Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 192

Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Nghe thấy phải tinh luyện Huyết Văn Kim, các đệ tử Luyện Khí Điện đều hít một hơi lạnh, nhất là mấy đệ tử chân truyền mặc áo bào trắng, xem bộ dáng là đau đầu không thôi. Hầu như tất cả đệ tử đều đưa mắt về một đệ tử trung niên mặt chữ điền, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu.

Vị đệ tử mặt chữ điền mặc áo bào trắng này là đại đệ tử nhất mạch của Luyện Khí Điện, tên là Trương Lương, tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ. Bàn về kiếm quyết đạo pháp có lẽ hắn không bằng Nam Uyên Bắc Nhai, nhưng so về đạo luyện khí, Trương Lương tuyệt đối là tồn tại số một trong hàng đệ tử Trúc Cơ ở Thương Vân Tông.

Thấy các sư đệ nhìn mình, đương nhiên Trương Lương biết rõ là chuyện gì. Tinh luyện Huyết Văn Kim gần như là ác mộng của những đệ tử này. Bọn họ đang khẩn cầu vị đại sư huynh này nói đỡ trước mặt sư tôn.

"Sư tôn, có Tinh Văn Kim vẫn chưa đủ sửa chữa Trấn Vân Chung sao, lại cần phải có thêm Huyết Văn Kim?" Trương Lương bất chấp khó khăn mở miệng. Tuy hắn là đại sư huynh Luyện Khí Điện nhưng da mặt cũng không dày, vốn không chịu được lời chửi rủa thậm tệ của sư tôn.

"Mẹ nó! Nếu có thể dùng Tinh Văn Kim thì ta gọi tất cả các ngươi tới đây làm gì! Có phải cho rằng lão phu ăn no rỗi việc không!"

Quả nhiên, Chu Thừa vừa mở miệng lại tiếp tục chửi mắng, Trương Lương đành phải cúi đầu nghe, không dám lắm miệng nữa.

"Trấn Vân Chung chính là dị bảo lão tổ Thương Vân tự tay luyện chế, không dùng Huyết Văn Kim thì không thể sửa. Trương Lương, ngươi mang theo các đệ tử đến phía sau điện nhận kim quáng, một tháng sau mỗi người phải luyện ra một cân. Không tinh luyện được thì cút ngay cho ta!"

Chu Thừa dứt lời, liền chắp tay sau lưng tiếp tục nghiên cứu Trấn Vân Chung, không thèm để ý chúng đệ tử dưới đại điện.

Trương Lương bất đắc dĩ khom người thi lễ, mang các sư đệ đến nơi cất giữ tài liệu luyện khí trong hậu điện, theo lời Trưởng lão luyện khí mà phân phát tài liệu.

Đệ tử Luyện Khí Điện nhận tài liệu, tất cả đều là một khối kim quáng. Nếu để phàm nhân thấy đám đồ ánh vàng rực rỡ này thì chắc chắn sẽ ham muốn đỏ mắt. Kim đứng đầu ngũ hành, trong mắt phàm nhân, loại tài liệu này tượng trưng có tài phú và địa vị. Nhưng trong mắt Tu Chân Giả thì nó chỉ là tài liệu luyện khí cấp thấp nhất mà thôi.

Kim quáng bình thường cũng không đáng quý, nếu tinh luyện kim quáng thành vàng ròng thì giá trị sẽ tăng gấp đôi. Cũng chỉ vàng ròng mới có thể được xem là tài liệu luyện khí chính thức, nếu tiếp tục tinh luyện vàng ròng thì có thể đạt được một loại tài liệu luyện khí trân quý, gọi là Tinh Văn Kim.

Tinh Văn Kim có ánh kim sắc, mặt ngoài phủ kín tinh văn, là tài liệu luyện khí giá trị xa xỉ. Rất nhiều Pháp khí có giai bên trong có chứa Tinh Văn Kim. Nếu Tinh Văn Kim được tinh luyện càng thêm tinh thuần thì tinh văn bên ngoài có thể liên kết thành một thể, giống như những tinh văn đó có thể tỏa ra vô số tinh quang, hơn nữa màu sắc cũng sẽ chuyển thành đỏ thẫm.

Khi ánh sáng bên ngoài Tinh Kim Kăn biến thành đỏ thẫm, những tinh văn kia thoạt nhìn như một huyết tuyến dài hẹp, bấy giờ loại tài liệu này mới được gọi là Huyết Văn Kim. Nó có thể dung nhập vàp Pháp bảo, mỗi cân đều có giá trị liên thành.

Từ kim quáng đến vàng ròng, rồi đến Tinh Văn Kim, cuối cùng mới thành Huyết Văn Kim. Ba lần tinh luyện này tiêu lớn vô cùng nhiều tâm lực và thời gian của Tu Chân Giả. Một tu sĩ Trúc Cơ tinh thông luyện khí nếu muốn tinh luyện một cân Huyết Văn Kim, không có hai, ba tháng ngày đêm tinh luyện căn bản là không thể hoàn thành. Trưởng lão luyện khí cho thời hạn một tháng, đừng nói là đệ tử bình thường, ngay như đệ tử chân truyền cũng không mấy người có thể hoàn thành.

Tiêu tốn một tháng không ngừng tinh luyện, sau một tháng còn phải nhận lời chửi mắng thậm tệ của của Trưởng lão, loại việc hao sức không có kết quả này chẳng mấy ai nguyện ý làm. Tiếc rằng Trưởng lão luyện khí đã ra lệnh, các đệ tử đành phải bịt mũi nhận.

Phần lớn các đệ tử đều nhận một trăm cân kim quáng, ngay như một ít đệ tử chân truyền cũng chỉ nhận không hơn hai trăm cân. Để luyện ra một cân Huyết Văn Kim, ít nhất phải cần mấy nghìn cân kim quáng, chưa nói đến túi trữ vật không chứa nổi, mà một lần tinh luyện một, hai trăm cân đã là cực hạn của đệ tử Trúc Cơ. Nếu tinh luyện không ngủ nghỉ nhất định sẽ bị mệt chết.

Bạch Dịch khác những đệ tử kia. Người khác nhận một, hai trăm cân, hắn một lần liền nhận một nghìn cân kim quáng!

Trong ánh mắt quái dị của đám đệ tử, Bạch Dịch thần thái tự nhiên mà bước nhanh rời đi.

Tinh luyện Huyết Văn Kim mà thôi, với hắn mà nói đó không được coi là việc khó. Đừng nói là huyết văn kim, ngay cả Tử Lam Kim phía trên huyết văn kim Bạch Dịch cũng có thể làm dễ như trở bàn tay.

Luyện Khí Điện lớn như vậy mà không có lấy một bóng người. Tất cả đệ tử Luyện Khí Điện lúc này đều đến Địa Hỏa Quật lấy tài liệu tinh luyện. Con đường bình thường đến Địa Hỏa Quật tạm thời bị Luyện Khí Điện phong bế, các đệ tử khác đều không có cơ hội đến.

Chu Thừa đã chính thức trở thành một người cô đơn. Sau khi phái các đệ tử đi, toàn bộ Luyện Khí Điện chỉ còn mình hắn. Nhưng hắn cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục nghiên cứu biện pháp sửa chữa Trấn Vân Chung.

Trấn Vân Chung sắp vỡ tan, nếu như muốn sửa lại như lúc đầu, Chu Thừa tự nhận mình chưa có bản lĩnh này. Đây là dị bảo lão tổ Thương Vân tự tay luyện chế, thời điểm toàn thịnh, uy lực của Trấn Vân Chung so với những Pháp bảo cao giai bình thường đều mạnh hơn.

Chu Thừa không sửa được như ban đầu, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian Trấn Vân Chung vỡ tan mà thôi. Huyết Văn Kim cũng chỉ là một trong vô số loại tài liệu cần để sửa chữa Trấn Vân Chung, hắn còn cần thu thập thêm nhiều tài liệu cao giai hơn nữa.

Sự quan trọng của Trấn Vân Chung, có lẽ các đệ tử khác không biết nhưng Chu Thừa lại rõ trong lòng. Nếu nói trong Thương Vân Tông có ai còn biết rõ tác dụng của Trấn Vân Chung hơn hắn thì chỉ sợ còn lại một người là Tông chủ mà thôi.

Trấn Vân Chung đích thực là một dị bảo, nhưng Trấn Vân Chung còn có tác dụng khác là mắt trận trong đại trận hộ sơn của Thương Vân Tông. Không có Trấn Vân Chung, uy lực của đại trận hộ sơn sẽ từ mười thành một, chỉ có Trấn Vân Chung mới khiến đại trận hộ sơn phát ra uy lực cường đại bảo vệ Thương Vân Tông.

Năm tới chính là cuộc chiến giành Linh mạch mười năm một lần, Tông chủ hạ lệnh muốn trước khi diễn ra trận chiến phải sửa xong Trấn Vân Chung, ý là muốn mở ra đại trận hộ sơn. Mà mục đích mở ra đại trận hộ sơn chính là muốn toàn diện khai chiến với Thất Sát Môn.

Cuộc chiến giữa Thương Vân và Thất Sát vốn không thể tránh được. Trường hạo kiếp phát sinh trong tông môn kia đã khiến Thương Vân và Thất Sát ở vào cục diện không chết không thôi. Hôm nay Tông chủ có thể ẩn nhẫn là vì đang đợi cuộc tranh giành Linh mạch đến.

Mấy chục năm trước Chu Thừa từng sửa chữa Trấn Vân Chung một lần. Lần đó Trấn Vân Chung cũng không bị hư hại nghiêm trọng như hiện tại, lần này bị Tông chủ toàn lực gõ vang Trấn Vân Chung, thành trong của chuông hầu như đã gãy từng khúc. Không cần nhiều, chỉ cần dùng linh lực của tu sĩ Nguyên Anh gõ tiếp một lần nữa, Trấn Vân Chung sẽ vỡ vụn hoàn toàn.

Liên tiếp ba ngày, Chu Thừa đều nghiên cứu cách để sửa chữa Trấn Vân Chung, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nghĩ ra ý nào. Nếu không sửa xong Trấn Vân Chung, cái ghế Trưởng lão Luyện Khí Điện này hắn cũng đừng nghĩ tới nữa.

Khi Trưởng lão Luyện Khí Điện đầy mặt u sầu, một đệ tử Luyện Khí Điện xuất hiện trong đại điện, không vì lý do nào khác mà chính là muốn nhiều kim quáng hơn.

Bạch Dịch dùng ba ngày đã hoàn tất toàn bộ quá trình linh luyện nghìn cân tài liệu, thu được nửa cân Huyết Văn Kim. Sợ rằng lúc này những đệ tử khác mới tinh luyện tinh quáng thành vàng ròng, hắn tới nhận phần tài liệu còn lại.

"Giờ mới cách ba ngày, lần đầu ngươi nhận bao nhiêu kim quáng?" Chu Thừa trừng mắt, chỉ cần lần đầu tiên đối phương nhận quá ít, lập tức hắn sẽ chửi ầm lên.

"Nghìn cân mà thôi." Bạch Dịch ăn ngay nói thật, nói xong nửa cân Huyết Văn Kim cho Trưởng lãoluyện khí.

Cẩn thận kiểm tra Huyết Văn Kim trong tay một lượt, sự bực bội trong lòng Chu Thừa bỗng nhiên khẽ động. Hắn dùng ánh mắt như thấy chí bảo nhìn thẳng vào thiếu niên đối diện, trong mắt không cách nào che giấu sự kinh hỉ.
Bình Luận (0)
Comment