Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 295

Cố Dục Hàn không nỡ nỏ toán quân này, anh từng nói, phải đưa người trong tay anh ra ngoài hết, độc lập, trở thành vua của những người lính mới yên tâm được.

Hiện giờ tuy rằng là thời đại hoà bình, nhưng thời kỳ chiến loạn mới kết thúc được bao lâu?

Bất cứ lúc nào cũng có khả năng lại dấy lên chiến hỏa, ai dám kê cao gối mà ngủ?

Bọn họ còn trẻ, là lúc nên cống hiến vì quốc gia vì nhân dân, không được tham lam sự an nhàn nhất thời, chờ quốc gia trở nên lớn mạnh, tương lai bọn họ có rất nhiều cơ hội và thời gian hưởng thụ.

Cho nên Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn có cùng ý tưởng về chuyện này.

Cô cười tủm tỉm vừa khám bệnh cho người bệnh vừa nói: "Thật ra chúng tôi đều không muốn về Kinh Thị cho lắm, cuộc sống sau khi trở về cũng không thấy tốt hơn hiện tại. Điều kiện ở Tây Lâm không tốt thật, nhưng càng là nơi không tốt thì chúng ta càng phải nỗ lực xây dựng nơi này."

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều cảm thấy bội phục, giác ngộ của vợ đoàn trưởng Cố này thật cao!

Rất mau, lời này còn truyền tới tai của chính ủy, chính ủy không khỏi cười: "Dục Hàn xem như đã cưới đúng vợ rồi, hai người bọn họ vừa vặn ghép thành một đôi. Có điều, tôi không dám giữ cậu ấy lại, bên phía lão Hạ đều đã lên tiếng rồi, cháu ngoại ông ta ưu tú như vậy không thể cứ mãi ở địa phương được, phải đề bạt lên Kinh Thị."

Cho nên vị trí này thật sự giữ lại cho Cố Dục Hàn.

Nhưng cho dù không giữ lại cho Cố Dục Hàn thì dựa theo điều kiện cá nhân của anh cũng hoàn toàn đạt được.

Chỉ là chuyện này chưa được sắp xếp, Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan đều không quan tâm.

Buổi tối Cố Dục Hàn bận xong trở về thì đã 11 giờ rồi.

Thời tiết dần dần ấm áp hơn, tháng tư Hà Loan Loan vẫn còn mặc áo khoác, Cố Dục Hàn đã bắt đầu mặc một cái áo sơ mi mỏng manh rồi.

Anh tan tầm về nhà không đi nằm ngay, vội vàng ăn cơm tắm rửa rồi lại chạy ra ngoài sân, cầm lấy cây chổi tổng vệ sinh sân vườn, kiểm tra đám hoa mà Hà Loan Loan trồng, tưới chút nước và tu bổ một chút.

Sau đó lại đi sửa lại tấm kính bị gió thổi vỡ mấy ngày hôm trước, sửa lại cái chân ghế đã bị hỏng.

Bất tri bất giác đã đến 12 giờ.

Hà Loan Loan tắm rửa đọc sách xong liền nhìn thấy anh vào nhà.

Ánh mắt người đàn ông trong trẻo, cởi áo sơ mi trên người ra, bên trong mặc một cái áo ba lỗ.

Cơ bắp phồng to, trông đầy sức mạnh, khuôn n.g.ự.c vững chãi, một đôi chân dài thẳng tắp, dáng người đẹp đẽ giống cái tủ lạnh hai cánh.

Cố Dục Hàn mới lên giường, Hà Loan Loan đã sáp lại ôm lấy anh: "Em muốn thương lượng một việc với anh."

Nghĩ đến tin đồn nhảm nhí mấy ngày nay, Cố Dục Hàn liền nói: "Hỏi đi."

Ai ngờ Hà Loan Loan căn bản không hỏi về chuyện Kinh Thị.

"Em muốn sửa một con đường, có được không?"

Cố Dục Hàn đang hôn lên vai cô, nghe thấy lời này thì ngừng lại: "Sửa đường? Đường gì?"

Hà Loan Loan bắt lấy tay anh không cho anh tiếp tục xằng bậy: "Chính là đường từ nơi đóng quân bên này đến Tây Lâm Thị. Em thấy, mỗi lần chúng ta lên thành phố đều phải mất rất lâu, không phải bởi vì khoảng cách quá xa mà là do đường không tốt.

Hơn nữa con đường kia là do người trước đây đi nhiều mà ra, kỳ thật có chút loanh quanh lòng vòng, ở giữa còn có một ngọn núi chặn lại, nhưng nếu có thể mở một con đường từ trong núi, chọn khoảng cách gần nhất, đến lúc đó đường sá bằng phẳng, khoảng cách lại gần, bất kể là người ở nơi đóng quân này hay là người trong thôn quanh đây đến thành phố đều tiện hơn."

Cố Dục Hàn nghiêm túc suy nghĩ một phen, trịnh trọng nói: "Sửa đường cần không ít tiền, anh biết cha vợ anh cho em không ít tiền, nhưng đó là vì ông ấy không muốn để con gái chính mình chịu khổ..."
Bình Luận (0)
Comment