Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 229

Dịch: Lạc Đinh Đang

Mạc A hô, đích thực là xông lên, vì hắn không còn đầu lưỡi nên chỉ có thể hô “Xông lên” thành “Mạc A”.

Trong tiếng thét dài, Bạch Dịch mang một thân giáp đen tung người lên, trường thương sắc bén biến thành một thanh đao thép hẹp dài, phá gió chém đến.

Thời điểm tuyệt sát trong chiến trận, chỉ có cảm giác trường đao cắt vào thịt, mới khiến những Tướng quân kia cảm nhận được sự chân thật của sinh mệnh, chỉ có chấn động truyền đến từ chuôi đao khi xương cốt địch nhân đứt gãy, mới an ủi những vị huynh đệ tử chiến sa trường kia.

Đảo Thiên Công đã bị vận chuyển tới cực hạn, tu sĩ giáp đen đang rút cự đao trên người Mạc A không kịp đón đỡ, bị Bạch Dịch trực tiếp chém thành hai nửa.

Chiến kỳ Hắc Hổ trong ngực Mạc A lệch xuống dưới, nhưng rất nhanh được dựng ngay ngắn lại. Một tay Bạch Dịch vác chiến kỳ Hắc Hổ, tay kia mạnh mẽ nhấc Vương kỳ đại biểu thắng lợi.

Thấy hai lá cờ bay phấp phới trong gió, chém giết trong Chiến Thành trong nháy mắt dừng lại. Đại quân Vĩnh Xương Vương phủ chán nản lui khỏi đại thành, quân sĩ Phổ Dương Vương phủ thì cao giọng gào thét.

"Gió! Gió lớn!"

"Thắng! Vạn Thắng!"

Tiếng gào thét như biển gầm truyền khắp Chiến Thành, niềm vui sướng thắng lợi quét sạch sự sợ hãi và tuyệt vọng do giết chóc mang đến. Vô số binh sĩ Vương phủ hoan hô vui vẻ, trên gương mặt già nua của Phổ Dương Vương lần đầu xuất hiện dáng cười, Nghê Thu Vũ thì sớm đã nước mắt rơi như mưa.

Rốt cuộc Mạc A không nghe được tiếng hoan hô, hắn lẳng lặng nằm sấp trên nền Vương kỳ, trên tấm thân tàn tạ kia đang đắp một lá chiến kỳ Hắc Hổ. Một góc chiến kỳ bị gió thổi lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ của Mạc A, nhìn như thoải mái cười to.

Ánh mắt Bạch Dịch yên lặng nhìn qua đỉnh Vương kỳ màu vàng kim. Người khác không nhìn ra thứ gì nhưng hắn có thể thấy vô số oan hồn chạy trong lá Vương kỳ kia. Trong đó có một oan hồn cường đại nhất, như Tướng quân đắc thắng đang gào thét trong im lặng.

"Một trận chiến thành Binh, mười trận chiến thành Hùng, chỉ có người lính đã qua trăm trận mới có thể sau khi tử chiến biến thành bách chiến anh hồn chân chính!" Nhìn qua Vương kỳ phấp phới màu vàng kim, Bạch Dịch thấp giọng nói, âm thanh lộ ra vẻ ngưng trọng khác thường.

Có vài người kiêu ngạo nhưng lại nhỏ bé, có vài người thấp kém nhưng lại dũng cảm. Rất rõ ràng, Mạc A thuộc về loại thứ hai.

Bách chiến anh linh, trăm ngàn năm khó ra một người. Ai ngờ tới một lão binh phàm nhân nâng chiến kỳ vài thập niên lại thể hiện hai chữ dũng mãnh kinh tâm động phách như thế.

Trên đỉnh đài cao, thiếu niên vạn chúng chú mục tháo giáp đen xuống. Trong ánh nhìn chăm chú của vô số người thi triển một đạo quyết khó hiểu không ai nhận ra. Vương kỳ trước mặt chứa vô số hồn phách đến tận lúc này bị pháp thuật Quỷ đạo phong ấn, trở thành một mặt Chiến hồn kỳ.

Thu hồi Chiến hồn kỳ và Thiên Cơ Khôi Lỗi hư hại không chịu nổi, Bạch Dịch đi xuống đài cao, leo lên chiến mã, rời khỏi chiến trường đã khiến Tán Tiên động dung.

Đại quân Phổ Dương Vương giành được thắng lợi bắt đầu chậm rãi rời khỏi Chiến Thành. Sau khi để lại thi thể đồng bạn đầy đất, cuối cùng cũng giành được thắng lợi trong đại chiến.

Đám quân sĩ nhiều năm chưa nếm thành quả thắng lợi, hô hào khẩu hiệu, ngẩng đầu gian nan về nhà. Rất lạ là, lần này họ không hô Vạn Thắng, mà là một âm thanh người ngoài căn bản không nghe hiểu.

"Mạc A! Mạc A!"

Mạc A thấp kém tuy tử chiến ở Vương kỳ đài, nhưng lại khiến tiếng gào thét đặc biệt của hắn khắc thật sâu trong vô số trái tim của chiến hữu.

Trở lại Phổ Dương Vương phủ, Bạch Dịch xin miễn tiệc mừng của lão Vương gia, một mình vào một sân nhỏ yên tĩnh, đóng chặt cửa phòng.

Trong phòng Bạch Dịch, Lưu Viêm Đỉnh ngày đêm không ngừng bốc hỏa diễm, hắn đang tế luyện lá Chiến hồn kỳ kia.

Oan hồn có thể ở lại trong đại kỳ, tất cả đều là Chiến hồn, nhưng có mạnh có yếu. Rất nhiều Chiến hồn chỉ có chấp niệm cực yếu, không lâu nữa sẽ hoàn toàn tiêu tán ở dương gian. Nếu không phải Bạch Dịch vận dụng pháp thuật Quỷ đạo, những oan hồn kia chỉ sợ tiêu tán hơn phân nửa trên đường về. Chỉ khi hắn tế luyện lá cờ bình thường này thành Pháp khí mới có thể lưu lại Chiến hồn dài lâu trong đại kỳ.

Với oan hồn khác, Bạch Dịch không thèm để ý, hắn coi trọng là Chiến hồn của Mạc A.

Vương kỳ ánh vàng rực rỡ, trong vô số loại tài liệu rèn luyện, cuối cùng biến thành một mảnh mây đen kịt, đại kỳ trong phòng không gió mà bay, từng đợt âm phong lướt qua trên mặt kỳ, lá đại kỳ này giống như sống lại.

Tài liệu luyện khí trong tay có hạn, Bạch Dịch chỉ có thể luyện chế Chiến hồn kỳ đến trình độ Pháp khí trung cấp. Nhưng cấp bậc không quan trọng, loại Pháp khí thu nạp Chiến hồn này chỉ cần Chiến hồn bên trong đủ mạnh, dù luyện chế nó thành Pháp bảo cũng không phải việc khó.

Vương kỳ cực lớn lúc này to cỡ lòng bàn tay. Bạch Dịch vung tay lên, trong phòng lập tức nổi lên một trận âm phong lạnh buốt, hơn nữa trong âm phong còn kèm theo tiếng kêu khóc âm ỷ. Không có buồn rầu thút thít nỉ non, toàn bộ đều là tiếng gào thét khi chém giết.

Trên mặt cờ đen kịt hiện ra một cái đầu bóng nhẫy, há miệng lại không thấy đầu lưỡi, khóe miệng không ngừng có máu tươi rơi xuống đất, nhìn vào khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Mạc A, ngươi có nguyện theo ta tiếp tục chinh chiến?!"

Bạch Dịch quét mắt nhìn đầu của Mạc A trên Chiến hồn kỳ, trầm giọng quát.

"Mạc A, Mạc A!"

Mạc A không biết vì sao mình còn nói được, vẻ mặt có chút không rõ. Với lời hỏi của quân, hắn không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Chờ khi hắn phát hiện mình chỉ còn cái đầu mà không có thân thể, không những không sợ, rõ ràng còn nhếch môi, im lặng cười cười.

Mạc A cho là mình đã tới âm tào địa phủ, mà Tướng quân của mình cũng tử chiến sa trường, đã tới âm phủ, đương nhiên muốn chinh chiến lần nữa cùng Tướng quân. Nhưng mà, lá chiến kỳ Hắc Hổ kia sao không thấy đâu?

Mạc A rung đùi đắc ý tìm kiếm chiến kỳ Hắc Hổ đã theo mình vài thập niên, vậy nên Chiến Hồn kỳ được Bạch Dịch tế luyện hoàn tất bay trái bay phải theo hắn, cuối cùng bay ra khỏi phòng.

Đợi khi Mạc A bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống rồi phát hiện đây không phải âm phủ mà là Phổ Dương Vương phủ, hắn hét to một tiếng chạy về phòng, sắc mặt lo lắng không ngừng gọi Mạc A Mạc A.

"Ngươi đã thành Chiến Hồn, đây vẫn là dương gian như cũ." Bạch Dịch lắc đầu, nói.

Lần này Mạc A quả thật có chút choáng váng. Hắn đi theo Vương gia vài thập niên, biết rõ chỗ đáng sợ của Tu Chân Giả, nhưng chưa từng nghe cái gì mà Chiến Hồn, chẳng lẽ giờ hắn chỉ còn lại hồn phách?

Lần nữa nhìn lá cờ nhỏ đại biểu cho thân thể, cuối cùng Mạc A xác nhận mình thật sự là một linh hồn, ngay thân thể cũng không có, sao còn là người được.

Biết mình trở thành quỷ, Mạc A có chút uể oải, không rên một tiếng mà yên lặng tiến vào Chiến Hồn kỳ.

"Sớm muộn cũng tới một ngày ngươi có thể có lại thân người, pháp thuật Quỷ đạo không phải tiểu đạo bình thường." Bạch Dịch buồn cười nói, mặc kệ Mạc A có hiểu hay không, trực tiếp thu hồi Chiến Hồn kỳ.

Loại bách chiên anh hồn Mạc A này, cực kỳ khó có. Không nói tu luyện Quỷ đạo sẽ tiến triển cực nhanh, mà pháp môn Quỷ đạo hắn thi triển cũng có uy lực càng lớn, nhất là với tư cách chủ hồn Chiến Hồn kỳ, hắn có thể khiến uy lực Chiến Hồn kỳ đại tăng.

Nguyên nhân lớn nhất Bạch Dịch thu Mạc A không phải coi trọng thực lực trong tương lai của hắn mà vì lòng trung thành của bách chiến anh hồn.

Trong Âm Quỷ, Chiến Hồn dễ bảo tồn tính cách và tâm trí khi còn sống nhất. Hơn nữa phần lớn Chiến Hồn trọng lời hứa, cơ hồ là lời hứa đáng giá nghìn vàng, điều này do khi còn sống họ đều là chiến sĩ cường đại. Có thể nói bách chiến anh hồn là cực hạn của Chiến Hồn, đã nhận một chủ nhân thì cả đời sẽ không phản bội.

Diêm Sơn cũng coi như một Chiến Hồn, nhưng còn cách bách chiến anh hồn rất xa, Bạch Dịch và Diêm Sơn chỉ có thể nói là đồng bọn hợp tác. Mạc A thì khác, trước khi tử chiến, Bạch Dịch là Thống lĩnh của hắn, biến thành Chiến Hồn Mạc A vẫn nhận Bạch Dịch là Tướng quân của mình, vĩnh viễn không cần lo Mạc A phản bội.
Bình Luận (0)
Comment