Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 135

Dịch giả: archnguyen1984

Bạch Dịch mạnh mẽ đem Linh khí dao động đè xuống, đầu ướt đẫm mồ hôi, bỗng Bạch Dịch mở hai mắt, trong mắt ánh lên một tia chớp động. Khí tức hiện giờ của hắn đã cường đại gấp mấy lần so với trước kia, cuối cùng hắn đã bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ.

Cảm thụ được chấn động quen thuộc của Linh lực trong cơ thể, Bạch Dịch mỉm cười, nâng cánh tay thúc giục ra một cỗ lực lượng, thời điểm cỗ lực lượng này xuất ra, tất cả bát đũa bàn ghế trong phòng đều trôi nổi, bây lơ lửng.

Cách không nhiếp vật là một tác dụng lớn của Linh lực.

Linh lực giống như cánh tay được kéo dài của tu chân giả, có thể tùy ý giơ lên hoặc bắt lấy vật phẩm ở gần, cũng có thể đả thương địch nhân. Những tu sĩ tiến giai tới cảnh giới Trúc Cơ, sau khi thuần thục thì đều có thể thúc giục ra Linh lực, nhưng những tu sĩ vừa mới tiến giai đã có thể sử dụng nhuần nhuyễn như Bạch Dịch thì có lẽ không có người thứ hai.

Tu sĩ Trúc Cơ cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể vận dụng linh hoạt Linh lực. Phần lớn những tu sĩ vừa mới đột phá đều không cảm giác được thứ lực lượng này, chưa nói tới việc sử dụng nó. Chỉ có điều kinh nghiệm của Bạch Dịch là thứ đáng sợ, người khác không thể so sánh được. Hắn vừa tiến giai đã thành thạo sử dụng Linh lực, lại có thể nắm lên cùng lúc nhiều vật khác nhau.

Sau khi cảm giác với Linh lực trở nên quen thuộc, bàn ghế trong phòng được thả về chỗ chũ. Bạch Dịch lại nhắm hai mắt lại, từ cơ thể hắn tản mát ra một khí tức vô hình, trong đó tất cả mọi vật xung quanh đều xuất hiện trong óc. Từng con tiểu trùng hay bụi bẩn trong góc điều được hắn cảm nhận rõ ràng.

Linh thức chính là một loại thiên phú của tu sĩ Trúc Cơ.

Linh thức không thể đả thương người, nó đơn thuần là một loại cảm giác vượt qua thính giác và thị giác, lại có thể xuyên thấu gạch đá, cây cối, là một pháp môn tuyệt hảo để dò xét cảnh vật xung quanh.

Theo sự tăng tiến của tu vi, phạm vi bao trùm của Linh thức sẽ ngày một rộng lớn. Ở trong một hiểm địa nào đó, sự tồn tại của Linh thức tương đương với việc một tu sĩ có được con mắt thứ ba giúp phát hiện sớm những nguy hiểm còn đang được che giấu.

Thúc giục Linh thức, toàn bộ căn phòng rồi sau cùng là cả tòa Lưu Tiên Cư đều hiện ra trong Linh thức của Bạch Dịch.

Có thể dùng Linh thức bao trùm cả tòa Lưu Tiên Cư đã là cực hạn hiện giờ của Bạch Dịch. Vùng cảm giác Linh thức lớn như thế, tu sĩ mới tiên giai bình thường không thể nào làm được. Tu sĩ mới tiến giai Trúc Cơ, có thể cảm giác được phạm vị một trượng xung quanh đã là không tệ rồi. Hiện giờ phạm vi cảm giác của Bạch Dịch thậm chí còn vượt qua phạm vi của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Phân biệt sử dụng Linh lực và Linh thức một lúc, Bạch Dịch cảm thấy sảng khoái tinh thần. Sau khi tiến giai, không chỉ bản thể cường đại hơn mà thọ nguyên của hắn cũng kéo dài tới hai trăm năm.

Gật đầu thỏa mãn, Bạch Dịch không đứng dậy ngay mà dùng thời gian nửa ngày để tu hành tầng thứ hai của Ẩn Linh Quyết.

Thời điểm tu luyện tầng thứ nhất Ẩn Linh Quyết, Bạch Dịch mới là tu sí Luyện Khí sơ kỳ, Linh khí trong cơ thể ít tới đáng thương. Hắn phải dựa vào khối đê giai Linh thạch của Phí lão, mất nửa tháng mới tu thành tầng thứ nhất này. Hiện giờ Linh khí trong cơ thể hắn sung túc, không đến một buổi đã có thể luyện thành tầng thứ hai Ẩn Linh Quyết, rất dễ dàng che giấu tu vi Trúc Cơ của mình.

Vẩn chuyển Ẩn Linh Quyết đem tu vi Trúc Cơ của mình che giấu đi, chỉ hiện ra tu vi Luyện Khí hậu kỳ xong, Bạch Dịch trầm ngâm, sau đó đứng dậy lấy giấu bút bắt đầu viết.

Thứ hắn viết ra chính là cảm ngộ Luyện Khí kỳ, nhất là cách làm sao để ngưng tụ ra luồng Linh khí thứ nhất. Hắn từng là một Tán Tiên, yếu lĩnh viết ra tất nhiên dễ hiểu hơn những cường giả kinh nghiệm trong tông môn khác.

Sau đó không lâu, Bạch Dịch đã hoàn tất, hắn cuốn tờ giấy lại rồi rời khỏi Lưu Tiên Cư.

Phần yếu lĩnh tu luyện này Bạch Dịch địch đưa cho Đồng Linh, người vẫn không tìm ra cách để ngưng tụ Linh khí. Nếu không có Đồng Linh dẫn hắn tiến vào Thiên Lao, hắn không thể cứu Dương Hải thoát ra được.

Tiêu Dao Tiên Quân chưa từng thiếu nợ ân tình ai, lại càng không thích mắc nợ người khác. Bạch Dịch tự mình viết ra kinh nghiệm tu chân chính là để trả phần ân tình này cho Đồng Linh.

Bạch Dịch đi tới Chấp Sự Đường một chuyến, thăm dò biết được Đồng Linh đã đi về Tử Đằng Cốc sau núi Vọng Nguyệt Phong đưa cơm, vì vậy sau khi rời khỏi Chấp Sự Đường, hắn thong thả đi tới Vọng Nguyệt Phong.

Vọng Nguyệt Phong là tòa núi cao nhất trong ba ngọn núi ở Thương Vân Tông, Linh khí ở đây cũng là nồng đậm nhất. Phía sau núi có một sơn cốc khổng lồ tên là Tử Đằng Cốc. Trong cốc có rất nhiều loại dây leo màu tím rất lớn, từ xa nhìn lại giống một biển lớn toàn màu tím, trong ánh hoàng hôn nhìn vô cùng tươi đẹp.

Lúc Bạch Dịch đi vào phía sau Vọng Nguyệt Phong thì trời đã dần tối. Bạch Dich không tiến vào trong cốc mà ở bên ngoài chờ đợi.

Lối ra vào Tử Đằng Cốc là một con đường nhỏ u tĩnh, Bạch Dịch không sợ lỡ mất gặp Đồng Linh. Hiện giờ rảnh rỗi, hắn liền đánh giá cây tử đằng cực lớn trong Tử Đằng Cốc một phen, thần sắc bỗng hơi kinh hãi.

Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy dải dây leo trải rộng trong cốc chỉ có màu sắc đặc thù mà thôi, nhìn nó không khác những dây leo bình thường khác là mấy nhưng trong mắt Bạch DỊch, những gốc Tử Đằng trải khắp sơn cốc này chính là một loại tài liệu luyện khí hiếm gặp.

Tử Đằng Mộc.

Sau khi dùng Linh thức cẩn thận xem xét một hồi, Bạch Dịch có thể khẳng định Tử Đằng ở trong Tử Đằng Cốc này chính là Tử Đằng Mộc khá hiếm thấy.

Tử Đằng Mộc là một loại tài liệu luyện khí đặc thù, là một loại dây leo khô héo, cũng chỉ có Tử Đằng Mộc sau khi tự héo rũ mới có thể hình thành nên, dùng để luyện chế thành Pháp bảo.

Sinh mệnh của nó rất dài, trong khi Tử Đằng bình thường lại không dùng được. Tử Đằng Cốc khổng lồ là thế, trong một năm cũng chưa chắc đã kiếm nổi một gốc dây leo khô héo. Nếu có, hẳn sẽ bị Thương Vân Tông tới thu thập ngay.

Nhìn cái bảo tàng ở ngay trước mặt, Bạch Dịch chỉ biết cười khổ.

Dù cường giả có tu vi cao cỡ nào cũng không thể bắt Tử Đằng Mộc tự héo rũ được. Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ lại càng không có biện pháp gì. Nếu cố tình chặt đứt rễ cây, Tử Đằng Mộc sẽ biến thành những đoạn cây khô héo không dùng được, không thể trở thành tài liệu luyện khí.

Có một loại bột phấn Linh thảo cực kỳ thưa thớt có thể khiến Tử Đằng Mộc nhanh chóng héo rũ nhưng giá trị của nó chẳng thua kém Pháp bảo là bao, hơn nữa cũng là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Không thể thu lấy Tử Đằng Mộc song Bạch Dịch lại không cảm thấy tiếc nuối. Hắn yên lặng chờ ở ngoài cốc, lúc trời đêm lóe lên mấy vệt sáng, có một thân ảnh nhỏ gầy từ sâu bên trong đi ra.

Thần thái Đồng Linh đang rất cao hứng, đi mấy bước lại nhảy mấy bước. Nữ hài này tuy lớn lên ở tông môn tu chân nhưng vẫn giữ được vẻ nghịch ngợm thơ ngây chỉ mình nàng có.

Ra khỏi Tử Đằng Cốc, Đồng Linh chợt nhìn thấy Bạch Dịch ở xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười. Nàng vui mừng phất tay hô lên. “Dịch ca ca!”

Chạy lại gần Bạch Dịch, Đồng Linh tò mò hỏi. “Dịch ca ca sao lại tới Tử Đằng Cốc vậy? Bình thường có rất ít người tới đây.”

“Ta tới tìm tiểu Linh nhi!”

Bạch Dịch lấy yếu lĩnh tu luyện bản thân viết ra, ôn hòa nói. “Lần trước, may mà có tiểu Linh nhi giúp đỡ nên ta mới có thể tiến nhập Thiên Lao. Đây là những tâm đắc của ta về cảnh giới Luyện Khí, ngươi cất kỹ đi, lúc nhàn nhã có thể bỏ ra xem một chút, chắc sẽ có trợ giúp đối với việc ngưng tụ Linh khí của ngươi.”

Đồng Linh cầm lấy ghi chép, vui mừng giở ra xem vừa nhìn vừa nói. “Dịch ca viết thật rõ ràng, so với những tâm pháp tu luyện kia thì dễ hiểu hơn nhiều lắm. Ta xem có thể hiểu được ngay.”

Nhìn chăm chú hồi lâu mới chịu rời mắt, Đồng Linh cất kỹ bản ghi chép, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên vui mừng nói. “Cảm ơn Dịch ca ca, đây là món quà sinh nhật ta thích nhất từ trước tới nay.”

“Hôm nay là sinh nhật của Linh nhi sao?” Bạch Dịch mỉm cười. “Những yếu lĩnh tâm đắc này không đáng để nhắc tới, rất nhiều đệ tử Luyện Khí đều có nhận thức của riêng mình. Hôm nay là sinh nhật của tiểu Linh nhi, vậy ta phải đưa nhiều hơn một phần lễ vật rồi.”

Nói xong, Bạch Dịch lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt đan dược màu xanh thẫm, một mùi hương đan dược bay ra thơm lừng. Hạt đan dược này chính là Trúc Cơ Đan.

“Chờ tới lúc ngươi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, Linh đan này có thể giúp ngươi đột phá Trúc Cơ, xem như đó là quà sinh nhật của tiểu Linh nhi rồi.” Bạch Dịch không nói rõ đan dược này là Trúc Cơ Đan, đợi đến lúc Linh nhi ngưng tụ được Linh khí, trở thành một tu chân giả chính thức, nàng tự nhiên sẽ nhận ra.

Hơn ba ngàn Linh thạch với người thường thật quá quý trọng nhưng trong mắt Bạch Dịch, nó cùng với những tâm đắc tu luyện của hắn chỉ coi như trả lại ân tình mà Đồng Linh đã mạo hiểm dẫn hắn vào Thiên Lao lúc trước.

“Linh đan!” Đồng Linh kinh ngạc hồi lâu, vội vàng từ chối. “Ta chỉ là một phàm nhân, không dùng Linh đan được đâu. Hơn nữa Linh đan rất quý trọng, ta có tâm đắc tu luyện của Dịch ca là được rồi. Đồng Linh không dám nhận Linh đan đâu.”

“Loại Linh đan này không đắt, ta còn rất nhiều. Ngươi hãy cất kỹ, đừng để người khác phát hiện ra.” Bạch Dịch kín đáo đưa Trúc Cơ Đan cho Đồng Linh. Tiểu cô nương này nghe bảo nó không phải là đan dược trân quý mới chịu nhận lấy.

Đưa đan dược cho nàng rồi, Bạch Dịch cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn cùng Đồng Linh ngồi bên ngoài Tử Đằng Cốc nhìn bầu trời đầy sao.

“Ngày mai ta mười ba tuổi rồi, không biết phải mất bao lâu mới trở thành một tu chân giả đây.” Đồng Linh nhìn bầu trời đêm nói khẽ. “Kỳ thật ra không thích tu Tiên, ta tình nguyện làm một hài tử khổ cực, chỉ cần có thể sống bên cạnh cha mẹ thôi…”

Tuy Đồng Linh là phàm nhân nhưng lại sống tại tông môn tu chân, ăn uống không bao giờ phải lo. Có thể nói việc ăn uống hay chi phí của nàng so với phàm nhân trong những gia đình thế tục giàu có còn tốt hơn nữa.

Chẳng qua, trong Thương Vân Tông này không có người thân của nàng.

“Ta muốn nhìn bộ dáng của cha mẹ, một chút thôi cũng tốt…”

Trong màn đêm, dưới bầu trời sao, nữ hài nỉ non giấc mộng trong lòng. Bạch Dịch ở bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn không thấy những vì sao treo trên khung trời kia mà chỉ thấy hình ảnh một thiếu nữ phàm nhân đang nghĩ tới những người thân của mình.

“Thành Tiên, còn không bằng một cái ngoái đầu nhìn người thân của mình sao…”

Bạch Dịch khẽ nói, giọng nói chất chứa nỗi niềm đắng chát. Trong Tử Đằng Cốc có một ít đom đóm đang dần bay lên, mảnh sơn cốc đen kịt được điểm từng điểm sáng như những đốm sáng trên bầu trời, nhưng lại có cảm giác ấm áp hơn hẳn.

Ở sâu trong sơn cốc, có một thân ảnh cô đơn đứng yên lặng.

Đó là một nữ tử còn trẻ tuoiỏ, khuôn mặt được che bởi một màng lụa mỏng.

Ở sâu bên trong Tử Đằng Cốc tĩnh lặng, nữ tử duỗi đôi bàn tay trắng như ngọc ra, bộ dáng như muốn đụng vào những điểm sáng đang bay tán loạn kia. Bàn tay như ngọc dần lộ ra, trên cổ tay chợt xuất hiện những chiếc vảy như vảy rắn khiến người ta kinh hãi.

Đầu ngón tay còn chưa chạm tới những điểm sáng từ những con đom đóm kia thì chợt giật mình rồi nhanh chóng rụt trở lại, cảm giác như không muốn làm cho người ta sợ hãi bởi những chiếc vảy rắn kia.

Đêm đã khuya, gió núi trở lạnh, Bạch Dịch và Đồng Linh vẫy tay tạm biệt nhau, cùng rời khỏi Tử Đằng Cốc.

Qua một đêm không có việc gì xảy ra, ngày thứ hai, ánh bình minh dần chiếu sáng Thương Vân Tông. Tất cả các đệ tử đều vô cùng phấn khích, chờ thời khắc phân cao thấp với đệ tử của hai đại tông môn khác.

Sáng sớm, một tiếng chuông cổ xưa vang lên khắp tông môn. Tiếng chuông cổ xưa làm chấn động tinh thần tất cả mọi người như thể nó mang theo một lực lượng đặc biệt nào đó có thể làm cho nhân tâm yên tĩnh, mây trắng trên trời như thể cũng bị tiếng chương đánh tản đi ít nhiều, khiến nó càng trở nên trong xanh hơn.

Bên trong Thương Vân Tông, trên ba Quan Vân Đài ở ba ngọn núi, Trấn Vân Chung cứ ba năm mới lại vang lên một lần không có người đánh mà tự động bay lên.
Bình Luận (0)
Comment