Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 226

Dịch: Lạc Đinh Đang

Bạch Dịch ngã xa vài chục trượng, không đợi chạm đất, cự phủ trong tay hắn đã biến về trường thương. Mũi thương hướng xuống đất, thân thể lăng không lộn một vòng, sau một khắc đã vững vàng đứng dưới cờ đầu hổ.

"Mạc A!"

Mạc A nâng cờ thét một tiếng. Đại kỳ trên vai hắn mạnh mẽ bay lên. Theo chiến kỳ đón gió, một vệ đại quân hô vang chỉnh tề.

"Vạn Thắng! Vạn Thắng!"

Chưa ai từng thấy tu sĩ có thể mặc Tuyệt Linh Giáp độc đấu với lực sĩ. Khi đại chiến Nam Chiếu diễn ra, thường sẽ xuất hiện bóng dáng người mục gia và lực sĩ đáng sợ. Vô số lão binh đều biết rõ trong lòng, đây là lần đầu tiên họ tận mắt thấy một tu sĩ thiếu niên đấu ngang tay với lực sĩ Mục gia tại Chiến Thành.

Đau đớn kịch liệt truyền từ cánh tay khiến Mục Thập Tam sinh tâm hung ác. Hắn không màng cánh tay đang chảy máu, ngửa đầu gào thét, tiếng thét như Yêu Thú, nghe khiến người ta sởn gai ốc.

Đông! Đông!

Thân thể hung mãnh như ngọn núi lao đến, Bạch Dịch trở tay nắm thương, không chút do dự nghênh tiếp.

Bất kỳ ở đâu, người giỏi thích ứng mới có thể sinh tồn, đây là chân lý Bạch Dịch ngộ ra sau vạn năm tuế nguyệt tu luyện. Hôm nay trên chiến trường Nam Chiếu, Bạch Dịch là một Tướng quân thực sự, địch nhân dám to gan cản trước mặt hắn chỉ có một đường chết!

Thiên hạ Tu Chân Giới thiên kì bách quái, hiểm cảnh trải rộng, chỉ có người thích ứng nhanh nhất với hiểm địa mới có thể là người sống sót cuối cùng.

Vung trường thương mang theo một đạo tàn ảnhm thẳng tới khi đập tới đỉnh đầu Mục Thập Tam, mũi thương bị một bàn tay lớn hất về sau. Lập tức nó chuyển hướng, quét ngang về huyệt Thái Dương của cự hán.

Một kích này, Bạch Dịch đã dùng một bộ thương pháp có chút thâm ảo. Đó hoàn toàn là một loại võ đạo, không cần linh lực gia trì, mỗi kích đều chí mạng, hơn nữa lực đạo kinh người.

Không hơn một chén trà, Mục Thập Tam đã không chống nổi. Hai tay hắn da tróc thịt bong, trên người trải đầy vết thương, nhất là sau lưng, một vết sẹo sâu cực lớn có thể thấy tận xương. Da thịt hai bên miệng vết thương đều bay ra, nhìn vào cực kỳ khiến người ta kinh hãi.

Tiếp tục dùng mảnh che tay ngăn mũi thương đâm tới, đồ phòng ngự trên cổ tay Mục Thập Tam hoàn toàn không tổn hao gì, chỉ là cánh tay dưới lớp bảo vệ đã rách nát vô cùng. Thứ kia khiến thân thể cực lớn của hắn đạp lui mấy bước, sau đó ngã bịch một tiếng trên đất.

"Ô ô, oa!"

Vết thương đầy người khiến Mục Thập Tam tủi thân khóc rống lên, giọt nước mắt còn to hơn hạt mưa chảy ròng ròng.

Hắn thật sự cảm thấy sợ hãi, dù là đối mặt một Yêu Thú cấp 2, Mục Thập Tam cũng không có cảm giác này. Mà giờ khắc này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị sợ hãi.

Tâm trí như đứa trẻ ba tuổi, một khi sợ hãi đến tận cùng lập tức biến thành tiếng khóc lớn. Một màn này khiến tất cả binh sĩ xung quanh trợn mắt há mồm.

Ai ngờ được một cự hán như Ma thần, lực sĩ giết người như chơi đùa, bị người ta đánh lại gào khóc.

Nếu nói Mục Thập Tam khóc khiến ai giật mình nhất, đáp án chính là những đệ tử Mục gia trốn phía xa đang xem cuộc chiến. Nhất là Mục Vũ, lúc này khuôn mặt dữ tợn đều run rẩy.

Sự đáng sợ của lực sĩ Mục gia, Mục Vũ rõ nhất, nhưng mà...

Đây vốn là một đám hung thần Mục gia bồi dưỡng. Dưới tình huống ở gần, một lực sĩ.phàm nhân thậm chí có thể giết chết một tu sĩ Trúc Cơ. Trong thời điểm cường giả Kim Đan không hề phòng bị, cũng có thể bị lực sĩ giết chết.

Mục Vũ luôn luôn coi Mục Thập Tam là một Yêu Thú cấp 2, vì Mục Thập Tam có thể dễ dàng đánh chết Yêu Thú cấp 1. Mà giờ, trong mắt Mục Vũ, gã thiếu niên một thân giáp đen kia cơ bản cùng cấp với một Yêu Thú cấp 3.

Yết hầu Mục Vũ vô thức chuyển động. Hắn tỉnh bơ nhảy lên ngựa, lui về biên giới chiến trường. Những đệ tử Mục gia đi theo hắn cũng lần lượt rút cùng. Không lâu sau, những người Mục gia này đã rời khỏi Chiến Thành.

“Phổ Dương Vương nhất định thắng, chúng ta uổng công một trận rồi, thật xúi quẩy.” Mục Vũ rời khỏi Chiến Thành mới cảm thấy cả người thoải mái. Áp lực tên thiếu niên giáp đen kia tạo cho hắn thật sự quá lớn.

“Đại thiếu gia, giờ cũng chưa hết một ngày. Nam Chiếu có hơn năm mươi tòa Chiến Thành, không bằng chúng ta đổi chiến trường chơi đùa. Chiến Thành gần nhất không tới một ngày có thể tới nơi, có lẽ còn kịp.”

"Đúng vậy, những năm qua Chiến Thành đại chiến mười ngày nửa tháng chỗ nào cũng có. Giờ mới một ngày mà thôi, những Chiến Thành khác nhất định chưa phân thắng bại.”

Đệ tử Mục gia thấy bộ dáng không hào hứng của Mục Vũ, ngươi một lời ta một câu, ngay cả Mục Thế Văn đã mất một cánh tay cũng nghiến răng nghiến lợi nói muốn giết người, hắn không dám mong chờ Chiến Thành sau lưng, đành phải đến những Chiến Thành khác đại sát một trận, làm dịu bực tức trong lòng.

"Cũng tốt, chúng ta đổi chiến trường!" Mục Vũ xốc lại tinh thần, dẫn đầu đánh ngựa mà đi. Hắn quay đầu lại nhìn đại thành sau lưng vẫn còn tiếng kêu giết, lẩm bẩm: "Nơi này quá con mẹ nó tà môn, lão tử không giúp Vĩnh Xương Vương nữa."

Sáu con chiến mã nhanh như chớp chạy về phương xa, tới Chiến Thành gần nhất. Trong lòng Mục Vũ, cái tên Bạch Dịch đã được hắn ghi nhớ thật sâu. Hắn quyết định, khi mình đơn độc gặp đối phương, bất kể nơi nào, tuyệt đối phải quay đầu bỏ chạy.

Tên kia căn bản không phải là người!

Trong lòng Mục Vũ mắng: Con mẹ nó kia chính là Yêu Thú hình người!

Đệ tử Mục gia rời khỏi, bên Vĩnh Xương Vương lập tức rơi vào hạ phong, tranh đấu trên Vương kỳ đài trong nháy mắt trở nên càng thảm thiết hơn.

Bạch Dịch đá Mục Thập Tam đang gào khóc, phát hiện đối phương càng khóc hăng hơn, bất đắc dĩ cười khổ.

Một khi chiến bại hoàn toàn, loại lực sĩ Mục Thập Tam này sẽ hiện ra bộ mặt khờ ngốc. Không chỉ khóc đến đau lòng mà nước mắt nước mũi cũng chảy dài như hai dòng suối nhỏ.

Lộn mình lên ngựa, Bạch Dịch ngồi trên ngựa vỗ bả vai Mục Thập Tam tỏ vẻ an ủi. Thấy hắn vẫn khóc không ngừng, Bạch Dịch đành phải lấy một con Thiên Cơ Khôi Lỗi ném trước mặt Mục Thập Tam.

"Cũng là người đáng thương, tạm cho ngươi mượn con rối này chơi đùa một lát.”

Bạch Dịch nói xong, quay đầu ngựa, mang theo quân sĩ sau lưng phóng tới Vương kỳ đài.

Mục Thập Tam ngồi dưới đất đang không ngừng khóc lớn, chợt thấy một hình người nho nhỏ xuất hiện trước mắt, vậy nên vừa lau nước mắt vừa tiếp tục chơi. Sau khi thấy người nhỏ có thể chuyển động, Mục Thập Tam lập tức dừng khóc, cười ngây ngô chơi đùa với Thiên Cơ Khôi Lỗi, vết thương đầy người cũng không quan tâm.

Mục Linh tận mắt thấy đại chiến giữa Bạch Dịch và Mục Thập Tam, nàng vốn nghĩ Mục Thập Tam sẽ bị Bạch Dịch giết chết, không ngờ Bạch Dịch để lại một món đồ chơi để ngăn tiếng khóc của Mục Thập Tam.

Đến cạnh Mục Thập Tam, Mục Linh đau lòng lấy thuốc trị thương băng bó cho hắn, nhưng trong lòng sinh ra một phần cảm ơn với Bạch Dịch.

Mạc A cười ngây ngô, theo sát sau lưng Bạch Dịch, chiến kỳ đầu vai được hắn dựng thẳng. Tướng quân của mình ngay cả lực sĩ Mục gia cũng đánh bại được, xem ra tranh đoạt Chiến Thành năm nay, rất có thể Phổ Dương Vương phủ sẽ chiến thắng.

Bạch Dịch đưa mắt nhìn Mục Thập Tam và Mục Linh ở xa, trong lòng hơi trầm xuống.

Nếu là người Mục gia bình thường, sau khi đánh bại Bạch Dịch sẽ không để ý, càng không đưa ra một con Thiên Cơ Khôi Lỗi. Về phần lực sĩ Mục Thập Tam, người khác coi là một loại lực lượng đặc biệt của Mục gia, nhưng trong mắt Bạch Dịch, lực sĩ của Mục gia chỉ là một đám hài tử đáng thương mà thôi.

Nhất định Nhân tộc bình thường sẽ không cao hơn hai trượng, có thể thúc đẩy loại lực sĩ quái vật này phát triển là nhờ huyết mạch Mục gia.

Cũng không phải trong huyết mạch Mục gia tồn tại cái gì huyền bí, loại quái vật lực sĩ của Mục gia này thật ra là đám con cháu dị dạng do người Mục gia cận huyết sinh ra.
Bình Luận (0)
Comment