rất thảm. Ba đứa con cũng không có đứa nào c.h.ế.t tử tế. Nhưng giờ đây, chị lại thấy em sống khác đi, số phận đã không còn y nguyên như trước. Em gái Vân Sương, chị biết em có bí mật không tiện nói ra. Nhưng đừng lo, ở thế giới này, ít nhiều chúng ta có điểm chung. Chị cam đoan, Hứa Tri Vi sẽ không bao giờ có cơ hội hại chị và con chị nữa. Sau này, chúng ta đều sẽ sống ngày càng tốt hơn. Có phải không?"

Liễu Vân Sương im lặng, lòng thầm hiểu: bà ta nghi ngờ mình, nhưng chưa có chứng cứ.

Cô khẽ gật đầu, đáp:

"Đúng, chị nói rất đúng. Chỉ cần chúng ta tự mạnh mẽ, thì kết cục chắc chắn sẽ thay đổi."

Trong lòng, cô cũng nhớ lại kiếp trước. Thẩm phu nhân tuy gia thế hiển hách, nhưng ở nhà họ Thẩm chẳng có chút tiếng nói nào, rốt cuộc c.h.ế.t trong cô đơn. Sau khi bà mất, ông chủ Thẩm chẳng thèm để tang, lập tức rước Hứa Lam Xuân trở về.

Nhưng kiếp này, tất cả đã khác.

Thẩm phu nhân giờ có sự nghiệp riêng, đến cả ông chủ Thẩm cũng phải nhún nhường vài phần.

Đúng như bà từng nói, phụ nữ chỉ khi tự lập tự cường, có quyền và có tiền, mới có thể xoay chuyển cục diện.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm phu nhân nhanh chóng trở lại thành phố.

Đồ của Đại Bạch Nga bán chạy đến mức không tưởng, bà còn đặc biệt nhường lại cho Liễu Vân Sương một phần lợi nhuận.

Thỏa thuận coi như đã bàn xong.

Nhưng Liễu Vân Sương ngồi thừ trong sân, lòng vẫn mơ hồ.

Không ngờ, kẻ thù lớn nhất của cô – Hứa Tri Vi – lại bị Thẩm phu nhân ra tay khống chế.

Ba ngày sau, Kiều Dịch Khất trở về.

Vừa thấy cô, anh không kìm nổi, lập tức ôm chầm lấy, cười đầy hưng phấn.

"Vân Sương, anh có ba tin muốn báo cho em!"

"Chuyện gì vậy? Sao anh vui thế?"

Anh rút ra một tập giấy, chìa trước mặt cô:

"Em xem đi! Ba mảnh đất mà em từng nhắc trong thành phố, anh đã mua hết rồi. Ở thủ đô, Quảng Châu, Thượng Hải, Chiết Giang, anh cũng mua thêm vài căn nhà. Đây là hợp đồng, tất cả đều đứng tên em!"

Liễu Vân Sương choáng váng. Hôm ấy, cô chỉ thuận miệng nói chỗ nào có tiềm năng phát triển, không ngờ anh thật sự ghi lòng tạc dạ, rồi đi mua bằng hết.

"Vậy mấy ngày nay, anh bận rộn chính là vì chuyện này?"

"Cũng không hẳn."

"Thế còn gì nữa? Mau nói cho em đi!" – cô nóng ruột hối thúc.

Thấy dáng vẻ ấy, Kiều Dịch Khất cười càng tươi, còn cố ý hôn lên má cô một cái.

"Đừng gấp, để anh uống miếng nước đã."

Liễu Vân Sương vội rót nước, trong lòng thắc mắc không biết còn chuyện gì bất ngờ hơn nữa.

Ngay sau đó, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong đặt một lọ bé xíu, long lanh dưới ánh sáng.

Cô tò mò cau mày:

"Đồ vật nhỏ như thế này, để làm gì vậy?"

Anh cười đầy bí hiểm:

"Đừng xem thường nó nhỏ. Thứ này đáng giá hơn em tưởng nhiều. Lần này, anh coi như nhặt được một món hời lớn!"

“Có thứ này trong tay, sau này chúng ta sẽ không cần phải nai lưng ra làm mấy việc nặng nhọc nữa đâu.”

Liễu Vân Sương thoáng ngơ ngác, cẩn thận cầm lấy món đồ. Trong lòng vừa mừng vừa lo.

“Ý anh là gì vậy? Thứ này thật sự đáng giá đến thế sao?”

Cô cúi xuống quan sát, giọng run run.

“Bát Tiên Quá Hải?”

Kiều Dịch Khất khẽ gật đầu, ánh mắt sáng rực.

“Đúng, em nhìn kỹ đi, trên từng chiếc lọ nhỏ đều có khắc hoa văn Bát Tiên Quá Hải. Nhỏ nhưng tinh xảo vô cùng. Chính vì thế mới quý.”

Liễu Vân Sương không dám tin, trợn tròn mắt nhìn chồng.

“Quý thì quý… nhưng có thể đáng bao nhiêu đâu? Trong tủ đồ cổ nhà anh còn bao nhiêu thứ, chẳng lẽ tất cả đều không bằng mấy cái lọ nhỏ này?”

“Không phải không bằng, mà là cho dù gom hết lại, cũng chẳng sánh nổi nó.”

Nghe đến đây, tim Liễu Vân Sương như rớt một nhịp, không kiềm được mà hỏi dồn.

“Thật hay giả vậy? Vậy chẳng phải thứ này phải đáng giá hàng trăm triệu hay sao?”

Kiều Dịch Khất không phủ nhận, chỉ im lặng cất tám chiếc lọ vào hòm gỗ, khóa cẩn thận.

“Cái này để em giữ. Anh muốn giao nó cho em bảo quản. Ngoài ra, còn có chuyện này cần nói với em.”

“Chuyện gì nữa vậy?”

“Là chuyện Thẩm phu nhân từng kể với em, về Hứa Tri Vi.”

Liễu Vân Sương thoáng khựng lại.

Mộng Vân Thường

“Ừm, bà ấy có nói. Chẳng lẽ anh cũng gặp cô ta rồi sao?”

“Đúng. Trong thành phố, anh chỉ tình cờ gặp một lần thôi. Bà ấy nói với anh, trên người đứa bé đó không đơn giản, hình như có cái gì đó gọi là hệ thống đang giúp đỡ nó. Nghe hơi tà môn, nên bà ấy nhờ người tìm cách can thiệp, gây nhiễu. Cụ thể thì anh cũng không rõ.”

Liễu Vân Sương sững người:

“Loại bỏ cả hệ thống sao?”

“Không hẳn là loại bỏ, mà là quấy nhiễu, khiến nó không còn tác dụng. Kết quả là con bé kia điên loạn một thời gian, gây đủ chuyện trời đất, bây giờ bị nhốt trong viện điều dưỡng. E rằng cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương thở dài, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc. Thì ra, cái gọi là thiên mệnh, cái gọi là “nữ chính có hệ thống” cũng chẳng cứu nổi một người đã trượt dài. Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

“Vân Sương, em nói xem, chuyện này có phải tin tốt không?”

“Đúng, là tin cực kỳ tốt. Từ nay, chúng ta không cần vướng bận chuyện nhà họ Hứa, cũng chẳng phải lo đến nhà họ Tần nữa. Hứa Lam Xuân điên dại, mấy hôm trước còn ngã từ vách núi xuống, xác cũng chẳng tìm được. Hứa Tri Vi thì sớm muộn cũng chẳng còn. Còn ông chủ Thẩm, cũng bị vợ ép đưa ra nước ngoài, e là cả đời chẳng quay lại được. Những người từng khiến em ám ảnh, từng đẩy em vào đường cùng ở kiếp trước, nay đều đã tự diệt chính mình.”

Cô nói xong, trong lòng lại thấy khó tả. Mọi trở ngại bỗng nhiên biến mất, nhanh đến mức khiến cô không kịp thích ứng.

Hai ngày nay, cô cứ nhớ mãi đến kiếp trước. Cái c.h.ế.t oan ức năm đó, so với kiếp này, đúng là một trò cười cay đắng. Hóa ra, con người cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà thôi, chứ không thể phó mặc cho trời cao hay bất kỳ thứ gì khác.

Kiều Dịch Khất nắm tay cô, giọng trầm ấm:

“Vân Sương, sau này chúng ta chỉ cần sống thật tốt. Bây giờ mình có tiền, có đất, có cửa hàng. Tiệm tạp hóa và siêu thị đều buôn bán phát đạt, rau và cây trái trên núi cũng xanh tốt. Chúng ta thuê thêm người, để họ lo hết công việc. Em và anh không cần vất vả chạy ngược xuôi nữa. Tuổi này… cũng nên tính nghỉ ngơi rồi.”

Nghe vậy, Liễu Vân Sương không nhịn được bật cười:

“Anh mới ngoài ba mươi, đã đòi nghỉ hưu? Em chưa thấy ai ba mươi mấy tuổi đã lười đến thế!”

Kiều Dịch Khất cười hề hề, đưa tay ôm chặt cô.

“Anh nói nghỉ hưu là để chăm vợ, chăm mấy đứa nhỏ. Việc này mới là bận rộn nhất, nên phải nghỉ sớm thôi.”

“Không đúng, anh tính sai rồi.”

Anh ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao lại sai? Chẳng phải chúng ta có ba đứa nhỏ sao?”

Liễu Vân Sương nhìn anh, khẽ thở dài, vừa tức vừa buồn cười.

“Anh đúng là ngốc thật. Không phải ba… mà là bốn đứa.”

“Bốn?” Kiều Dịch Khất ngớ người. “Thu Hương? Ý em nói tính cả Thu Hương sao? Anh yên tâm, anh cũng coi con bé như con ruột mà đối xử công bằng.”

“Không, không phải Thu Hương. Là… một đứa khác.”

Anh tròn mắt, giọng đầy ngờ vực:

“Còn đứa nào nữa? Nhà mình làm gì có thêm đứa nhỏ nào?”

Liễu Vân Sương gõ nhẹ lên vai chồng, bực dọc:

“Trong bụng em này, anh còn chưa hiểu sao?”

Trong khoảnh khắc, Kiều Dịch Khất c.h.ế.t lặng, rồi bất ngờ bật cười sung sướng, hai mắt sáng long lanh.

“Vân Sương! Ý em là… anh lại sắp được làm cha rồi sao?”

Liễu Vân Sương ngại ngùng khẽ gật đầu.

“Ừm…”

Anh bật thốt lên, giọng run run vì vui mừng:

“Tốt quá! Quả thật là tốt quá! Người ta thường nói song hỷ lâm môn, nhưng chúng ta là tứ hỷ lâm môn! Vân Sương, anh yêu em nhiều lắm!”

Anh ôm chầm lấy cô, còn cô thì cũng vòng tay ôm lại, ánh mắt dịu dàng.

“Vâng, em cũng yêu anh nhiều lắm.”

Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ, một nhà hai người, tay nắm tay, lòng thầm hẹn: đời này sẽ sống thật tốt, không rời không bỏ, mãi mãi bên nhau.

Hoàn

Bình Luận (0)
Comment