Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 219

Người đến Trạm Y tế xem bệnh đều không nhịn được trêu ghẹo cô: “Bác sĩ Hà có chuyện gì vui sao?”

Hà Loan Loan âm thầm nghĩ, đúng là chuyện vui nha, phát tài rồi!

Nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Không có, chỉ là mấy ngày nay thời tiết tốt nên tâm trạng cũng khá hơn thôi.”

Mới nói xong thì đã thấy Hứa Đồng từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống, trên mặt cũng đầy ý cười: “Bác sĩ Chu, lấy giúp tôi ít thuốc mỡ, người tôi nổi sởi rồi.”

Cô ta mặc một chiếc áo khoác bằng da mới tinh, chân còn mang một đôi giày da mới.

Thậm chí tóc còn được uốn xoăn, nhìn rất tây.

Bác sĩ Chu mau chóng đưa thuốc mỡ cho Hứa Đồng, những người khác ở Trạm Y tế cũng không để ý tới cô ta.

Nhưng cô ta vừa đi, Hà Loan Loan đã nghe mọi người bàn tán.

“Người khác có phát hay không thì tôi không biết, nhưng Hứa Đồng đúng là phát tài. Hình như là sau khi mẹ chồng cô ta chết, cô ta bắt đầu phất lên?”

Có người đến Trạm Y tế để truyền dịch, cũng có người đến xoa bóp, mọi người nhàn rỗi nhàm chán lại nói tiếp chuyện của Hứa Đồng.

“Nghe nói mấy bữa đó doanh trưởng Dương phải đi làm, đều là Hứa Đồng vào bệnh viện thành phố chăm sóc bà Dương, nằm viện được năm ngày thì bà ta mất.”

“Đúng là kỳ lạ, bà Dương vừa đi thì Hứa Đồng lại mua quần áo mới, còn uốn tóc nữa?”

“Ai biết được, có lẽ là bà Dương để tiền lại cho vợ của con trai.”

Đám người lải nhải một lúc rồi không nói gì nữa, Hà Loan Loan cũng nghe đầy lỗ tai, nhưng cô không muốn quan tâm tới chuyện của Hứa Đồng.

Lúc nhàn rồi, nếu Hà Loan Loan không đọc sách y thì sẽ đọc sách ôn thi đại học, tháng bảy này là thi rồi, cô phải tranh thủ thời gian.

Nếu đến lúc đó mà còn không kịp, cô phải vào nông trường đọc sách nhiều hơn một chút.

Nhưng vì để người khác không nghi ngờ, Hà Loan Loan vẫn cố gắng đọc sách ngoài đời thực.

Một vị quân tẩu bên cạnh thấy thế, còn cười nói: “Tôi thấy Hứa Đồng cũng mua sách vở xem, cô ta nói muốn tham gia thi đại học. Bác sĩ Hà, cô cũng muốn tham gia thi đại học sao?”

Hà Loan Loan gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn thử xem sao.”

Nhắc tới tham gia thi đại học, mọi người đều có chút kích động, sôi nổi nói tiếp, bắt đầu bàn tán về những gia đình ở trạm trú quân có người tham gia thi đại học, cộng lại cũng chỉ có khoảng sáu bảy người.

“Hứa Đồng thường xuyên tụ tập bàn luận với những người muốn tham gia thi đại học khác, cô cũng có thể cùng bọn họ thảo luận, làm bài tập, trao đổi tin tức.”

Người lên tiếng cũng là có ý tốt, Hà Loan Loan cũng cười nhưng không đáp.

Cô không quá thích việc tụ tập, huống chi chuyện thi đại học này vẫn phải dựa vào nỗ lực của bản thân.

Hà Loan Loan nói xong lại cúi đầu đọc sách.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Đồng quả thật là đang chuẩn bị thi đại học.

Nhưng cô ta cũng có tính toán của mình, dựa vào Hà Linh Linh có chút không ổn, cô ta gọi điện qua đó nhiều lần mà Hà Linh Linh thường xuyên không bắt máy.

Cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mẹ Dương Ba đã chết, Hứa Đồng vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày bà ta nằm viện, vì Dương Ba phải đi làm nên Hứa Đồng đã chủ động vào bệnh viện thành phố để chăm sóc bà Dương.

Tuy chỉ mới năm ngày nhưng kế hoạch của Hứa Đồng đã thành công mỹ mãn.

Cô ta vô cùng ân cần hỏi han lấy lòng bà Dương, lúc Dương Ba nhàn rỗi đưa đồng đội tới thăm lại thấy tay cô ta bị bỏng nước sôi, bên giường bệnh còn có mấy quyển sách giáo khoa cấp ba.

Hộ sĩ tới đưa thuốc cho bà Dương nhận bao thư của Hứa Đồng, cũng nhìn Dương Ba và đồng đội của anh ta khen nức nở: “Vị đồng chí này, vợ anh thật là hiếu thuận, mấy ngày nay chưa lúc nào chợp mắt, mẹ anh thật không phải người dễ hầu hạ, thật là quá hành hạ người khác! Nhưng vợ anh chưa từng nói câu nào, tay còn bị bỏng, đang mang thai mà đã té xỉu hai lần, tôi thấy cô ấy còn không ăn uống đàng hoàng, chỉ có gặm màn thầu rồi uống nước sôi, thai phụ không thể ăn như vậy được đâu.”

Hứa Đồng nhanh chóng đứng lên: “Hộ sĩ, cảm ơn cô, nhưng cô đừng nói vậy, chồng tôi bận rộn công việc, tôi chăm sóc mẹ chồng là chuyện nên làm, bà ấy cũng như mẹ ruột của tôi, nói tôi một hai câu cũng không sao...”
Bình Luận (0)
Comment