Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 277

Bà cụ Từ nấu hai quả trứng gà, hâm nóng màn thầu và tương hột, đoàn trưởng Từ vội vội vàng vàng ăn một lát rồi đi ngay.

Trước khi đi vẫn còn oán trách vài câu: "Rốt cuộc Tào Quyên bị làm sao vậy? Cả đêm không trở về! Mẹ đi tìm cô ta trở về rồi dạy cho một trận đi!"

Bà cụ Từ đồng ý ngay, ăn cơm xong liền đi ra khỏi cửa, gặp ai cũng nói.

"Con dâu của tôi suốt cả đêm không trở về, bà nói xem có phải con dâu bây giờ đều không biết xấu hổ không? Ban đêm không trở lại thì còn có thể là đi làm gì? Lưng quần không buộc chặt, thì làm vợ cho người ta thế nào được!"

"Ôi chao, bà không biết đấy thôi, tôi tức đến mức cả đêm không ngủ, đi tìm khắp nơi, đồ tai hoạ Tào Quyên này, mất hết mặt mũi rồi, cả một đêm cũng chưa trở về!"

Chỉ trong vòng một buổi sáng, bà cụ Từ mặc kệ con dâu và cháu gái đi đâu, báo cho khắp nơi rằng Tào Quyên chạy trốn theo người khác, chạy rồi, không trở lại nữa!

Mà một buổi sáng này, Hà Loan Loan và Tào Quyên đều ở bệnh viện trong thành phố trông Trân Trân.

Trẻ con là khó chăm nhất, cô bé khó chịu cũng không biết biểu đạt, chỉ có thể khóc lóc, trên người lại mang theo miệng vết thương, sau khi cơ thể bị cây kim lúc trước làm cho nhiễm trùng, hiện tại còn cần truyền dịch, đứa bé còn nhỏ như vậy, Hà Loan Loan không dám cho cô bé uống thuốc đông y, chỉ có thể dùng một ít biện pháp nhẹ nhàng xoa bóp mát xa huyệt vị làm cô bé thoải mái hơn.

Đôi mắt Tào Quyên trước sau vẫn sưng lên.

Cho dù Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn đang giúp đỡ cô ấy, Tào Quyên cũng không dám yên lòng.

Cố Dục Hàn không thể ở mãi chỗ này, trước khi đi dặn dò Hà Loan Loan một phen rồi ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng cũng không trực tiếp trở về mà đi mua chút trái cây và một đống đồ linh tinh khác.

Bệnh viện thành phố có một ít phòng bệnh chuyên dành cho cán bộ nghỉ ngơi.

Bên trong có một vị lão cán bộ của lữ đoàn 701, lữ trưởng Hoắc.

Cố Dục Hàn và đoàn trưởng Từ đều đã từng là thuộc hạ của lữ trưởng Hoắc.

Ban đầu Cố Dục Hàn cứ cách một đoạn thời gian sẽ đi thăm lữ trưởng Hoắc, bởi vậy thấy anh tới, lữ trưởng Hoắc không hề bất ngờ mà rất vui mừng.

"Tiểu Cố, cậu đã đến rồi, mau, trò chuyện với tôi một lúc đi, trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì lớn không?"

Cố Dục Hàn cười rồi ngồi xuống: "Lữ trưởng Hoắc, thật ra không có chuyện lớn xảy ra, là do người nhà của lão Từ trong lữ đoàn của chúng ta sinh bệnh nên tôi tới bệnh viện thăm thôi."

Lữ trưởng Hoắc nghe anh nhắc tới đoàn trưởng Từ, thuận miệng hỏi: "Ồ, Tiểu Từ à, người nhà cậu ấy làm sao vậy?"

Cố Dục Hàn trầm mặc, lữ trưởng Hoắc đang lấy cái cốc, quay đầu lại liếc anh một cái: "Còn có chuyện mà Cố Dục Hàn cậu không dám nói cơ à?"

Thấy ông ấy bảo như vậy, Cố Dục Hàn liền nói thẳng: "Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà người ta, tôi không tiện nhúng tay, nhưng tôi và lão Từ đều là lính do ngài dẫn dắt, chuyện này thật sự là ngay cả tôi cũng không nhìn nổi.

Vợ lão Từ sinh cho cậu ta một đứa con gái, lúc sinh bị khó sinh xuất huyết nhiều, vốn dĩ cũng đã bình an không có việc gì, nhưng hiện tại đứa bé đã xảy ra chuyện, cả người bị đ.â.m mười một cây kim..."

Lữ trưởng Hoắc chấn động, cắn răng trừng mắt nói: "Có chuyện này?! Ai làm? Mẹ nó chứ, thế này không phải là táng tận lương tâm hay sao!! Đứa bé trong viện gia quyến mà cũng ra tay cho được!!"

Ông ấy hầm hừ: "Tiểu Từ cũng là người trong tay tôi, lúc trước, mối hôn nhân này của cậu ấy là do tôi giới thiệu, con cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi phải đi xem!"

Lữ trưởng Hoắc đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, bệnh trên người không nguy hiểm đến tính mạng, ông ấy nằng nặc đòi đi, Cố Dục Hàn chỉ có thể dẫn ông ấy đi.

Nhưng sau khi đi, lữ trưởng Hoắc suýt chút nữa đã tức chết!

"Tên Từ Trưởng Tiến chó c.h.ế.t này!! Tôi giới thiệu cô gái tốt nhà người ta cho cậu ta, chính là để cậu ta giày xéo như vậy?!! Vợ con cậu ta bị bệnh thế mà cậu ta không tới thăm, lại trông cậy vào hai vợ chồng cô cậu chăm sóc cho cậu ta? Mẹ nó chứ, còn là con người sao? Hoắc Thắng Phong tôi cả đời ghét nhất là loại học trò bất nhân bất nghĩa này!"
Bình Luận (0)
Comment