Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 111

Dịch giả: archnguyen1984

Phát hiện thấy lá cổ thụ tung bay lả tả, Bạch Dịch liền ngẩng đầu, vừa kịp thấy một cái trảo dài đang nhắm tới cách đỉnh đầu hắn chưa đủ năm thước.

Yêu thú!

Bạch Dịch gầm nhẹ trong cổ họng, hai thanh phi kiếm bên người liền tế ra che chắn trước đỉnh đầu, hình thành một cái khiên thập tự vừa lúc móng vuốt sắc bén lao tới.

Choang…!

Tiếng va chạm chói tai vang lên, hai thanh Pháp khí trung giai bị ép trầm xuống, nhân dịp đó Bạch Dịch vội nhảy ra ngoài.

Oanh!

Vừa mới nhảy ra khỏi, hai thanh phi kiếm sau lưng Bạch Dịch bị đánh bay xuống mặt đất, làm lá khô bay tứ tán.

Chỉ một trảo đã đánh bay hai kiện Pháp khí trung giai, lực đạo cỡ này đã vượt qua lực đạo mà một con Yêu thú cấp hai có thể đánh ra được. Chỉ có Yêu thú cấp ba mới có thể công kích mạnh như vậy.

Ổn định thân hình rồi, Bạch Dịch liền đưa tay bấm pháp quyết, điều khiển hai thanh phi kiếm lượn vòng quay về. Kiếm thế bắt đầu chấn động thật nhanh phát ra từng tiếng chim hót.

Rầm…rào rào…!

Từng mảng lá lớn rụng xuống, kèm theo đó là bảy bộ móng vuốt sắc nhọn từ trên ngọn cây thò ra, ở đoạn cuối của những bộ móng vuốt này chính là cái thân khủng bố của con nhện.

Yêu thú họ nhện có cái miệng được phủ kín bởi răng nanh, ngoài ra còn có một đôi nhãn cầu màu xanh sẫm lõm xuống trên đỉnh đầu. Toàn thân nó phủ đầy lân phiến màu tím xanh như những vảy rắn bình thường, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Lúc con nhện xuất hiện, đồng thời có một cỗ uy áp tương đương với uy áp của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thổi tới.

Nhìn chằm chằm vào con nhện khủng bố trước mặt, sắc mặt Bạch Dịch hơi đổi, nói nhỏ. “Yêu thú cấp ba, Mãng Lân Chu!”

Với hiểu biết của mình, những còn Yêu thú ở nhân gian mà hắn không nhận ra được là rất ít. Con Mãng Lân Chu trước mắt tuy không giống thông thường nhưng hắn nhìn một cái là nhận ra ngay.

Mãng Lân Chu cũng là một loại Yêu thú, nhưng so với những Yêu thú cùng giai thì khó chơi hơn nhiều.

Bởi vì con Mãng Lân Chu này chẳng những cực kỳ hung mãnh, nó còn có thể bện thành những mạng nhện chắc chắn dùng để bắt giết con mồi, nhất là những chiếc vảy bao phủ bên ngoài thân nó làm cho bản thể nó trở nên vô cùng cứng rắn, Pháp khí trung giai tấn công nó gần như không mang lại hiệu quả gì.

Con Mãng Lân Chu từ ngọn cây bò ra, giương đôi mắt thú gắt gao nhìn Bạch Dịch, sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hai chân nó bỗng mở rộng ra như hai thanh trường thương đâm về phía đối phương.

Yêu thú khẽ động, Bạch Dịch cũng thúc giục phi kiếm đồng thời rút lui về sau, dùng toàn lực ngăn cản. Hai bên vừa giao thủ, phía Bạch Dịch đã nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Dù sao con Yêu thú cấp ba này có thực lực có thể so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, so với Lũng Thiên Lý thì nó còn mạnh mẽ hơn một chút. Bạch Dịch chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ mà thôi, ngăn cản được nó trong chốc lát đã rất khó rồi, muốn giết chết con Yêu thú này thì cơ hồ gần như là không thể.

Vừa miễn cưỡng ngăn cản thú trảo, Bạch Dịch vừa nhìn về phía cự kén được Mãng Lân Chu bảo vệ.

Nếu không tiêu diệt được con Yêu thú này, hắn không có cách nào tiếp cận chiếc kén, đừng nói tới chuyện xem xem bên trong nó có phải là Bạch Ngọc hay không.

Uy áp của Yêu thú cấp ba như một mảnh mây đen ép tới Bạch Dịch khiến ngực hắn khó chịu. Đối mặt với con Yêu thú này chính là Bạch Dịch, chứ nếu đổi lại là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ khác thì đã sớm bị dọa cho hồn phách không còn, ngay cả việc thúc giục Linh khí để điều khiển Pháp khí cũng khó mà làm được.

Gào lên một tiếng sắc nhọn, Mãng Lân Chu đã bị con mồi nhỏ bé trước mắt nó đây chọc giận. Hai chân trước nó giơ lên tạo thành song kiếm xé gió chém tới. Bạch Dịch dùng hai thanh phi kiếm chật vật lắm mới ngăn cản thêm một trọng kích của Mãng Lân Chu, chấn động từ thú trảo truyền tới chấn bay thân thể hắn ra ngoài xa hơn một trượng.

Cây đại thụ hai người ôm không hết bị thân thể Bạch Dịch bay ra đánh văng vào tạo thành rất nhiều vết rách. Nếu Bạch Dịch không tu luyện Đảo Thiên Công, dưới một kích vừa rồi e rằng hắn đã bị chấn nát. Dù có Đảo Thiên Công phòng ngự, Bạch Dịch vẫn cảm thấy khí huyết lộn ngược, từ khóe miệng trào ra một dòng máu tưới.

Lực lượng của Yêu thú cấp ba quả thực đáng sợ!

Nếu tiếp tục chiến đấu thế này, Bạch Dịch khó thoát khỏi cái chết. Dù hắn từng là Tiêu Dao Tiên Quân đi nữa cũng không thể chỉ dùng lực lượng của cảnh giới Luyện Khí để chiến thắng một Yêu thú cấp ba được.

Nếu đã không thắng được, Bạch Dịch chỉ có thể dùng thủ đoạn kia của hắn. Hiện giờ hắn không còn Linh lực, đạo pháp cũng khó mà thi triển ra được. Nếu hắn lấy viên Xá Lợi ra và cho nổ, có lẽ có thể khiến cho con Mãng Lân Chu này bị trọng thương, tuy nhiên viên Xá Lợi duy nhất của hắn cũng không còn.

Bạch Dịch suy nghĩ rất nhanh, chợt nhớ tới những Pháp khí phi kiếm của Tuệ Không lúc trước. Hắn lau máu ở khóe miệng, từ đó kéo ra một nụ cười lạnh như băng. Tuy hắn bị thương nhưng hàn quang trong mắt dâng lên ngày một đậm. Hắn lấy túi trữ vật ra, giơ lên, lập tức kiếm quang chớp động, mấy chục thanh phi kiếm theo nhau bay ra.

Trong chớp mắt, tất cả ba mươi sáu thanh phi kiếm xuất hiện trước người Bạch Dịch, chuôi kiếm hướng xuống, mũi kiếm chỉ lên trời, cái cao cái thấp sắp xếp như một đám binh sĩ ở trên chiến trường.

Phi kiếm xuất hiện, một cố Linh khí khổng lồ giai động phóng lên trời, sắc mặt Bạch Dịch cũng trở nên trắng bệch, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Cùng lúc điều khiển hai phi kiếm đã vô cùng khó khăn với một tu sĩ cấp thấp. Hiện giờ Bạch Dịch xuất ra một lúc hơn ba chục thanh phi kiếm, đủ thấy hứn phải lao tâm khổ tứ như thế nào, lượng Linh khí tiêu hao cũng là một khối lượng kinh khủng.

Đang muốn đánh tới, Mãng Lân Chu phát hiện thấy mấy chục thanh phi kiếm cùng xuất hiện thì cả kinh ngừng lại, cẩn thận quan sát những thanh phi kiếm kia mà không tùy tiện tấn công.

Yêu thú không giống với dã thú, ngoài lực lượng mạnh mẽ thì chúng ít nhiều còn có Linh trí.

Yêu thú cấp một còn khá ngu muội, nhưng Yêu thú đạt tới cấp ba đã sinh ra Linh trí, có thể phân biệt được uy áp khiến mình nguy hiểm. Tu sĩ nhân loại trước mặt nó không coi vào đâu, nhưng mấy chục thanh phi kiếm cùng xuất hiện có thể hình thành nên một cỗ uy áp cường đại có tính chấn nhiếp rất lớn.

Sau khi xuất ra ba mươi sáu thanh phi kiếm, tâm thần Bạch Dịch chấn động hoảng hốt. Linh khí trong cơ thể như thủy triều tuôn ra, sợ chỉ duy trì được một lát thì sẽ khô kiệt. Hiện giờ tuy hắn có thể tế xuất những phi kiếm này ra nhưng tu vi không đủ. Chỉ sợ phi kiếm còn chưa đánh nhau với yêu thú thì Linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết rồi.

Hít thật sâu một hơi, Bạch Dịch cố gắng trấn tĩnh trở lại, thêm một lần giơ túi trữ vật lên. Hơn một ngàn khối đê giai Linh thạch đổ ra như núi, chất thành đống dưới chân hắn.

Mấy ngàn Linh thạch cùng xuất hiện làm cho không gian xung quanh Bạch Dịch tràn đầy Linh khí. Linh khí lơ lửng giữa đống Linh thạch như cây được tưới tắm, quang mang hiện ra càng sáng.

Tu chân giới vẫn nhắc tới việc dùng Linh để dưỡng kiếm, nghĩa là dùng Linh khí ẩn chứa trong Linh thạch để ôn dưỡng cho phi kiếm. Nếu có đủ thời gian, Linh tính trên phi kiếm sẽ càng đậm, cuối cùng còn có thể phát huy ra uy lực vượt quá khả năng của bản thân nhiều lần.

Nếu thứ được ôn dưỡng là Pháp khí trung giai thì khi đủ thời gian, nó có thết phát ra uy năng của Pháp khí cao giai.

Cách làm dùng Linh thạch để nuôi dưỡng phi kiếm chính là một cách làm hữu hiệu nhưng cần thời gian duy trì lâu dài. Hơn nữa, trong tu chân giới, trừ phi là Pháp bảo đỉnh cấp, còn không sẽ không có ai nguyện dùng phương pháp này để dung dưỡng Pháp khí. Chỗ Linh thạch cần bỏ ra để làm việc này cũng đủ để mua vài món Pháp khí cao giai rồi, chẳng ai còn phí sức dùng nó để đi bảo dưỡng cho phi kiếm đê giai.

Hơn nữa phi kiếm cấp bậc càng cao thì lượng Linh thạch cần càng nhiều. Chỉ có những tu sĩ cuối cùng không chiếm được Pháp bảo mới lựa chọn phương pháp linh dưỡng như thế này.

Bạch Dịch lấy ra vô số Linh thạch chính là muốn dùng chúng dung dưỡng cho những thanh phi kiếm này. Đã có Linh khí chèo chống, hắn có thể miễn cưỡng điều khiển phi kiếm, tiếp theo còn muốn thi triển ra một loại kiếm trận để đả thương Mãng Lân Chu.
Bình Luận (0)
Comment