Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 67

Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Một khối đê giai Linh thạch đổi lấy một tháng được ăn thịt. Loại chuyện cầm vàng đổi khoai tây này, kẻ đần còn nhìn ra có vấn đề không bình thường, huống chi là Bạch Dịch.

Trừ khi thanh niêm mắt chuột kia dấu Linh thạch trên người không có nhiều cơ hội dùng được. Bằng không, không có bất kì Tu chân giả nào chọn vứt bỏ một khối Linh thạch chỉ để thỏa mãn việc ăn uống.

Thân thể Tu chân giả tuyệt không thể so với phàm nhân. Dù cho đám tù nhân mỗi ngày chỉ có một chén cháo loãng cũng không thể chết đói được. Chỉ cần đạt tới cảnh giới Luyện Khí kì, vài ngày không ăn không uống cũng không có trở ngại nào. Hơn nữa quá trình tu luyện công pháp cũng là đang thu nạp Linh Khí khôi phục thân thể. Tù phạm tuy bị giam như nhưng có thể tu luyện bình thường.

Thanh niên mắt chuột kia tu vi đã đạt tới Trúc Cơ sơ kì. Đối với hắn, giá trị của một khối Linh thạch phải so với mấy trăm lần cơ man nào là thịt. Với tâm trí Bạch Dịch, sao có thể không nhìn ra đối phương có dụng ý khác.

Trò hề của thanh niên mắt chuột, Bạch Dịch chỉ cười nhạt khinh bỉ. Có điều, trong Thiên Lao trống rỗng thực sự không có gì thú vị, có người nhảy nhót diễn hài kịch để xem cũng tốt. Bạch Dịch không ngại cùng đối phương diễn tuồng một phen. Một lần xem ai xương cốt già hơn, ai hành động cao tay hơn.

Ngàn vạn năm tháng, thứ hắn tích lũy lại cũng không phải chỉ có kinh nghiệm tu chân kinh khủng, mà còn là việc hiểu thông suốt thế sự, tâm trí như quỷ.

Trở về chỗ ở trong Thiên Lao, Bạch Dịch cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Không biết Lũng Thiên Lý hứa cho tù phạm kia chỗ tốt gì. Có lẽ không chỉ là một ít đê giai Linh Thạch. Các ngươi đã tính toán bẫy rập tốt như vậy, thử xem có thể bao trùm được người từng là Tán Tiên như ta không."

Bạch Dịch kiêu ngạo nhưng không tự phụ. Nếu Tiêu Dao Tiên Quân sống lại mà một chút ngông nghênh cũng không còn thì sao có thể là người đã từng đứng trên đỉnh phong của Nhân giới.

"Phì! Phì phì phì!"

Bạch Dịch con đang cười nhạt thì xuất hiện tạm âm rất nhỏ vang lên. Khóe mắt hắn nhíu lại. Hắn không nhìn mà cầm bạch trùng kéo ra từ xác loa, tức giận quát: "Có phải Minh Loa Nghĩ lại đi ị đi đái rồi?"

"Chủ tử sáng suốt!" Bạch trùng cười mỉa, nói giọng nình nọt: "Chủ tử thông suốt thiên địa, ngay cả con kiến đi ị cũng biết được, thật là siêu phàm!"

Bạch Dịch cảm thấy trước ngực khí huyết lộn ngược, thiếu chút nữa đã vất con bạch trùng lộn xộn này xuống đất mà dẫm đạp cho chết.

"Ngươi bảo Minh Loa Kiến Chúa triệu tập một ít kiến trắng tới đây." Bạch Dịch tức giận nói.

"Kiến trắng bình thường ta đã không muốn ăn uống. Bữa ăn ngon cũng không có hứng thú." Bạch trùng nhếch miệng, làm ra bộ dáng khinh thường.

"Còn nói nhảm nữa thì ngươi không cần phải đi từ vỏ loa ra rồi. Minh Loa Kiến ra bao nhiêu, ngươi liền ăn bấy nhiêu." Bạch Dịch lạnh lùng quát.

"Muốn bao nhiêu kiến trắng, chủ tử người cứ nói đi, ta sẽ lập tức bảo con kiến ngu xuẩn kia sinh ra." Bạch trùng toàn thân run lên, vội vàng nói.

"Ba trăm con." Bạch Dịch thuận miệng nói.

"Được." Chúc Long sợ Bạch Dịch thật sự cho nó đi ăn phân kiến, vội vã bò lại xác loa. Một bên bò, một bên nó hất hàm sai khiến: "Con kiến thối ngươi mau lăn ra đây. Sinh cho chủ tử nhà ta ba trăm đứa trẻ."

Nghe Chúc Long hô quát chẳng đâu vào đâu, khóe mắt Bạch Dịch run rẩy. Nếu không phải tâm trí hắn kiên cố, đổi lại là người khác, sớm muộn cũng bị Chúc Hỏa làm cho tức chết.

Lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, Bạch Dịch thực sự không có cách nào đối với con Chúc Hỏa này. Ở cùng một chỗ với con rồng con này chẳng khác nào thi đấu với da mặt của tường thành. Không bị tẩu hỏa nhập ma đã coi như vô cùng may mắn.

Tĩnh thần, Bạch Dịch không để ý tới bạch trùng hô to gọi nhỏ nữa mà lông mày nhíu lại, suy tư về việc ba mươi năm trước Dương Hải ăn vụng viên Lục phẩm Linh Đan.

Lúc đó nghe Dương Hải giải thích, Bạch Dịch có chút không tin, chẳng qua không hỏi nhiều mà thôi. Hơn nữa Dương Hải cũng không biết viên Lục phẩm Linh Đan hắn ăn vụng được là loại Linh Đan nào.

Chỉ bằng vào mùi hương của đan cũng khiến cho Dương Hải, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kì mê muội, không để ý tới hậu quả mà ăn vụng. Loại Linh Đan kì lạ có thể mê hoặc tâm thần tu sĩ không phải không có tại Tu chân giới. Có điều, loại đan phẩm kì lạ này tuyệt đối là Đan dược trên Lục phẩm.

Nói cách khác, như người đã từng là Tán Tiên như Bạch Dịch nghĩ, thứ Dương Hải ăn vụng không phải là Lục phẩm Linh Đan!

"Chẳng lẽ Đan Các Trưởng lão có thể luyện chế ra Ngũ phẩm Linh Đan?"

Bạch Dịch nghi ngờ nói nhỏ. Thời điểm bái kiến Đan Trưởng lão Tào Cửu Tiền ở Nhập Vân Cốc có thể kết luận tu vi đối phương không đến Nguyên Anh. Nhưng Ngũ phẩm Linh Đan, ngay cả cường giả Nguyên Anh đã rất khó để luyện chế, huống chi là một tu sĩ Kim Đan.

Tu Chân Giới huyền diệu, Bạch Dịch nhìn không thể thông suốt. Tu sĩ cảnh giới Kim Đan luyện chế ra Ngũ phẩm Linh Đan, đương nhiên không thể hoàn toàn không có khả năng. Phần nghi ngờ nhàn nhạt này, Bạch Dịch không quá để ý. Thứ khiến hắn để trong lòng là việc năm đó Đan Các Trưởng lão luyện chế ra Linh Đan trân quý, vì sao có thể để Dương Hải tiếp xúc với nó dễ dàng, sau đó ăn vụng đơn giản như vậy.

Nếu như năm đó Tào Cửu Tiền đúng là luyện chế ra một viên Ngũ phẩm Linh Đan, tất nhiên sẽ xem như trân bảo. Đừng nói là Đan Các thủ đồ Dương Hải, dẫu là cha ruột hắn đến, Tào Cửu Tiền cũng không chắc đã lấy ra.

Chẳng lẽ Linh Đan trong Thương Vân Tông Linh Đan chất đầy thành đống nên bọn họ khinh thường một viên Ngũ phẩm Linh Đan?

Nghĩ tới đây, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, suy nghĩ tản đi. Thương Vân Tông dù sao cũng là tông môn của nhị đệ tử Ngô Trình của hắn lập ra. Ngô Trình tuy rằng si mê luyện khí nhưng người cảnh giới cao hơn đảm nhiệm vị trí Tông chủ rất nhiều, luyện chế ra một ít Ngũ phẩm Linh Đan không tính là việc khó. Có lẽ Dương Hải ăn nhầm không phải đan dược do Đan Các Trưởng lão tự tay luyện chế mà là Linh Đan cao giai tông môn cất chứa.

Chính là Ngũ phẩm Linh Đan, đối với người khác có lẽ sẽ là chuyện long trời lở đất. Nhưng trong mắt Bạch Dịch, nó như trước vẫn chỉ là đồ vật không đáng để lưu tâm. Vì vậy suy đoán của hắn chỉ đến đây thôi, không nghĩ nhiều về việc Linh Đan quái dị Dương Hải ăn vụng năm đó nữa.

Tĩnh tu một đêm, ngày thứ hai, theo thường lệ, Bạch Dịch quét dọn đám rêu trên vách Thiên Lao. Sau đó đưa cho Dương Hải một bát chi chít kiến trắng.

Những kiến trắng này đều do Minh Loa Kiến Chúa sinh, đã mất thời gian cả một đêm. Chỉ có điều kiến trắng trong chén cảm giác có Kiến Chúa tồn tại, chỉ dám cuồn cuộn nhúc nhích trong bát chứ không có một con nào dám bò ra.

Đi tới gần nhà lao của Dương Hải, Bạch Dịch nghe thấy một tiếng kêu đau đớn được áp chế lại, giống như có một con dã thú gần chết ở reong lao, đang thấp giọng gào thét.

Bạch Dịch biết hẳn là Đan độc của Dương Hải phát tác, hắn mau chóng bước vào gần.

Trong lao tù, Dương Hải vốn hay dựa vào vách tường lúc này cuộn tròn lại, toàn thân không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng mạnh mẽ áp chế tiếng rên rỉ của mình. Xem bộ dáng đã biết rõ, lúc này hắn cực kì đau đớn, sống không bằng chết.

Loảng xoảng!

Dương Hải cuộn thành một đoàn, giống như không thể chịu được Đan độc tra tấn, đột nhiên vọt đầu tới tường đá, máu tươi lập tức chảy xuống, kết hợp với gương mặt bẩn vặn vẹo dữ tợn, thoạt nhìn như một Ác Quỷ, mang theo một cảm giác thê thương không nói nên lời.

"Dương huynh." Bạch Dịch đứng bên ngoài lao tù, đem cái bát đầy kiến trắng đẩy vào, thấp giọng nói: "Đây là đồ hôm qua đáp ứng đưa cho ngươi, hãy cất kĩ."

Dương Hải thở hổn hển, trong mắt tơ máu giăng đầy, nghe được tiếng người lúc này mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy kiến trắng trong bát, lập tức mắt sáng ngời. Hắn dùng cả tay lẫn chân mà bò qua, nâng... bát lên, cầm lấy kiến trắng ăn.

Ăn sống kiến trắng!

Dã man ghê tởm như vậy, người khác nhìn thấy nhất định buồn nôn. Nhưng Bạch Dịch lại giữ thần thái tự nhiên, bình tĩnh mà đứng ở ngoài buồng giam, xem Dương Hải đem trọn cả một bát kiến trắng còn sống nuốt xuống.

Ăn hết một bát kiến trắng, Dương Hải đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn cúi đầu, nằm rạp trên mặt đất. Hơn ngày trời mới ngẩng mặt lên, trưng ra bộ dáng tươi cười khó coi, khàn khàn nói: "Huynh đệ, cảm ơn!"
Bình Luận (0)
Comment