Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 267

Không đầy mấy ngày, Lý Quốc Chấn liền quyết định xuất viện, đi đến ở cùng với Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn một chuyến, qua mấy ngày nữa lại dời đến Kinh Thị.

Còn vụ án của Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh, dưới sự can thiệp của tư lệnh Mộ, cảnh sát đang điều tra, trước mắt đã có được không ít manh mối.

Trong đó, Hứa Đồng trở thành nhân chứng.

Sau khi Hứa Đồng cắt bỏ tử cung, ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày rồi cũng bị mang vào trại tạm giam.

Cô ta kể hết toàn bộ mọi thứ mà mình biết về chuyện của Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh.

Trần Thúy Hoa có cơ hội gặp được Hứa Đồng, trong lúc giằng co, bà ta giương nanh múa vuốt xông lên muốn đánh Hứa Đồng: "Tao g.i.ế.c mày!!!"

Dù có thế nào bà ta cũng không ngờ rằng tất cả những chuyện mà mình đã làm gần như đã vạch trần.

Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực!

Nhưng việc đã đến nước này, Trần Thúy Hoa biết có giãy giụa cũng vô dụng.

May mà bà ta biết, giáo sư Cao nhất định sẽ cứu bà ta ra ngoài.

Cho nên Trần Thúy Hoa cắn răng nói hết thảy đều là do mình làm, để Hà Linh Linh được ra ngoài.

Bản thân Hà Linh Linh đang mang thai, tuy rằng cũng có một ít hành vi đồng loã, nhưng cuối cùng vẫn chỉ bị phán xử hoãn thi hành hình phạt.

Bởi vì Trần Thuý Hoa mạo hiểm cố ý g.i.ế.c người, trong đó bao gồm Hà Tú Uyển, Hứa Thiết Ngưu, vân vân, lại tham dự các sự việc độc ác như bắt cóc cô bé Hổ nên trực tiếp bị phán xử tử hình!

Hôm tuyên án, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cùng nhau theo Lý Quốc Chấn tới hiện trường.

Trần Thúy Hoa đứng ở trên bục phán quyết, đôi mắt đỏ như máu, vẫn không nhận sai!

"Tôi sai chỗ nào chứ? Con người tôi chưa từng cố ý g.i.ế.c một con gà g.i.ế.c một con vịt, tôi tự nhận là thiện lương thật thà, đều là những người đó ép tôi! Là bọn họ làm tổn thương tôi! Hà Tú Uyển khinh thường tôi, Lý Quốc Chấn cũng không coi tôi là người.

Hứa Thiết Ngưu chỉ lợi dụng tôi, tên hèn nhát Hà Thủ Phúc này không kiếm được tiền, tôi chỉ muốn được sống hạnh phúc mà thôi, tôi đã sai ở đâu chứ? Đám người các người, ai nấy đều ra vẻ ta đây, chẳng lẽ các người không muốn sống hạnh phúc?"

Bà ta la to giống như người điên, cuối cùng bị chế phục, dùng dùi cui điện dí ngất xỉu.

Hà Linh Linh dại ra nhìn hết thảy mọi chuyện, cô ta lẻ loi một mình, không biết Cố Viêm Lâm đã chạy đi đâu.

Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn theo Lý Quốc Chấn rời đi chỗ thẩm phán.

Mắt Hà Linh Linh đỏ bừng, vác cái bụng đi trên đường cái, bỗng nhiên cô ta mất đi tất cả những người bên cạnh.

Còn Hà Loan Loan thì sao, tìm được cha đẻ rồi, có một người chồng vừa đẹp trai vừa biết quan tâm săn sóc.

Không biết vì sao Hứa Đồng lại trở thành người làm chứng giúp Hà Loan Loan!

Vì những chỗ tốt đó đều là của Hà Loan Loan?

Rõ ràng Hà Loan Loan chỉ là một đứa ti tiện!

Cô ta sụt sịt cái mũi, về tới nhà trọ mà trước kia ở cùng Trần Thúy Hoa và Cố Viêm Lâm.

May mà hiện tại cô ta có tiền, trước kia làm buôn bán, cho vay nặng lãi kiếm được không ít tiền lời, Cố Viêm Lâm kinh doanh gần như mất sạch tiền, khẳng định không dám vứt bỏ cô ta.

Nhưng Hà Linh Linh mới đẩy cửa nhà trọ ra liền nhìn thấy trên giường có hai người không mặc quần áo đang giao hoà vào nhau...

Cô ta trợn to mắt, trong cơn giận dữ đã tóm lấy cái bồn sứ trên giá bên cạnh đập tới!

"Cố Viêm Lâm! Tên chó c.h.ế.t này! Mẹ tôi mới vừa bị phán tử hình! Tôi còn đang mang thai đứa con của anh, khóc suốt một đường! Thế mà anh lại ở chỗ này ngủ cùng gà rừng?!! Tôi đánh c.h.ế.t anh!"

Hai người trên giường lập tức tóm lấy quần áo hoảng loạn mặc vào.

Người phụ nữ kia sắc mặt đỏ bừng, Hà Linh Linh tức đến mức mặt mày vặn vẹo, tóm lấy tóc cô ta muốn đánh!

Nhưng Cố Viêm Lâm đã nắm lấy tay Hà Linh Linh, sắc mặt khó coi: "Buông tay!"

Người phụ nữ kia nhân cơ hội chạy mất, Hà Linh Linh tức tối đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn: "Cố Viêm Lâm! Tôi mới là vợ của anh! Anh ngủ với con đàn bà khác mà anh còn có lý à? Anh có biết xấu hổ hay không?

Nhà họ Cố mặc kệ anh, anh làm gì cũng thua lỗ, nếu không phải tôi nuôi anh thì hiện tại anh đã cùng đường rồi, anh còn ngủ với con đàn bà khác..."

Cố Viêm Lâm tát một cái lên trên mặt cô ta rồi sau đó đi đến mép giường tiếp tục mặc quần áo.

Hà Linh Linh bị đánh cho ngơ ngác, ôm mặt thở hồng hộc: "Tên cặn bã này! Anh dám đánh tôi..."

"Đánh cô thì đã làm sao?" Cố Viêm Lâm mặc áo sơ mi và quần dài vào, đeo mắt kính lên lại trở nên phong độ nhẹ nhàng, nhưng gương mặt kia vô cùng lạnh nhạt.

"Lúc trước không phải cô và tôi cũng ngủ với nhau như vậy sao? Hà Linh Linh, vì sao tôi lại ở bên cô, cô nghĩ cô xinh đẹp hay là cô giỏi giang? Trên người của cô có ưu điểm gì sao?

Khi đó, cô nói cô là con gái của Lý Quốc Chấn nên tôi mới cưới cô! Hiện tại, cô hoàn toàn không phải! Còn không hiểu sao?"
Bình Luận (0)
Comment