Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 86

Dịch giả: archnguyen1984

Nhìn bông hoa lớn mọc dựa vào tảng đá kỳ dị, bộ dáng Bạch Dịch như đang tìm kiếm gì đó. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại dưới đáy tảng đá, tập trung vào một cây cỏ nhỏ màu hồng giữa đám rên xỉ mọc dày đặc.

Cây cỏ nhỏ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là màu sắc của nó không giống như những cây cỏ thường khác. Hình dáng của nó rất bình thường, nếu không để ý kỹ thì khó phát hiện ra được.

Thấy cây cỏ nhỏ, Bạch Dịch tiến về phía trước vài bước, tới lúc khoảng cách tới tảng đá còn khoảng hai trượng mới dừng lại.

Đứng tại vị trí đó, Bạch Dịch đã cảm nhận được có một luồng Linh khí nhàn nhạt dao động. Luồng Linh khí này xuất phát từ cây cỏ nhỏ màu hồng kia.

Linh thảo!

Vừa rồi, nếu không phải do Bạch Dịch đứng trên táng đá, nhìn thấy đóa hoa lớn kia, hắn cũng sẽ không phát hiện được cây Linh thảo này.

Không vội hái Linh thảo, Bạch Dịch ngẩng đầu nhìn đóa hoa lớn đang rủ xuống cây Linh thảo.

Vèo!

Ngay lúc Bạch Dịch còn đang trầm tư, từ phía trên tảng đá phóng ra một thanh phi kiếm. Trên thân kiếm có hai thanh niên. Một người mặc đạo bào màu trắng, một người mặc đạo bào màu đen. Cả hai đều là đệ tử của Thương Vân Tông.

“Ồ, có Linh khí dao động!”

Thời điểm phi kiếm sắp bay qua đầu Bạch Dịch, đệ tử mặc áo đen khẽ nói. Hắn điều khiển phi kiếm dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn ngắm xung quanh. Lúc thấy Bạch Dịch mặc đạo bào màu xanh đứng gần đó, hắn chẳng nói chẳng rằng, chuyển mắt đi nơi khác, hoàn toàn không coi tên đệ tử ngoại môn trước mắt ra gì.

“Quả nhiên có Linh thảo!”

Thấy cây cỏ nhỏ màu hồng dưới chân tảng đá, đệ tử áo đen kêu lên vui mừng, thúc giục phi kiếm bay xuống dưới.

“Lý sư huynh, có Linh thảo ở chỗ này, sao chúng ta không thấy nhỉ?” Hai người nhảy xuống khỏi phi kiếm, tên thanh niên áo trắng nói.

“Giang sư đệ mới vừa vào tông môn, có lẽ chưa được nhìn thấy Linh hoa, Linh thảo. Cây cỏ nhỏ màu hồng dưới đáy khối nham thạch kia chính là Linh thảo.”

Tên đệ tử áo đen bình thản giảng giải cho tên đệ tử áo trắng. Hắn là đệ tử bình thường của Phù Diêu Phong, tu vi đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ. Tên đệ tử mặc áo bào trắng bên cạnh hắn mới tiến vào tông môn chưa lâu, vì trong người có tam hệ Linh căn nên được Võ trưởng lão thu làm đệ tử chân truyền.

Tên đệ tử áo trắng mới đạt tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ. Hắn vừa tiến vào tông môn được mấy tháng, còn chưa học được thuật ngự kiếm nên được tên sư huynh kia mang theo tới Thái Hằng sơn mạch để học hỏi.

Có cơ hội mang theo một đệ tử chân truyền bên mình, vị sư huynh học Lý kia đã cảm thấy mừng thầm trong lòng.

Những đệ tử bình thường như bọn hắn phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể trở thành đệ tử chân truyền, mà thân phận đệ tử chân truyền còn cao hơn thân phận Chấp sự. Chỉ cần hắn có thể kết thân với tiểu sư đệ mới nhập môn này, về sau chắc chắn sẽ hình thành được một mối quan hệ quan trọng.

Lúc phát hiện ra gốc Linh thảo kia, tên Lý sư huynh liền thao thao bất tuyệt, giảng giải những vấn đề liên quan, ra dáng một vị sư huynh còn tên đệ tử họ Giang kia cũng rất chăm chỉ lắng nghe, gật đầu liên tục.

Bạch Dịch thấy hai người một nói một nghe như vậy thì không khỏi buồn cười trong lòng, cũng không quấy rầy hai người, hắn chỉ đứng yên tại chỗ.

Hắn không biết vị Lý sư huynh này nhưng tên đệ tử chân truyền mặc áo bào trắng thì hắn nhận ra. Đó là lúc mới tiến nhập vào Nhập Vân Cốc, đối phương là một trong ba người được vị trưởng lão Chấp sự phát hiện ra thể chất tam Linh căn.

Lúc mới vào tông môn, Bạch Ngọc cũng được phát hiện ra trong cơ thể mang Thủy, Mộc hai hệ Linh căn, sau đó liền bị trưởng lão của Đan Các thu làm đệ tử. Ba người còn lại đều có tam, tứ Linh căn, trực tiếp được nhận vào tông môn. Hiện giờ xem ra mấy người ấy đều đã trở thành đệ tử chân truyền rồi.

Thân thể có Linh căn cũng không quá hiếm thấy, nhưng cũng không hay gặp lắm. Tốc độ tu luyện của những người này so với đệ tử bình thường thì phải nhanh hơn rất nhiều. Nếu có chút thiên phú ấy, sau này nhất định có thể học được chút tạo nghệ, khó trách các trưởng lão trong Thương Vân Tông lại tranh nhau thu làm đệ tử chân truyền.

Bạch Dịch trùng sinh, tu vi không thể khôi phục như trước nhưng tâm tình và hiểu biết thì vẫn còn nguyên, hắn đã gặp qua là khó có thể quên được. Tuy nói chỉ mới gặp một lần nhưng hắn có thể nhận ra ngay tên đệ tử mới nhập môn mấy tháng trước kia.

Lý sư huynh nói cách dùng Linh khí để tìm kiếm Linh thảo xong, hắn cũng chưa thèm nhìn Bạch Dịch lấy một lần. Hắn nhìn người thanh niên bên cạnh bảo. “Vận khí của Giang sư đệ không tệ. Lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện đã có thể tìm được Linh thảo. Thời điểm ngươi bái nhập Phù Diêu Phong, sư huynh cũng chưa có vật gì làm quà cho ngươi. Gốc Linh thảo này coi như là lễ gặp mặt của sư huynh vậy.”

“Thật vậy sao? Ta cần phải cảm tạ Lý sư huynh rồi!” Tên đệ tử áo trắng ra bộ mừng rỡ, sau đó hắn đưa mắt nhìn Bạch Dịch đứng gần đó, chần chừ nói. “Nhưng Lý sư huynh, hình như hắn mới là người tới trước.”

Lý sư huynh quét ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Dịch, dùng giọng điệu chỉ điểm nói. “Giang sư đệ, điều này chứng tỏ kinh nghiệm của ngươi còn thiếu nhiều rồi. Chúng ta là những tu chân giả, chuyện ngắt lấy Linh thảo không dựa vào việc tới trước hay tới sau. ở tu chân giới, mọi người dùng thực lực để nói chuyện. Thiên địa Linh bảo chỉ có cường giả mới có được. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn cấp thấp, còn chưa có tư cách theo chúng ta đoạt lấy Linh thảo.”

Sau mấy lời này, tên đệ tử mặc áo trắng trầm mặc không nói. Một lát sau, như đã nghĩ thông suốt điều gì, hắn gật đầu liên tục nói. “Lời Lý sư huynh nói thật chí lý, sư đệ xin được thụ giáo. Người có cảnh giới thấp kém quả thực không xứng đáng có được Linh thảo. Phần lễ gặp mặt này ta sẽ tu lấy, về sau còn phải nhờ sư huynh chịu khó chỉ điểm cho. Chờ tới lúc tu vi của ta tăng tiến, nhất định sẽ báo đáp.”

“Ngươi có thể suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy thật tốt.” Lý sư huynh gật đầu thỏa mãn. “Đừng nhìn hắn cũng là đồng môn, thân phận hắn chỉ như con sâu cái kiến. Nếu hắn là tu chân giả của tông môn khác, sư huynh đã sớm một kiếm chém hắn rồi.”

Nghe xong lời này, tên đệ tử họ Giang cả kinh nói. “Không phải tìm được Linh thảo, đồng môn sẽ đấu tranh một phen sao?”

“Hắc hắc, đâu chỉ có tranh đấu, phải nói là dốc sức liều mạng mới đúng.” Vị Lý sư huynh rung đùi đắc ý đáp, chuẩn bị giảng giải mấy chuyện tàn khốc ở tu chân giới làm Bạch Dịch đứng bên cạnh thấy tức giận.

Không muốn ở đó nghe hai người nói nhảm, Bạch Dịch mở miệng nói. “Ta có một con ngỗng, nó sinh ra một quả trứng. hai con khỉ xem trọng không thôi, cô cùng vui mừng. Ta thấy chúng vô hại nên để chúng nhìn thấy vài lần. Sau khi xem xong, bọn chúng liền nói trứng ngỗng thành trứng khỉ nên định thò tay đoạt lấy. Thật sự là buồn cười.”

Bạch Dịch nói xong, hai người sững sờ, sau một lúc mới nghe ra được có điều gì đó không đúng. Vị Lý sư huynh giận tím mặt nói. “Tiểu tử, ngươi nói ai là dã hầu?”

“Lý sư huynh, hắn đang mắng hai người chúng ta là dã hầu tử, muốn cướp trứng ngỗng của hắn.” Tên đệ tử họ Giang lộ vẻ tức giận, sau đó nhỏ giọng nói. “Hầu tử thích ăn trứng ngỗng sao? Sao ta chưa từng nghe qua chuyện này.”

Thấy bộ dạng của hai người, Bạch Dịch bất đắc dĩ, lắc đầu nói. “Đúng là tu chân giới không thứ tự đến trước hay sau, nhưng các ngươi định chiếm đoạt nó, lại còn mang đại nghĩa đồng môn để lấp liếm, việc này thật là hiếm thấy. Nếu không phải nể ngươi còn đang giảng giải cho đệ đệ của mình thì ngươi nghĩ gốc Linh thảo này còn ở nguyên đấy sao?”

“Lúc chúng ta tới, ngươi chưa hề phát hiện ra tung tích của Linh thảo!”

Ngữ khí của vị Lý sư huynh trở nên lạnh lẽo hơn trước, hắn lộ vẻ mặt bất thiện nói. “Hừ, ngươi chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, chớ ở trước mặt ta đùa nghịch tâm cơ. Người là một tên cảnh giới đê giai, Linh khí còn chưa thấy dao động, sao có thể phát hiện ra Linh Thảo. Ta giảng giải cho sư đệ, ngươi đứng một bên nghe được coi như là có kiến thức rồi, lại còn nói ra những lời cuồng ngạo thì đừng trách ta không khách khí.”

Khóe miệng Bạch Dịch hiện ra nụ cười cổ quái, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói. “Nếu Lý sư huynh học vấn cao thâm, lịch duyệt mười phần, không biết ngươi có thể nhận ra đây là gốc Linh thảo gì không?”
Bình Luận (0)
Comment