Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 350

Hạ Quân cười đến mức không khép miệng được bưng trái cây cho mọi người.

Lý Đan Thanh đứng trong nhà chính náo nhiệt, lại cảm thấy cả người đều là mồ hôi lạnh.

Rõ ràng cô ta cũng thi đậu Thanh Đại nhưng hiện tại lại giống như con kiến, tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô ta.

Trong mắt mọi người đều chỉ có Hà Loan Loan.

Không thể nào, Hà Loan Loan nhất định đã gian lận!

Nhưng sao Trạng Nguyên của cả nước có thể gian lận được?

Bản thân cô chính là hạng nhất, còn có thể đi chép của ai được?

Tinh thần của Lý Đan Thanh hoảng hốt, hôm ấy lúc đi đun nước còn bị phỏng cả tay.

Nhưng điều làm cho cô ta cảm thấy thống khổ hơn chính là chuyện mà Cố Viêm Lâm nói cho cô ta.

"Em biết không? Lý Quốc Chấn đã sớm mua xe ô tô cho Hà Loan Loan rồi, em là cháu gái của ông ta, có làm nhiều việc hơn nữa cho ông ta thì cũng không thắng nổi quan hệ huyết thống."

Cả người Lý Đan Thanh đều lạnh lẽo, cô ta cắn môi, thật sự không rõ lòng dạ Lý Quốc Chấn tuyệt tình đến vậy sao!

Mấy tháng nay Hà Loan Loan đã làm những gì vì Lý Quốc Chấn chứ?

Tốt hơn cô cháu gái ở bên cạnh bưng trà rót nước như cô ta sao?

Nhưng những lời này, Lý Đan Thanh khó mà nói ra được.

Nếu cô ta làm ầm lên với Lý Quốc Chấn, đừng nói là cuộc sống tốt đẹp hiện tại, ngay cả sinh hoạt phí học phí đều thành vấn đề.

Cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng thế này thì quá khó chấp nhận được!

Bởi vì Lý Quốc Chấn không chỉ tính toán tổ chức một buổi tiệc mừng thi đỗ cho Hà Loan Loan mà còn tính toán tổ chức hôn lễ một lần nữa cho Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn!

"Lúc trước hai đứa các con kết hôn vội vàng, cha mẹ hai bên như chúng ta đều không có mặt, vừa lúc trước khi khai giảng, chúng ta trở về Kinh Thị, tổ chức hôn lễ một lần nữa cho các con."

Điểm này, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn đều không có ý kiến.

Cha mẹ hai bên quả thật đều cẩn cảm giác nghi thức này.

Chờ tới trước khi khai giảng, vừa hay lúc ấy, Cố Dục Hàn cũng không cần chống gậy nữa.

Bởi vì phải chuẩn bị hôn lễ, Lý Quốc Chấn và Hạ Quân đều phải về Kinh Thị trước.

Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn thì ở lại từ cuối tháng bảy đến đầu tháng tám, xử lý hết mọi chuyện ở Tây Lâm sau đó lại về Kinh Thị.

Nhắc tới việc rời khỏi Tây Lâm, hai người đều có chút không nỡ.

Đám chiến hữu của Cố Dục Hàn luyến tiếc anh, các chị dâu trong viện gia quyến cũng đều luyến tiếc Hà Loan Loan.

Nhưng bên phía Hoàng Vũ Vi thì hết sức vui mừng, cô ta nghĩ, Hà Loan Loan vừa đi, không phải học trò của đại sư Thương Tế chỉ còn lại mình cô ta sao?

Vậy phương thuốc trong tay đại sư Thương Tế chỉ có thể cho cô ta!

*

Hôm nay là lần cuối cùng Hà Loan Loan đến thành phố Tây Lâm tìm đại sư Thương Tế.

Đồng thời cũng phải đi bệnh viện chụp X-quang cho Cố Dục Hàn kiểm tra mức độ xương cốt lành lại.

Cố Dục Hàn có liên trưởng Tạ chăm sóc giúp, Hà Loan Loan an tâm thoải mái đi đến chỗ của đại sư Thương Tế.

Hoàng Vũ Vi rất vui vẻ.

Tuy rằng mùa hè này trong nhà cô ta đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Bao gồm việc Hoàng Vũ Nhu hãm hại Hà Loan Loan và Mộ Giang không thành, ngược lại dẫn tới tư lệnh Mộ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hoàng, rồi sau đó cha cô ta cũng đã bị điều tra, lãnh đạo phê bình vân vân.

Nhưng Hoàng Vũ Vi nghĩ đến Hà Loan Loan phải đi, đại sư Thương Tế chỉ có thể dạy phương thuốc trong tay cho cô ta liền cảm thấy vui mừng.

Chờ cô ta lấy được phương thuốc điều trị ung thư kia thì sẽ có thể vào Kinh Thị chữa bệnh cho vị nhân vật lớn kia.

Đến lúc đó nhà cô ta bám lấy được một cái đùi như vậy rồi còn sợ tư lệnh Mộ gì nữa chứ?

Mặt khác, em họ Hoàng Vũ Nhu của Hoàng Vũ Vi trước khi thi đại học đã xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng vẫn muốn đi học đại học, hơn nữa còn là đại học đứng đầu cả nước.

Lúc nhìn thấy Hà Loan Loan, cô ta hiếm khi không nhăn mặt, còn chào tạm biệt Hà Loan Loan.

"Nghe nói cô sắp đi học đại học, về sau cơ hội gặp mặt sẽ ít đi, chúc mừng cô."

Hà Loan Loan không để ý đến Hoàng Vũ Vi, xoay người liền đi.

Thời gian và sức lực của con người là có hạn, người không đáng để lãng phí thời gian thì nhiều lời một câu cũng là vô dụng.

Hoàng Vũ Vi thấy thái độ của cô tệ như vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment