Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 167

Đây đúng là không thèm nói lý mà, Bao Bạch Tuyết á khẩu không trả lời được, cháu ngoại gái ở trong ngực bị dọa khóc nức nở, cô ấy nước mắt lưng tròng không biết phải nói gì.

Hứa Đồng càng diễu võ dương oai: “Tôi thấy cô là rảnh quá nên mới kiếm việc làm nhỉ! A, tôi biết rồi, cô không phải là người khi trước nhìn trúng lão Dương nhà tôi, muốn gả cho lão Dương nhưng cuối cùng lại không thực hiện được sao? Lão Dương chướng mắt loại người như cô! Trong khu nhà ở này, có ai không chê cười cô chứ! Cô tìm tôi gây chuyện à, phải xem cô có xứng không đã! Cô còn thua cả con chó nhà tôi! Lần sau mà dọa chó nhà tôi, tôi sẽ khiến cô đẹp mặt! Đồ nhà quê! Thức thời thì lăn về quê đi!”

Nghĩ đến hai lần cô ta bị Hà Loan Loan hành đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, sự độc ác dâng lên trong lòng Hứa Đồng!

Không sai, cô ta là vì Bao Bạch Tuyết thân thiết với Hà Loan nên mới cố ý làm khó dễ Bao Bạch Tuyết!

Bao Thải Hồng nghe Hứa Đồng chì chiết em gái và con gái mình như thế thì giận run người, nhưng mà cô ấy càng tức thì lại càng không nói nên lời!

Con chó kia vẫn nhìn Bao Bạch Tuyết sủa như điên, Hứa Đồng không hề có ý muốn can ngăn!

Hà Loan Loan tính kế trong lòng, nháy mắt lắc mình tiến vào không gian, dù sao chỉ cần cô tính toán thời gian cho đúng thì thời gian từ lúc tiến vào đến lúc trở ra sẽ không thay đổi, không có ai phát hiện được!

Sau đó, Hà Loan Loan lấy ra một miếng thịt mỡ nhỏ ném tới chỗ chân Hứa Đồng, con chó kia lập tức gầm gừ nhào tới muốn cắn vào chân Hứa Đồng!

“A!!” Hứa Đồng sợ tới mức mềm chân ngã xuống, m.ô.n.g cô ta vừa lúc đè lên miếng thịt mỡ!

Con chó không ngừng kêu gâu gâu cắn liên tục vào m.ô.n.g cô ta, Hứa Đồng vừa lăn vừa bò, thiếu chút nữa đã tè trong quần!

Hà Loan Loan cười rộ lên: “Hứa Đồng, không phải cô nói người và chó bình đẳng sao? Cô sợ cái gì? Cô không chọc nó thì nó sẽ không cắn cô?”

Con chó như nổi điên hướng về phía Hứa Đồng sủa đinh tai, mãi đến khi nuốt được miếng thịt mỡ kia mới chịu bỏ qua!

Hứa Đồng há mồm thở dốc, sợ tới mức hồn phi phách tán!

Sắc mặt cô ta hết đen rồi lại trắng, không rảnh nghĩ tới cái khác, chỉ muốn rời đi ngay, Hà Loan Loan bước lên ngăn cản: “Mau xin lỗi! Bồi thường tiền áo cho Điềm Điềm!”

Hứa Đồng khẽ cắn môi, cô ta biết mỗi lần đụng phải Hà Loan Loan thì sẽ gặp chuyện không may!

Nhưng lúc này cô ta vẫn còn sợ hãi, không dám chọc giận Hà Loan Loan, chỉ có thể không tình nguyện lấy tiền ra bồi thường!

Mặt mày xám xịt chạy đi.

Hà Loan Loan giúp bọn họ đòi lại công bằng, Bao Thải Hồng vô cùng vui vẻ nhưng trong lòng Bao Bạch Tuyết vẫn rất khó chịu.

Cô ấy nghe Hứa Đồng nhắc tới chuyện trước đây mình từng có ý muốn gả cho Dương Ba, đây là sự thật, chẳng lẽ toàn bộ người trong khu nhà ở đều đang chê cười cô ấy sao?

Nhớ lại những ánh mắt khác thường kia, toàn thân Bao Bạch Tuyết đều thấy khó chịu!

Cũng may, đúng lúc này, Hà Loan Loan lại tìm cho cô ấy một mối hôn nhân.

Lúc Bao Bạch Tuyết tới nhà họ Cố, nhìn thấy trưởng ban Triệu, người mà cô ấy suýt đụng phải ngày đó thì cũng có chút kinh ngạc!

Sau khi biết được đối phương chỉ mới gặp cô ấy một lần nhưng lại rất có thiện cảm nên mới nhờ Hà Loan Loan làm người bắc cầu, Bao Bạch Tuyết lập tức cảm thấy thẹn thùng, cúi đầu nhìn xuống.

Một bữa cơm này, mọi người vô cùng vui vẻ.

Trưởng ban Triệu trình bày kỹ càng tỉ mỉ hoàn cảnh gia đình mình, Bao Thải Hồng cũng nói ra tình huống nhà mẹ đẻ cô ấy, cả hai nhà đều là gia đình bình thường, chỉ là nhà họ Bao là ở nông thôn, nhà họ Triệu ở thành phố, Bao Bạch Tuyết không có công việc chính thức, trưởng ban Triệu lại là lãnh đạo ở xưởng thuốc Trường Ninh.

Nhưng trưởng ban Triệu lại không để bụng mấy chuyện này, anh ấy kích động nói: “Nếu đồng chí Bao Bạch Tuyết đồng ý thì chúng ta có thể nhanh chóng đính hôn!”

Chiếc đũa trong tay Bao Bạch Tuyết suýt thì rơi xuống, nhưng khi nhìn thấy ý cười xán lạn trên mặt chị gái và Hà Loan Loan, cô ấy lại lén quan sát trưởng ban Triệu một lúc, khẽ cắn môi gật đầu đồng ý.

Đây trở thành chuyện vui nhất của khu nhà ở trong thời gian này, cũng là do Hà Loan Loan khởi đầu.

Nghĩ đến bản thân trở thành bà mai, Hà Loan Loan vô cùng vui vẻ, cô ước gì có thể nhanh chóng chia sẻ tin mừng này cho Cố Dục Hàn.

Chỉ tiếc Cố Dục Hàn ra ngoài làm nhiệm vụ hơn nửa tháng chưa về nhà.

Không chỉ không về mà đến một chút tin tức cũng không có.

Hạ Quân cũng đứng ngồi không yên, muốn gọi cho người cậu thủ trưởng của Cố Dục Hàn hỏi thăm một chút.

Nhưng bà ấy lại không dám đánh vỡ nguyên tắc của Cố Dục Hàn.

Hà Loan Loan nghĩ đến vận mệnh đời trước của Cố Dục Hàn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất mạng, tuy nói là do Hà Linh Linh làm hại nhưng có đôi khi Hà Loan Loan cũng rất sợ đó chính là số phận của Cố Dục Hàn.

Tham gia quân ngũ, có người nào mà không treo đầu trước họng súng?

Cho dù đã là thời bình thì vẫn sẽ có người hy sinh.

Hà Loan Loan không dám tưởng tượng nếu Cố Dục Hàn hy sinh thì cô sẽ như thế nào, vừa nghĩ như thế là đầu óc của cô lại rối như tơ vò, tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt, vô cùng khó chịu!

Cô không thể mất đi Cố Dục Hàn, bây giờ cô đã thật sự thích anh.

Mấy ngày nay, Dương Ba nhận được một thông tin.

Trước khi đi ngủ, anh ta ngồi ở mép giường hút thuốc, vốn không muốn để ý tới Hứa Đồng nhưng lại nhớ tới bản thân không tìm được ai để chia sẻ tin tức này.

“E là Cố Dục Hàn đã xảy ra chuyện.”

Hứa Đồng lộc cộc bò dậy: “Thật sao?”

Vậy là quá tốt rồi!
Bình Luận (0)
Comment