Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 274

Nhưng Tào Quyên đỏ mắt nhìn cô, tiếng nói nghẹn ngào, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng: "Loan Loan, tôi xin lỗi cô, mạng của hai mẹ con tôi là do cô cứu, mẹ chồng cô còn giới thiệu công việc cho tôi, nhưng tôi không thể sống cho tốt. Tôi đi làm, đã đồng ý đưa tiền lương cho bà ta giữ, tôi chỉ xin bà ta đừng để Trân Trân của tôi bị đói thôi.

Mỗi thứ sáu tan tầm tôi liền nhanh chóng trở về, về đến nhà cái gì cũng làm hết, tôi rửa chân cho bà ta, đổ bô nước tiểu cho bà ta, tôi gọi bà ta là mẹ còn nhiệt tình hơn cả lúc gọi chính mẹ ruột của mình, nhưng bà ta... Sao lại tàn nhẫn như vậy chứ!

Trân Trân của tôi mới có mấy tháng! Còn nhỏ như vậy, sao tôi lại không nghĩ tới, vì sao Trân Trân ngày ngày đêm đêm đều khóc chứ? Bởi vì nó đau, nó đau khắp toàn thân! Tôi thật đáng chết, thà rằng tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi, tôi sống mà lại không bảo vệ được đứa con của chính mình..."

Hà Loan Loan sụt sịt mũi, cô cố đỡ Tào Quyên đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Đó không phải lỗi của cô, cố đã rất nỗ lực rồi, trước đó không lâu khi Hứa Đồng sinh non đã hoàn toàn tỉnh ngộ, kể với tôi chuyện giữa cô ta và mẹ chồng cô, lúc ấy mẹ chồng cô còn tính lén đem bán Trân Trân, buộc cô tự sát, là cô náo loạn với bà ta một hồi mới doạ cho bà ta không dám làm như vậy nữa.

Tôi biết, cô đã rất dũng cảm. Là bọn họ quá xấu xa! Cô yên tâm, lần này tôi sẽ giúp cô! Người như vậy, chỉ cần cô có quyết tâm rời xa bọn họ thì nhất định có thể!"

Tào Quyên hoảng hốt nhìn Hà Loan Loan: "Thật không? Tôi muốn rời khỏi bọn họ, tôi nằm mơ cũng muốn, không rời khỏi bọn họ thì tôi và Trân Trân sẽ c.h.ế.t mất..."

Hà Loan Loan nắm lấy tay cô ấy: "Cô hãy tin tưởng tôi! Cũng tin tưởng chính cô nữa! Trân Trân cũng sẽ không sao, sẽ bình an thôi."

Khuyên bảo một hồi, cuối cùng Tào Quyên cũng an tâm hơn.

Hai người nôn nóng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, suốt sáu tiếng đồng hồ, rốt cuộc bác sĩ bên trong cũng đi ra, sắc mặt hết sức khó coi!

"Cuộc phẫu thuật xem như thành công, nhưng đã lấy ra mười một cây kim trên người đứa bé! Cô tính làm sao đây?"

Tào Quyên cắn răng: "Báo cảnh sát!! Lập tức báo cảnh sát!!!"

Đêm đó, Hà Loan Loan cùng Tào Quyên ở bệnh viện thành phố không trở về, nhưng đã gọi điện thoại cho bác sĩ Chu nhờ bác sĩ Chu chuyển lời cho Cố Dục Hàn.

Còn về bên phía đoàn trưởng Từ, chồng của Tào Quyên thì Tào Quyên không tính nói cho bọn họ.

Cô ấy quyết định báo cảnh sát, chuyện này nhất định phải được giải quyết triệt để, hôn nhân của bọn họ cũng cần phải kết thúc rồi!

Cho dù chết, cô ấy thà cùng con gái đói c.h.ế.t lạnh chết, cũng không muốn c.h.ế.t ở trong tay mụ già đó!

Bảy giờ tối, Cố Dục Hàn tan tầm bận rộn xong trở về còn mang theo chút đồ ăn từ nhà ăn, bởi vì hôm nay cơm trong nhà ăn vừa hay có món Hà Loan Loan thích.

Không ngờ lại biết được chuyện Hà Loan Loan và Tào Quyên mang còn đến thành phố nằm viện.

Anh cân nhắc một lúc, Hà Loan Loan đang giúp đỡ Tào Quyên, anh đi cũng dư thừa.

Nhưng dù sao thì đoàn trưởng Từ cũng phải đến thành phố chứ? Dẫu gì thì đó cũng là vợ và con của đoàn trưởng Từ.

Đoàn trưởng Từ mà đi, trên đường dù sao cũng phải có người đi cùng, không phải anh là lựa chọn thích hợp nhất sao?

Huống chi đoàn trưởng Từ mà đi, Hà Loan Loan ở đó cũng không thích hợp, vừa lúc anh thuận tiện đón vợ mình trở về.

Nghĩ như vậy, Cố Dục Hàn liền đi đến nhà họ Từ.

Anh mới đi đến cửa nhà họ Từ đã ngửi thấy mùi thơm đồ ăn rồi bên trong truyền ra tới đồ ăn truyền ra từ bên trong.

Bà cụ Từ ân cần gắp đồ ăn cho con trai: "Con mau ăn thịt đi, may mà cái con vợ ma đói của con không ở nhà, nó cứ làm như tám trăm năm không ăn cơm ấy, xào trứng gà một bữa mà nó có thể gắp vài đũa liền, mẹ rất ngứa mắt cái bộ dạng thèm thuồng của nó!

Không sinh được con trai cũng không kiếm được mấy xu, còn bảo mẹ trông con cho nó mỗi ngày? Đứa bé kia ngày khóc đêm cũng khóc, khó sinh hệt như con mẹ không biết xấu hổ của nó! Mẹ bảo này, con nên ly hôn với nó sớm đi!"

Đoàn trưởng Từ đang há to miệng ăn cơm, nhắc tới đứa bé cũng có chút phiền lòng, quả thật con gái của anh ta không ngoan, cả ngày khóc lóc, ban đêm ồn ào đến mức không ngủ được, phiền muốn chết.

"Mẹ, lúc ăn cơm con không muốn nghe những chuyện này, chờ lát nữa mẹ vẫn nên đến trung tâm y tế xem thử, đã trễ thế này rồi mà cô ta còn ôm đứa bé không trở lại, có mất mặt không cơ chứ?"

Bà cụ Từ nhanh chóng nói: "Ôi, được, chờ lát nữa mẹ sẽ đi xem, con trai ngoan, con vất vả rồi, mau ăn hết chỗ thịt này đi, không thể để đứa ti tiện kia thấy được."

Bà ta thầm nghĩ trong lòng, Tào Quyên không sinh được con trai, chờ con vịt giời kia đau đến chết, khẳng định con trai bà ta sẽ đồng ý ly hôn cưới vợ mới!

Tuy rằng làm đoàn trưởng cần thể diện nhưng nếu đứa bé đã chết, bản thân Tào Quyên cũng nằng nặc đòi ly hôn chứ nhỉ?

Nghĩ vậy, bà cụ Từ đắc ý ăn một miếng thịt mỡ mà con trai ăn còn thừa lại.

Ngoài phòng, Cố Dục Hàn sửng sốt, anh thật sự không nghĩ tới, lão Từ bình thường trông cũng được mà lúc không có ai lại như thế này!

Hiện tại bên ngoài đã sắp 7 giờ rồi, vợ và con chưa trở về, hai mẹ con này còn ăn vụng thịt?
Bình Luận (0)
Comment