Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 230

Giáo sư Cao đã hơn tám mươi, cho dù cuộc sống có cao sang cỡ nào, dù mỗi ngày có tắm rửa thì vẫn không tẩy sạch được hương vị của người già trên người ông ta.

Nếu không phải vì tiền, vì tiền đồ, Trần Thúy Hoa đến liếc mắt nhìn ông ta cũng lười!

Lão ta đã già đến nỗi có thể làm cha bà ta rồi!

Nhưng hiện tại, Trần Thúy Hoa lại ra vẻ thẹn thùng để giáo sư Cao tùy ý sờ tay.

Thấy Trần Thúy Hoa vẫn xem như thành thật, giáo sư Cao lúc này mới cười cười, đôi mắt vẫn đục chứa đầy dục vọng: “Tiểu Trần à, tôi là người làm công tác văn hóa, mỗi ngày đều đọc báo, chẳng lẽ cô không biết sao? Chương trình radio đó, tôi không cần nghe cũng biết nội dung là gì.”

Trần Thúy Hoa sửng sốt, lập tức suy sụp! Môi run run lên, đôi mắt ướt át trông vô cùng đáng thương: “Giáo sư Cao, cái đó đều là người khác bôi nhọ tôi! Tôi đối với ngài một lòng son sắt. Từ lúc quen biết ngài tới nay, mỗi sáng năm giờ là tôi đã thức dậy, tự mình đi chợ mua cá tươi ngon nhất về nấu canh cho ngài, mỗi ngày ba bữa cơm đều là tôi nấu! Cũng là tôi tự tay hầu hạ ngài tắm rửa, quần áo của ngài cũng là tôi cẩn thận giặt giũ, ngài...”

Trần Thúy Hoa nói một hồi nhưng vẫn thấy giáo sư Cao rất bình tĩnh, trong lòng càng thêm hoảng loạn, thậm chí còn không biết phải nói gì tiếp theo!

Bà ta vốn đã cho rằng giáo sư Cao này lớn tuổi như vậy, dễ lừa gạt, hiện tại mới biết ông ta không đơn giản như thế!

Người có văn hóa xem ra vẫn khó chơi hơn đám đàn ông ở nông thôn!

Quả nhiên, giáo sư Cao cười tủm tỉm nhìn bà ta: “Tiểu Trần, tôi cho cô tiền, cho phép con gái và con rể cô ở đây, còn giới thiệu cho con rể cô một số mối làm ăn, cô nói con gái không phải con gái ruột của cô, tôi cũng giúp nó tìm cha ruột, trước giờ chưa từng hỏi cô chi tiết trong đó. Cô ra ngoài cho vay nặng lãi, đó là chuyện phạm pháp, tôi cũng chẳng quản. Thậm chí tôi đã giúp cô sắp xếp mọi chuyện, Lý Quốc Chấn sẽ xuất hiện khi nào, tôi có thể khiến mấy người xuất hiện trước mặt cậu ta đầu tiên. Nhưng mà Tiểu Trần à, tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô cũng đâu thể chỉ đáp lại tôi bấy nhiêu.”

Trần Thúy Hoa nghe vậy thì nhũn gối quỳ trước mặt ông ta: “Giáo sư Cao, tôi biết ngài tốt với tôi, tôi làm được cái gì đều sẽ làm! Chỉ cần ngài tiếp tục mối quan hệ vợ chồng của chúng ta, chúng ta làm vợ chồng cả đời, chờ khi hai ta chết sẽ chôn cùng nhau có được không?”

Giáo sư Cao cười ha hả: “Lúc tôi chết thì cô mới được bao nhiêu tuổi chứ? Mấy lời đó đều là nói suông. Tiểu Trần, nếu cô muốn tiếp tục sống với tôi thì hãy giúp tôi làm một việc, tôi có một người bạn, cần một số đồ vật, cô giúp tôi...”

Ông ta nhỏ giọng buông một câu.

Trần Thúy Hoa sửng sốt: “Này, này, nếu bị bắt sẽ bị bắn chết đó! Giáo sư Cao, tôi...”

Giáo sư Cao dần dần lạnh mặt, ông ta nắm chặt cằm Trần Thúy Hoa: “Cô cho rằng hành vi của cô lúc này không phạm pháp sao? Cô đã lừa tôi bao nhiêu tiền? Cô có biết đây là lừa đảo không? Cô cho vay nặng lãi kiếm được không ít tiền nhỉ? Đủ để cô ngồi tù mấy chục năm rồi.”

Trần Thúy Hoa rét run, bà ta nghiến răng kẽo kẹt.

Thì ra lão cáo già này không phải thứ tốt đẹp gì!

Mà ngữ điệu của ông ta lại càng lạnh lùng: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì sau này cô sẽ càng có nhiều tiền hơn, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ có cách đưa cô và tiền ra nước ngoài, biết chưa hả?”

Trần Thúy Hoa nhũn người, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Cũng may là giáo sư Cao đã đồng ý đưa bọn họ tới chỗ mà Lý Quốc Chấn sẽ xuất hiện, lúc này mới khiến Trần Thúy Hoa không còn cảm thấy quá mâu thuẫn.

Bà ta có chút sợ giáo sư Cao, nhưng nghĩ đến Lý Quốc Chấn có thể công tác tại căn cứ bí mật của quốc gia thì chắc chắn ông ấy là một người có địa vị khá cao, chỉ cần Linh Linh thành công trở thành con gái của Lý Quốc Chấn, đến lúc bà ta sẽ có cơ hội thoát khỏi giáo sư Cao!
Bình Luận (0)
Comment