Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 336

Chờ lúc hai người tới viện gia quyến, Hạ Quân và Lý Quốc Chấn vừa mới báo cảnh sát và đăng báo giấy tìm Hà Loan Loan xong.

Nhưng vẫn không có tin tức của Hà Loan Loan.

Hạ Quân đã khóc sưng cả mắt, Cố Viêm Lâm đi lên: "Mẹ, mẹ đừng quá đau lòng, lúc trước là con không đúng, con nên quan tâm tới Dục Hàn nhiều hơn..."

Dù sao người cũng đã c.h.ế.t rồi, hiện tại anh ta bằng lòng nói bất cứ lời dễ nghe nào.

Hạ Quân nghĩ đến Cố Dục Hàn, lại nhìn Cố Viêm Lâm, khóc càng đau lòng hơn!

Mà lúc này, Lý Quốc Chấn cũng không tiện nói cái gì nữa, ông ấy nhìn thoáng qua Lý Đan Thanh, thậm chí còn không có sức lực và tinh thần đi chào hỏi với Lý Đan Thanh.

Nhưng Lý Đan Thanh thì ân cần trợ giúp thu dọn việc nhà, vừa mát xa cho Lý Quốc Chấn vừa an ủi: "Bác hai, khẳng định em gái sẽ trở về, chờ em ấy nghĩ thông rồi thì sẽ trở lại. Kinh Thị nhiều nam thanh niên ưu tú như vậy, chờ về sau lại giới thiệu một người cho em ấy."

Hạ Quân nghe xong lời này, càng cảm thấy như có vạn mũi tên xuyên qua tim.

Lý Quốc Chấn chỉ có thể nhẹ giọng quát lớn: "Đan Thanh, bớt nói đi."

Nhìn dáng vẻ đau buồn của Lý Quốc Chấn và Hạ Quân, Cố Viêm Lâm kêu lên sung sướng trong lòng!

Đây là báo ứng!

Anh ta nhanh chóng kiến nghị: "Mẹ, con biết mẹ đau lòng, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi cũng không có cách nào khác. Nếu Dục Hàn đã đi rồi thì chúng ta phải mau chóng xử lý hậu sự cho nó, ít nhất lập cái bia, về sau cũng tiện cúng tế..."

Hạ Quân càng cảm thấy đau đầu như muốn nứt, bà ấy không thể chấp nhận được việc đứa con trai của mình đang sống sờ sờ biến thành một tấm bia mộ lạnh băng!

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghẹn ngào lại mang theo tức giận: "Anh nói lập bia cho ai cơ?!! Cố Viêm Lâm, anh muốn lập bia thì tự lập cho chính mình đi, chuyện của Cố Dục Hàn anh bớt nhúng tay!!"

Mọi người đồng thời nhìn ra bên ngoài, đều cảm thấy ngạc nhiên!

Người đứng trong viện là Hà Loan Loan, nhưng lại khiến người ta suýt chút nữa không nhận ra!

Ngày thường Hà Loan Loan luôn mang dáng vẻ sạch sẽ trong trẻo, làn da non mềm, tóc đen nhánh mượt mà, cả người đều không dính bụi trần.

Nhưng cô của lúc này, môi khô nứt, chống một cây gậy, tóc lộn xộn, quần áo mặc trên người cũng nhăn dúm dó rách mất vài chỗ!

Giống như đã gặp phải sự tàn phá to lớn!

Lý Đan Thanh cả kinh, đi lên hỏi: "Em ơi, em làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt em không! Ai mà to gan như vậy! Em rể mới đi, anh ta đã dám..."

Hiện tại Hà Loan Loan chỉ muốn buông bỏ tố chất con người, hưởng thụ cuộc đời nổi điên.

Cô không có tình cảm gì với Lý Đan Thanh, hiện tại cũng không muốn chừa lại mặt mũi cho Lý Đan Thanh, lạnh lùng liếc nhìn: "Con mắt nào của chị trông thấy tôi bị người ta bắt nạt? Hay là chị chỉ mong sao tôi bị bắt nạt?"

Lý Đan Thanh sửng sốt, sắc mặt đỏ lên, nói một cách ấm ức: "Bác hai, cháu cũng chỉ nhất thời lo lắng cho em ấy, mới nói sai, em ấy xinh đẹp, vốn dĩ đã không an toàn..."

Cô ta cắn môi, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Lý Quốc Chấn không có thời gian để ý đến cô ta, trực tiếp qua đỡ lấy cánh tay Hà Loan Loan: "Loan Loan rốt cuộc con đã đi đâu thế? Cha lo lắng gần chết! Con để lại một bức thư liền đi, con có biết cha đã đăng báo tìm người hay không?"

Ánh mắt Hà Loan Loan trở nên ảm đạm: "Cha, không sao đâu ạ, con chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện thôi."

Cô lại nhìn Hạ Quân, lúc này Hạ Quân đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Sô pha kia là trước đây Cố Dục Hàn làm cho cô, khung của sô pha, cái đệm bọt biển bên trên, bao gồm cả cái chụp sô pha có hoa nhí kia đều là Cố Dục Hàn đi cắt vải.

Nhưng anh...

Hà Loan Loan và Hạ Quân cùng muốn khóc.

Nhưng Hà Loan Loan nhịn xuống, cô thấp giọng nói: "Cha, mẹ, con chỉ đi ra ngoài làm chút việc. Đường xá quá xa, lên đường không tiện cho nên trông mới hơi lôi thôi. Còn về chuyện của Dục Hàn... Không phải còn có người đang tìm sao? Chúng ta chờ một chút, cầu xin mọi người, đừng lập bia cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ trở về."

Hà Loan Loan nói xong trực tiếp trở về phòng.

Cửa vừa đóng lại, người ngoài phòng đều im lặng, không tiện đi vào nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng thấy khó khăn.

Còn Hà Loan Loan thì sau khi đi vào liền ngồi ở mép giường không ăn không uống, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hư không.

Mấy ngày nay, cô đã đến thăm toàn bộ chùa miếu có thể nghe ngóng được ở chung quanh một vòng, lợi dụng công năng gửi chuyển phát nhanh đường dài trong không gian gửi rất nhiều công cụ cứu sống dưới nước cho anh, còn có một ít thuốc có thể giữ mạng trong tình huống khẩn cấp.

Thậm chí còn gửi cả vàng.

Cô đã không biết còn phải làm như thế nào mới ổn nữa.

Lập bia? Ai dám lập bia cho Cố Dục Hàn thì cô dám đá ngã kẻ đó!
Bình Luận (0)
Comment