Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 9

Dịch giả: archnguyen1984

Thu cái kén vào trong ngực, tinh thần Bạch Dịch trở nên thoải mái.

Ở kiếp trước, Chúc Long đi theo hắn cả đời. Lúc còn là phàm nhân, cái kén này đã theo hắn. Tới lúc ấu long nở ra vẫn cùng hắn đi trên con đường tu chân dài đằng đẵng.

Cùng tu luyên một chỗ, cùng đối địch, cùng hắn đi vào hiểm cảnh, cùng ngao du thiên địa. Cùng hưng phấn lúc tiến giai, cảm nhận sức mạnh với niềm vui sướng. Đối với Tiêu dao Tiên Quân, Chúc Long không chỉ là một Linh thú đi theo chủ nhân của mình mà giống như huynh đệ sinh tử bình thường.

Hôm nay, Chúc Long vẫn còn trong hình hài một cái kén ngủ say, nhưng chỉ cần có đầy đủ linh khí là nó có thể phá kén mà ra.

Huynh đệ của mình trùng sinh, làm sao Bạch Dịch không vui mừng cho được. Bạch Ngọc tỉnh lại không thấy ca ca thì vội đi tìm. Nàng thấy Bạch Dịch đứng trong sân, vỗ ngực bảo.

“Ca ca mau đi đọc sách, ta sẽ chuẩn bị điểm tâm.”

Đọc sách?

Bạch Dịch lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ đáp lại.

“Được, ca đi đọc sách, nhất định lấy danh vị trạng nguyên về cho Ngọc nhi.”

Ăn điểm tâm xong, Bạch Ngọc vội vã ra ngoài đi làm công. Trong phòng, Bạch Dịch nhẹ để quyển sách xuống, ngồi xếp bằng trên cái giường thô sơ, hai tay kết thành một cái thủ ấn kỳ quái, hô hấp trở nên trầm trọng kéo dài.

Lúc vận chuyển công pháp tu chân, Bạch Dịch không cần có danh sư chỉ bảo. Hắn từng là cường giả Tán tiên, đối với bảy đại cảnh giới tu chân đã thuộc như cháo chảy. Đừng nghĩ hắn hiện chỉ là một phàm nhân, chỉ cần cho hắn mấy ngày, trong người ngưng tụ ra một đám Linh khí là có thể đạt tới cảnh giới nhập môn của tu chân giả - Luyện Khí sơ kỳ.

Bạch Dịch nào còn tâm tư thi cử khảo thí? Hắn là tiên, dù cho hắn cái chức hoàng đế hắn cũng thấy thật vô vị.

Bạch Dịch lặng yên vận chuyển công pháp trong phòng. Khí tức trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi theo một quỹ tích đặc biệt. Linh khí trôi nổi trong không khí xung quanh hắn bị hấp thụ, xuyên qua cơ thể gầy gò của hắn mà dung nhập vào Tử Phủ trong Đan Điền.

Thời điểm Bạch Dịch bắt đầu tu luyện công pháp tu chân, một đội quân chừng trăm người, có hộ vệ khiêng một cỗ kiệu tiến vào con hẻm Bố Y.

Đám quân lính mặc giáp da, cầm Cương Đao trong tay, biểu hiện uy vũ bất phàm. Đám phàm nhân trong ngõ chen nhau nhìn ngó, cuối cùng kinh ngạc mở lớn mắt khi thấy đội người ngựa dừng trước cửa Bạch gia.

“Tiểu vương gia, chính là nhà này. Đây chính là nhà của họ Bạch trong hẻm Bố Y này.” Thủ lĩnh đội hộ vệ cung kính nói với người trong cỗ kiệu.

Xoạt!

Màn kiệu vén lên, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi từ trong đó ló đầu ra, tò mò đánh giá cánh cửa gỗ mục nát của Bạch gia, hô lớn.

“Mau đưa ta xuống. Cái tên lang băm băng bó cho ta thành một cái bánh chưng làm ta không nhúc nhích được rồi.”

Trong kiệu, thiếu niên bị quấn vải gần hết nửa thân trên, động tác vụng về, cứng nhắc như một góc bánh trưng chính là vị tiểu vương gia nọ.

Được người đỡ ra khỏi cỗ kiệu, thiếu niên cất cao giọng nói.

“Ta là cao nhân, học võ từ năm bảy tuổi, khổ luyện tám năm nay, thiếu chút nữa bị con trùng nhỏ cắn cho mà chết. Thật sự quá mất mặt! Nếu không phải tiểu nhi của Bạch gia ra tay, Cảnh vương có thể đã tuyệt hậu rồi. Hôm nay ta nhất định phải tự mình cám ơn vị huynh đệ kia.”

Nói xong, đám hộ vệ xúm lại khiêng thiếu niên tiến vào Bạch gia. Sau đó, Phí lão cũng từ trong kiệu bước ra, vuốt chòm râu trắng xám, thần sắc thoải mái theo sau.

Hôm nay, miệng vết thương của Tiểu vương gia tuy còn chưa khỏi hẳn nhưng đã tỉnh lại. Vừa nghe chuyện tối qua mình bị đại nạn thì mừng rỡ, nhất quyết tự mình đi gặp vị ân công đã giúp mình trừ khử trùng độc.

Tiểu vương gia là cao nhân, tập võ từ nhỏ chứ không thích đọc sách. Cảnh vương có ba người con gái, nên Tiểu vương gia được coi như bảo bối, tính tình hiếu động trời sinh. Cảnh vương phải mời rất nhiều cao thủ võ công không tầm thường đến dạy hắn võ nghệ, làm hắn mười lăm tuổi nhưng có bản lĩnh không tầm thường. Cũng vì được các cao nhân dạy bảo nên tính tình hào sảng, không câu nệ giống thái tử, rất khác với người trong võ lâm.

Phí lão đến đây cũng vì lời hứa hẹn, không nghĩ Tiểu vương gia la lên đòi đi theo, lúc ấy mới mang Tiểu vương gia đi cùng tới Bạch gia.

Tiếng ầm ĩ ngoài viện nổi lên là Bạch Dịch nghe thấy ngay. Hiện giờ hắn không có tu vi nhưng nhĩ lực lại hết sức linh mẫn. Hắn thu lại công pháp.

Bạch Dịch không muốn biểu hiện quá mức kinh khủng trước mặt vị Phí lão này, càng muốn để lộ ra thân phận chân chính của mình. Nếu để cừu gia biết được thì chúng sẽ dễ dàng giết chết hắn chỉ với một ngón tay. Huống chi, nếu hắn nhận mình là Tiêu Dao Tiên Quân, sợ rằng người khác sẽ bảo hắn là một tên điên.

Tiểu vương gia đi vào trong nội viện, đánh giá cảnh vật đơn sơ của nhà Bạch gia này, sau đó đẩy cửa bước vào.

“Ngươi là Bạch Dịch?”

Vừa vào nhà, Tiểu vương gia thấy một thiếu niên đang ngồi trên giường gạch thô, cất tiếng hỏi thăm với giọng kinh ngạc. Tuổi của đối phương chỉ hơn hắn chừng một hai tuổi, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Chính là tại hạ.” Bạch Dịch mỉm cười, gật đầu đáp.

“Ân công, cao nhân xin được cúi đầu!” Nói xong, Tiểu vương gia quỳ một chân trên mặt đất, thi lễ bái tạ.

Thấy Tiểu vương gia quỳ lạy, Bạch Dịch chỉ cười cười ngồi trên giường gạch, nhưng thống lĩnh hộ vệ lại vội vã ngăn cản.

“Thế tử, ngài là kim chi ngọc diệp, sao thể thể cúi lạy một người bình dân?”

“Ngươi nhiều lời ngu dốt!” Tiểu vương gia cả giận bảo. “Không có hắn, ta đã chết rồi. Ca Nhân ta không hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh hay sao? Lời Thánh nhân thật chí lý, lại biết rõ ơn cứu mạng khác nào ân tái tạo, ta bái lạy thì có gì không được. Mau đỡ ta đứng dậy, ngươi cũng nên bái tạ.”

Thủ lĩnh hộ vệ đỡ Tiểu vương gia đứng dậy xong, vẻ mặt đau khổ nhưng cũng cúi người lạy Bạch Dịch mấy cái.

Phí lão đi tới, thấy Bạch Dịch thì cười lớn.

“Tiểu hữu, nhờ có ngươi tương trợ nên Tiểu vương gia mới có thể bình yên vô sự. Hôm nay lão phu tới để tạ ơn!”

Nói tới hai từ cuối, Phí lão cố ý nhấn mạnh, rõ là muốn bảo: Tiểu tử, lão phu đến rồi, ngươi có phiền toái gì hãy mau nói ra.

“Phí lão cùng Tiểu vương gia đại giá quang lâm, tại hạ hết sức vinh hạnh. Trong nhà không có rượu ngon, chỉ có thể dùng trà tiếp đãi rồi.”

Bạch Dịch hào phóng nói, không đề cập gì tới vấn đề của mình. Hắn cầm lấy ấm nước đã chuẩn bị sẵn, ngâm vào đó một ít trà xanh.

“Nghe nói loại kỳ trùng này gọi là Cửu Hương Trùng, bọn hắn chưa từng trông thấy. Bạch Dịch, ngươi may nói xem quái trùng này bộ dạng thế nào, nó có cánh sao? Nó ta lớn bao nhiêu?”

Tiểu vương gia ngồi cạnh bàn, tò mò hỏi Bạch Dịch, thái độ tự nhiên.

Thấy tính tình tên Tiểu vương gia này như vậy, Bạch Dịch có phần ngạc nhiên. Hắn không nghĩ vị thế tử của Cảnh vương này, tương lai sẽ trở thành Vương hầu mà lại có thể hào phóng không câu nệ như thế.

“Cửu Hương Trùng tên là Cửu Hương, ưa thích Xú thảo. Nó là một loại bọ cánh cứng…”

Bạch Dịch bật cười lớn, bắt đầu nói về bộ dáng, tập tính của Cửu Hương Trùng. Tiểu vương gia nghe rồi tấm tắc bảo kỳ lạ. Không lâu sau hai người đã trở nên thân thuộc, xưng hô huynh đệ như bạn cũ quen biết nhiều năm.

Lúc mới bắt đầu, Phí lão còn có chút hứng thú với Cửu Hương Trùng, tới lúc hai thiếu niên chuyển qua nói chuyện trời đất thì lão không còn thấy thú vị nữa. Trong lòng thực chỉ muốn tranh thủ thời gian bảo Bạch Dịch nói ra phiền toái trong lòng, giải quyết xong để lão còn rời trấn Vĩnh An trở lại Vương phủ. Chỉ là không tiện quấy rầy hứng thú của Tiểu vương gia nên đành buồn bực uống trà chờ đợi.

Loảng xoảng!!!

Cửa lớn trước sân đột nhiên bị người đá bay, từ bên ngoài vang lên tiếng hét.

“Bạch Dịch, tiểu tử mù ngươi dám cắn tai Hàn Phong ta, hôm nay lão tử không phế ngươi sẽ không rời đi!”
Bình Luận (0)
Comment