Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 319

Cô kết giao bạn bè qua thư từ khi tuổi còn khá nhỏ, lúc đó chỉ cảm thấy đây là một tri kỷ, một người bạn về mặt tinh thần.

Thật sự chưa từng nghĩ xa hơn.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ linh tinh nên từ sau khi mất liên lạc, Hà Loan Loan cũng không nhớ tới nữa.

Nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó rất kỳ diệu, không nhịn được hỏi: “Anh nói tên thật của Khối băng to là gì?”

Cô vừa nói xong thì người phụ trách đi tìm người đã tới, cậu ấy nói với Thẩm Hà: “Đoàn trưởng Cố không ở đây, đã ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu tìm anh ấy có việc gì? Trùng hợp quá, vợ của đoàn trưởng Cố cũng ở đây không phải sao? Cậu nói với cô ấy cũng được mà!”

Thẩm Hà khựng lại!

Hà Loan Loan cũng đứng chôn chân bên cạnh chiếc bàn, nội tâm chấn động!

Cô đảo mắt, chỉ vào bản thân rồi hỏi Thẩm Hà: “Vậy Khối băng to mà anh nói thật ra chính là Cố Dục Hàn, chồng của tôi?”

Thẩm Hà không thể tin vào mắt mình, nhìn Hà Loan Loan rồi vỗ đùi cười: “Kỳ diệu!! Thật là kỳ diệu!!!”

Hà Loan Loan nhất thời không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, chỉ cả thấy toàn thân choáng váng, đắm chìm trong niềm hạnh phúc khó tả.

Thì ra từ rất lâu trước đó, bọn họ đã có mối liên kết với nhau!

Lúc Cố Dục Hàn và cô vô tình gặp nhau dưới chân núi, sở dĩ anh không nhận ra cô là bởi vì lúc trước cô lấy bút danh là Hoa đinh hương, địa chỉ cũng chỉ đề tên trấn chứ không nói cụ thể là thôn nào.

Hà Loan Loan mời Thẩm Hà vào nhà.

Nếu đã là bạn nối khố của Cố Dục Hàn thì tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo!

Thẩm Hà bước vào nhà của Hà Loan Loan cùng Cố Dục Hàn, nhìn căn nhà nhỏ sạch sẽ độc đáo, trong mắt đều là sự tán thưởng!!

“Tên nhóc này!! Chuyện lớn như vậy mà lại giấu tôi!!”

Hà Loan Loan mỉm cười pha một ấm trà, cắt trái cây, lấy điểm tâm: “Có lẽ anh ấy còn chưa biết đâu, tôi cũng vừa mới biết anh ấy là người bạn qua thư từ lúc trước. Năm ngoái chúng tôi tình cờ gặp gỡ, cảm thấy đối phương rất thích hợp nên đã kết hôn.”

Hiện tại nhớ lại lúc kết hôn, trên môi Hà Loan Loan đều là ý cười.

Thật kỳ diệu, ngay lúc cuộc đời cô tối tăm nhất, cô đã bấu víu vào anh, lăn vào vòng tay của anh, Cố Dục Hàn cũng đón lấy cô.

Sau đó anh đã rời đi một tháng, chỉ để lại một chiếc đồng hồ và lời hứa sẽ tới cưới cô.

Cô cũng đã đồng ý chờ anh.

Sau đó hai người kết hôn, tùy quân, trang hoàng căn nhà nhỏ này, chứng kiến anh từng bước lập công trạng, ra ngoài làm nhiệm vụ, khải hoàn trở về, còn cô thì học y, làm bác sĩ, cứu người, học tập...

Bọn họ đều càng ngày càng tốt lên, ở bên cạnh nhau khiến cả hai đều cảm thấy hạnh phúc.

Không chỉ là ăn no mặc ấm mà cuộc sống hằng ngày đều tràn ngập tình yêu và những điều ý nghĩa!

Thẩm Hà lải nhải kể lại những chuyện của Cố Dục Hàn khi xưa: “Hẳn là cô cũng biết anh trai của cậu ấy, từ sau khi anh cả Cố gặp tai nạn xe vào năm mười tám tuổi, Dục Hàn ở nhà cứ cảm thấy lúng túng, cậu ấy buồn bực trong lòng không có chỗ giải quyết, lúc ấy lại quen biết cô, cậu ấy rất thích trao đổi thư từ với cô, cậu ấy nói cô chắc chắn là một cô gái dịu dàng thuần khiết, tâm địa mềm mại thiện lương tựa như cánh hoa vậy.”

Hà Loan Loan không nhịn được bật cười, trong mắt đều là sự ngọt ngào.

Cố Dục Hàn quả thật thường xuyên khen cô giống như cánh hoa.

Nói da cô mịn màng như cánh sen, nói môi cô hồng nhuận như cánh hồng, nói chiếc váy cô mặc xinh đẹp như bông hoa đang nở rộ...

Thẩm Hà nói một hồi lại không nhịn được vỗ đùi: “Duyên phận quả là kỳ diệu! Tôi còn chưa được uống rượu mừng của hai người đâu! Chờ hai người về Kinh thị nhất định phải tổ chức lại! Tôi nhất định phải đến uống một ly!”
Bình Luận (0)
Comment