Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 317

Gần đây Hà Linh Linh vô cùng bất lực.

Việc kinh doanh quần áo thất bại, nhiều hàng hóa tồn đọng, Cố Viêm Lâm thiếu nợ nên bị người ta đánh cho một trận phải nằm bệnh viện nửa tháng, còn chưa tìm được kẻ hành hung.

Cô ta chỉ có thể dựa vào việc bán lẻ số quần áo còn thừa lại cùng với việc lén cho vay nặng lãi.

Nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để duy trì sinh hoạt bình thường.

Cố Viêm Lâm nằm một thời gian dài rồi cũng quyết định trở về Kinh thị.

“Người không có bối cảnh thật sự không thể hành động đơn độc được. Hai người chúng ta lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng. Chờ tôi xuất viện thì hai ta quay về Kinh thị, tôi đi nhận lỗi với cha mẹ.”

Nếu có thể dựa vào Hạ Quân cùng Cố Trường Nghiệp thì cuộc sống sẽ không đến mức khổ sở thế này.

Hà Linh Linh hoang mang lo sợ, chỉ có thể nghe lời Cố Viêm Lâm.

Cô ta đột nhiên vô cùng hối hận, lúc trước một lòng một dạ bước vào nhà họ Cố, cuộc sống bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì!

Còn chẳng bằng theo mẹ cô ta lăn lộn, nói không chừng cuộc sống còn khá hơn một chút.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Hà Linh Linh bây giờ đã sắp sinh, cô ta phải về thôn Đông Phong một chuyến, dời hộ khẩu của mình đến Kinh thị.

Cố Viêm Lâm cũng đi cùng, anh ta cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện về Hà Loan Loan.

Hai người ngồi xe lửa tới thôn Đông Phong, căn nhà cũ của Hà Thủ Phúc bị thiêu rụi nhưng chưa xây mới, hiện tại ở nơi đó chỉ là một đống tro tàn.

Hà Linh Linh đến Ủy ban thôn khai thông tin, Cố Viêm Lâm lại xới tung đống tro tàn kia lên.

Chờ đến khi Hà Linh Linh trở về, Cố Viêm Lâm đang cầm một tấm ván cửa phòng ở của Hà Linh Linh cùng Hà Loan Loan trước kia.

Không nghĩ tới vì có tấm ván này che chắn mà phần bên dưới còn chưa bị thiêu rụi, ở nơi đó có một chiếc rương gỗ nhỏ.

Trong rương gỗ là mấy bộ quần áo của Hà Linh Linh trước kia, ở phía đáy rương là một ít sách vở của Hà Loan Loan lúc trước.

Cố Viêm Lâm lật đống sách vở ra xem, Hà Linh Linh đang muốn nhục mạ hai câu thì đột nhiên có mấy phong thư rơi ra khỏi quyển sách!

Hà Linh Linh nhanh chóng mở ra nhìn, bỗng nhiên kích động nói: “Đây là thư trước kia Hà Loan Loan viết cho người khác! Lúc cô ta mười sáu mười bảy tuổi từng kết giao với một người bạn qua thư từ!”

Vào thời đại thông tin liên lạc không phát triển, bạn bè qua thư từ rất phổ biến.

Có một vài người còn để lại địa chỉ và thông tin của mình trên mặt báo, có người nào vừa ý lời mời kết bạn thì sẽ gửi thư qua.

Hai người dùng cách hồng nhạn truyền thư, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng có thể trở thành bạn bè.

Hà Linh Linh nhớ rõ khi đó Hà Loan Loan đã đi nhặt ve chai để kiếm tiền mua tem dán thư.

Cô ta còn cố ý đoạt thư của Hà Loan Loan, cười nhạo Hà Loan Loan.

Hiện tại nhìn thấy những bức thư năm đó, từng chữ trên thư đều tràn ngập sự lưu luyến, Hà Linh Linh nở nụ cười độc ác: “Mấy bức thư này có thể chứng minh Hà Loan Loan từ nhỏ đã là đồ dâm phụ! Không phải Cố Dục Hàn luôn xem cô ta là bảo bối sao? Đưa mấy bức thư này cho cậu ta xem!”

Cố Viêm Lâm nheo mắt: “Vẫn nên đi tìm người trao đổi thư từ với cô ta trước, để cậu ta tới doanh trại tìm Hà Loan Loan, như vậy sẽ càng kích thích hơn, không đúng sao?”

Đúng lúc địa chỉ của người gửi thư cũng ở Kinh thị, cách nhà họ Cố không xa.

Hai người lập tức mang cầm thư về Kinh thị, tìm được địa chỉ của người trong thư.

Đối phương tên là Thẩm Hà, lúc nhìn thấy thư thì có chút kinh ngạc: “Đây, đây không phải là... bọn tôi đã tìm rất lâu rồi!”

Hà Linh Linh cười âm hiểm: “Tôi biết cô ta đang ở đâu, anh có thể đến đó tìm cô ta, hỏi xem không phải lúc trước hai người đã ước định sẽ gặp mặt nhau rồi sao?”

Tuy rằng trong thư bọn họ không nói quá lộ liễu nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra khát vọng được gặp nhau trong tương lai, là loại khát vọng thuộc về thiếu nam thiếu nữ.

Thẩm Hà quả thật rất kích động: “Cảm ơn hai người, tôi nhất định sẽ đi tìm!”

Anh ấy cầm lấy thư rồi tìm tới địa chỉ kia.
Bình Luận (0)
Comment