Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 102

Nơi thẩm vấn là một căn phòng nhỏ vừa tối vừa lạnh, bị hỏi cung liên tục mấy ngày, ăn không đủ no ngủ không tốt, người phụ trách thẩm tra lại vô cùng nghiêm khắc, đối phó với một cô gái trẻ như Chu Tình thật sự là quá nhẹ nhàng.

Còn Tào Hiểu Kiều tất nhiên cũng không chạy thoát, cô ta đẩy hết mọi chuyện lên đầu Chu Tình.

“Tôi không biết gì hết, chuyện ở Trạm y tế không phải do tôi làm, là Chu Tình thích đoàn trưởng Cố từ lâu, sau này hôn sự với Tiểu Tề lại thất bại nên cô ta mới có ý định trả thù Hà Loan Loan! Tôi còn có chứng cứ! Đây là sổ nhật ký của Chu Tình!”

...

Bên ngoài ban Hành chính, có mấy người đàn ông sắc mặt khó coi đứng hứng gió bắc.

Trong đó, có tiểu đội trưởng đội ba liên đội bốn Chu Khôn, vẻ mặt hoảng hốt, hận không có một tia sấm sét đánh xuống giết chết anh ta.

Trong ba ngày diễn tập thực chiến này, anh ta lại phạm sai lầm.

Trong thời khắc sinh tử phải đào vong, anh ta cố ý chỉ điểm vị trí của Cố Dục Hàn, muốn truy binh dồn hỏa lực vào vị trí của anh, còn anh ta nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng ai biết hành động này lại khiến Cố Dục Hàn lập chiến tích huy hoàng, một mình xử lý hơn hai mươi kẻ địch!

Còn anh ta thì sao? Đào tẩu chưa được năm phút đã bị người ta bắt sống...

Cả đợt diễn tập này chỉ có một mình anh ta bị bắt sống.

Thể diện đã vất thẳng tới nhà bà ngoại rồi!

Nhưng đây chưa phải là chuyện tệ nhất, cả đội vừa mới giải tán quay vê khu nhà ở, anh ta đã nghe nói cô vợ Tào Hiểu Kiều và em gái Chu Tình đã bị mang đi điều tra.

Hỏi thăm một hồi mới biết là do Chu Tình cố ý lấy thêm một loại thuốc cho Thôi Xuân Hồng, muốn vu oan hãm hại Hà Loan Loan...

Chu Khôn thiếu chút nữa ngất xỉu, anh ta thật sự hít thở không xong, mặt mày trắng bệch đứng ngoài ban Hành chính!

Một người đàn ông khác cũng vác theo gương mặt tái nhợt là liên trưởng liên đội một, cũng chính là chồng của Thôi Xuân Hồng, Vương Đằng Tư.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy mấy người bị mang đi thẩm vấn bao gồm Thôi Xuân Hồng, Chu Tình và Tào Hiểu Kiều lục tục bước ra.

Ba người đã khóc đỏ mắt, sắc mặt dại ra, cứ nhớ tới là sợ!

Trưởng phòng Tôn của ban Hành chính lạnh mặt nói: “Đã điều tra ra kết quả, là Chu Tình làm sai trước, tuy rằng mọi chuyện chỉ xuất phát từ ân oán cá nhân, không có ác ý với tập thể, nhưng chuyện này quá mức ác liệt! Hiện tại tổ chức yêu cầu Chu Tình phải xin lỗi đồng chí Hà Loan Loan, đồng chí Thôi Xuân Hồng cũng phải nhận lỗi, bồi thường tổn thất! Mau chóng chuyển hộ khẩu ở trạm đóng quân 701 ra ngoài! Nơi đóng quân của chúng tôi không thể tiếp nhận những phần tử nguy hiểm có đạo đức thấp kém như vậy!”

Nước mắt Chu Tình tí tách rơi xuống, cô ta tuyệt vọng nhìn anh trai Chu Khôn của mình!

Cha mẹ cô ta đã qua đời nhiều năm, nếu không thể ở chỗ của anh trai, cô ta còn có thể đi đâu nữa chứ?

Chu Tình khóc nức nở bước qua cầu xin: “Anh, em không thể đi được, em phải đi đâu đây? Trời đất rộng lớn nhưng không có nơi nào cho em.”

Chu Khôn cắn chặt khớp hàm, sắc mặt xanh mét, giơ tay hung hăng tát Chu Tình một cái!

“Thứ khốn nạn! Bớt làm tao mất mặt đi!”

Chu Khôn nói xong cũng không nhịn được nữa, quay đầu rời đi, anh ta cảm thấy mặt mũi của mình không những đã rơi hết xuống đất mà còn bị người ta dẫm lên!

Thôi Xuân Hồng ở bên cạnh cũng thấp thỏm nhìn chồng mình, Vương Đằng Tư nheo mắt lại, khiến Thôi Xuân Hồng sợ tới mức phát run.

May mà Thôi Xuân Hồng cũng là người bị hại, chỉ là hành vi hơi quá khích, chỉ cần nhận lỗi thì xem như cho qua.

Tào Hiểu Kiều trừng mắt nhìn Chu Tình, nhanh chóng chạy theo Chu Khôn.

Đêm đó, Hà Loan Loan đã nhận được lời xin lỗi của Thôi Xuân Hồng, Tào Hiểu Kiều và Chu Tình.

Mỗi nhà đều bồi thường cho cô mười đồng.

Ngoài ra, Thôi Xuân Hồng chịu trách nhiệm đền bù mọi tổn thất của Trạm y tế.

Hà Loan Loan đã quyên tặng số tiền này cho Trạm y tế để mua sắm vật tư công cộng.

Chuyện này xem như kết thúc, nhưng Cố Dục Hàn rõ ràng không chịu được.

Tối hôm đó, anh vùi trong ổ chăn ôm ấp Hà Loan Loan, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân cô.

Nhưng chờ lúc kiểm tra xong mới phát hiện, những vệt đỏ trên người cô đều là tác phẩm của anh.

Cố Dục Hàn:…

Nhưng đây không phải điểm mấu chốt!

“Bọn họ mắng em trước mặt mọi người? Mắng rất khó nghe?” Ánh mắt Cố Dục Hàn nặng nề, gương mặt lạnh như băng.

Hà Loan Loan vốn muốn bảo anh đừng nhúng tay vào chuyện này nhưng lúc nhìn thấy biểu cảm của anh, cô không thể nào nói nên lời, chỉ đành nhỏ giọng thỏ thẻ: “Ừ, khó nghe lắm, đều mấy lời thô tục không nên nói.”

“Ngoan, ngày mai anh giúp em đòi lại.”

Anh vừa nói vừa hôn lên xương quai xanh của cô.
Bình Luận (0)
Comment