Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 35

dịch: Mã Phương Linh​

Dương Nhất Phàm chẳng có chút nào hứng thú với chuyện xử phạt Bạch Dịch, nếu không phải việc xử tử đệ tử cần phải có tam đại chấp sự đồng thuận thì hắn căn bản không muốn ra mặt, đừng nói đến việc một đệ tử ngoại môn chết, cho dù toàn bộ đệ tử trong Nhập Vân cốc chết hết, hắn cũng không thèm can dự.

Lúc đang siết chặt tay, buồn bực mất tập trung bỗng Dương Nhất Phàm nghe thấy Bạch Dịch nói Dương gia nhà hắn nợ Bạch gia một đại ân, hắn vô cùng tức giận nói: “Dương gia ta nợ ngươi một ân tình, tại sao ta lại không hề biết?”

“Dương chấp sự ở trong Nhập Vân cốc đã lâu, đương nhiên không hề biết.”

Không đợi Dương Nhất Phàm nổi điên, Bạch Dịch tiếp tục nói: “Ngươi có một đệ đệ tên Dương Phong Thuận, hai năm trước đệ đệ ngươi gặp đại nạn, là trưởng bối của nhà ta cứu mạng hắn, Dương Phong Thuận cảm động đến rơi nước mắt, nói sau này nếu như có khó khăn gì thì Dương gia các người sẽ hết mực tương trợ, món nợ ân tình này Dương chấp sự sẽ không nuốt lời đấy chứ?”

Bạch Dịch dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nói, thần thái vô cùng tự nhiên, những người khác nghe thấy đều tin là thật nhưng Dương Nhất Phàm suýt chút nữa thì tức chết, hắn làm gì có đệ đệ nào, đối phương căn bản là đang ăn nói hàm hồ.

“Ồ, rốt cuộc Phong Thuận hắn đã gặp phải đại nạn gì?”

Bị Bạch Dịch chọc tức, tâm tư Dương Nhất Phàm trái lại bỗng trở nên điềm tĩnh, không mất tập trung như trước, bỏ lại những phiền phức ngập trời của bản thân sang một bên, hắn muốn xem xem trong cái bình hồ lô của thiếu niên trước mặt rốt cuộc chứa thứ gì, và muốn xem đối phương còn định bịa chuyện đến đâu.

Thấy hắn hỏi như vậy, ánh mắt cua Lũng Thiên Lý đứng bên cạnh chợt trở nên lạnh lẽo.

Nếu như Dương Nhất Phàm thực sự nợ Bạch Dịch một ân tình, thì kế hoạch của hắn sẽ bị hỏng, dù sao không phải Bạch Dịch là người đã sát hại anh em nhà họ Cát hôm đó, đã sáu ngày rồi, xử tử cũng được mà phạt nặng cũng được, nếu như Dương Nhất Phàm đứng ra bảo đảm thì Bạch Dịch không cần phải đền mạng và đổi thành xử phạt cái khác.

Nghe được vẻ tức giận trong lời nói của Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch vẫn tỏ ra như không biết gì, vẫn nhẹ nhàng nói: “Lệnh đệ bị quỷ vật quấy nhiễu, sợ hãi trong nhiều năm, lẽ nào Dương chấp sự không nhớ?”

Nghe được câu này, đôi mắt vốn đang tức giận của Dương Nhất Phàm liền trợn trừng lên, hắn đứng tại chỗ run rẩy, cảm giác như trong lòng đang bừng lên một cơn sóng thần.

Dương Nhất Phàm vốn không có đệ đệ, mà từ miệng Bạch Dịch lại thành bị quỷ vật quấy nhiễu, kinh hãi trong nhiều năm, điều này vốn dĩ chính là việc của bản thân Dương Nhất Phàm.

Nghe Bạch Dịch nói vậy, Lũng Thiên Lý bắt đầu lộ ra vẻ hoài nghi, Tào Nham thì lại cau mày, gương mặt đầy ngạc nhiên.

Quỷ vật, người trong giới tu chân vô cùng kiêng kị thứ đó, gặp thì nhất định phải diệt trừ, nhưng thực lực của quỷ vật thì cũng không giống nhau, có những con quỷ rất mạnh, đến những trưởng lão Kim Đan nội môn cũng phải thập phần e ngại, những tu chân giả cấp thấp căn bản không có năng lực đối phó với quỷ vật.

Lẽ nào trong nhà Bạch Dịch có một vị tu chân giả đang ẩn mình? (Nguyên tác là một tu chân giả lánh đời)

Lúc này những người khác ai nấy đều hoài nghi, tưởng rằng trong nhà Bạch Dịch có một vị tu sĩ cao cường, nhưng Lũng Thiên Lý thì không tin bởi vì hắn đã từng phái người đi điều tra rõ ràng về lai lịch của đối phương, nếu không thì hắn đã không ra tay với Bạch Dịch.

Mọi người trong phòng ai nấy đều nhìn về phía Dương Nhất Phàm.

Một lát sau, Dương Nhất Phàm dường như đã tỉnh mộng, tuy rằng trong lòng vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh, hắn hít một hơi thật sâu nói: “Đúng là như vậy, gia đệ đã từng nói mình nợ một món ân tình, không ngờ ngươi chính là người của Bạch gia.”

Dương Nhất Phàm quay về phía Lũng Thiên Lý và Tào Nham chắp tay nói: “Hai vị, Bạch Dịch đây chính là ân nhân của nhà họ Dương, coi như nể mặt ta, tha cho hắn tội chết được không?”

Tào Nham nghe xong liền gật đầu nói: “Nếu đã là người quen cũ của Dương chấp sự thì tha cho hắn tội chết và đổi lại thành phạt nặng là được rồi, anh em nhà họ Cát sau ngày sau mới chết, đó cũng không hẳn là lỗi của Bạch Dịch, có thể đó là do bệnh hiểm nghèo khác.”

Loại chuyện thuận nước giong buồm này thì Tào Nham quyết định rất nhanh, vừa giữ thể diện cho Dương Nhất Phàm, dù sao huynh đệ nhà họ Cát cũng chả là gì, chết thì cũng đã chết rồi.

Nghe Tào Nham nói, ánh mắt Lũng Thiên Lý càng trở nên lạnh lẽo, nhưng hai vị chấp sự đã mở lời rồi, hắn muốn tiếp tục hùng hổ dọa người sợ là sẽ lộ ra sai xót, không thể làm gì khác hắn đành cố tỏ vẻ, nói: “Dù thế nào thì cũng là do Bạch Dịch ra tay trước, tội chết có thể miễn những tội sống khó tha, nếu không thì việc tranh đấu giữa các đệ tử sẽ càng trở nên không chừng mực, chi bằng thế này, phạt Bạch Dịch đến Linh Khoáng (hầm mỏ) lao động, đến khi nào lên cấp Luyện khí trung kỳ mới được rời đi.”

Linh Khoáng trong lời nói của Lũng Thiên Lý chính là linh mạch ở chỗ sâu nhất trong Nhập Vân cốc, hắn lần này đã quyết định bỏ qua cho Bạch Dịch, nhưng thực tế lại là rắp tâm hãm hại.

Lúc khai mỏ ở Linh Khoáng, cả ngày phải làm lụng căn bản chẳng có mấy thời gian để tu luyện, sau khi một đệ tử sơ kỳ bị phạt đến Linh Khoáng, có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội lên cấp trung kỳ, cho dù là đệ tử có thiên phú năng lực cao đến đâu cũng không thể vừa lao động vừa nâng cao cảnh giới được, bởi vậy mới thấy Lũng Thiên Lý hiểm ác đến nhường nào.

Nếu Lũng Thiên Lý đã an bài cho Bạch Dịch chịu phạt, Tào Nham và Dương Nhất Phàm cũng không còn gì để nói, dù bọn họ đều là chấp sự ở Nhập Vân cốc nhưng địa vị của Lũng Thiên Lý so với hai người kia cao hơn nhiều, bởi vì Lũng Thiên Lý có một vị đại ca thân thiết là đệ tử chân truyền của nội tông môn.

Ở Thương Vân tông, địa vị của chấp sự thua xa đệ tử chân truyền, có một huynh đệ làm đệ tử chân truyền nghĩa là Lũng Thiên Lý đã có một chỗ dựa không hề tầm thường, các chấp sự bình thường khác căn bản không dám động đến hắn.

Đưa ra hình phạt xong, Lũng Thiên Lý mang theo ý cười lạnh nhạt và ánh mắt tàn nhẫn lườm Bạch Dịch rồi quay lưng rời đi.

Linh mạch trong Nhập Vân cốc là do Tào Nham phụ trách, đợi khi Lũng Thiên Lý đi rồi, Dương Nhất Phàm mới chắp tay cung kính nói với Tào Nham: “Tào chấp sự, Bạch Dịch với Dương gia là người quen cũ, ta muốn cùng với hắn ôn lại chút chuyện xưa, sau đó sẽ đích thân đưa hắn tới Linh Khoáng.”

Tào Nham cũng vội chắp tay lại nói: “Không gấp, không gấp! Dương chấp sự cứ hôm nay đưa hắn đến là được, ta xin cáo từ trước!”

Nói xong, Tào Nham cũng rời khỏi căn nhà gỗ, Khương Đại Xuyên cũng biết điều rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Nhất Phàm và Bạch Dịch.

“Ngươi nói việc bị quỷ vật quấy nhiễu, sợ hãi nhiều năm là có ý gì?” Đợi đến khi không còn ai, Dương Nhất Phàm mới run rẩy, vội vã hỏi.

Bạch Dịch không hề trả lời câu hỏi của Dương Nhất Phàm, mà nhìn vào bàn tay phải đang siết chặt của đối phương, hững hờ nói: “Lòng bàn tay phải của Dương chấp sự đã thâm lại, ngón tay cũng đen kịt, xem ra vị bằng hữu trong cơ thể có chút không kiên nhẫn rồi.”

“Ngươi! Làm sao ngươi biết?” Hắn nghe xong câu ấy chợt trong lòng trở nên kinh hãi và biết rằng vị thiếu niên trước mặt tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

“Trưởng bối trong nhà am hiểu về việc trừ tà, ta có học hỏi được một chút ít, vì vậy mới nhìn ra được chỗ khó của Dương chấp sự.” Bạch Dịch khẽ mỉm cười, ngồi trên ghế gỗ và đưa tay ra mời, nói “Âm hồn đã xâm nhập vào trong cơ thể, không đến một năm nữa, Dương chấp sự sẽ gặp đại nạn.”

Lúc Bạch Dịch nói ra lời này, cả người Dương Nhất Phàm dường như mất đi khí lực, hắn ngã nhào xuống ghế, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Ta che giấu đã hơn một năm, đến trưởng lão nội tông cũng không phát hiện ra, không thể ngờ được lại bị ngươi, một đệ tử luyện khí sơ kỳ nhìn thấu, ha ha, thật là nực cười.”

Dương Nhất Phàm lắc đầu, tự chế giễu mình, chậm rãi xòe tay phải ra, quả nhiên như lời Bạch Dịch nói, lòng bàn tay hắn đã trở nên xám xịt, hơn nữa ngón tay cái đã trở thành đen xì, vô cùng quái di, không nắm chặt tay vào thì rất dễ bị người khác phát hiện.

“Nơi này là tông môn tu chân, không được tồn tại quỷ vật mới phải.” Bạch Dịch nhìn vào ấn đường của đối phương, dường như có thâm ý và nói: “Lão quỷ trăm năm, cũng không phải tầm thường.”

Tinh thần Dương Nhất Phàm trấn động, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch, suy đi tính lại rồi hỏi: “Trưởng bối nhà ngươi đã am hiểu về quỷ thì liệu có thể loại trừ được quỷ vật ra khỏi cơ thể ta không?”
Bình Luận (0)
Comment