Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 359

Theo lý thuyết thì bữa cơm cuối cùng này thường sẽ được tổ chức ở căn tin trong đơn vị.

Thông lệ bình thường chính là như thế.

Nhưng mọi người đều hy vọng có thể tới nhà họ Cố ăn, Hà Loan Loan cũng đã sớm nghĩ đến chuyện đó, cô lập tức tìm Cố Dục Hàn thương lượng trước.

Cố Dục Hàn không đồng ý: “Nhiều người như vậy, tên nào cũng ăn như heo, anh không muốn em nấu cơm cho bọn họ anh.”

Anh đau lòng vợ anh, nấu cơm thật sự rất mệt, đặc biệt là đám người kia là dân nhà võ, sức ăn rất lớn, làm cả một con gà còn không đủ cho bọn họ anh.

Hơn nữa khói dầu sẽ ám vào người, vợ anh trắng nõn mềm mại như vậy, bình thường anh cũng không nỡ để cô nấu cơm, hai người thường xuyên nhân lúc người khác không để ý trốn vào không gian gặm cơm hộp.

Có lúc anh sẽ nấu cơm, tuy tay nghề không bằng Loan Loan nhưng vẫn còn ăn được.

Hà Loan Loan dựa vào cánh tay Cố Dục Hàn, mỉm cười ngọt ngào, không hề cảm thấy phiền nhiễu.

“Nhưng em nguyện ý nha, tình nguyện nấu cho đồng đội của anh ăn một bữa cơm, để mọi người ăn uống vui vẻ một phen. Dục Hàn, anh biết không? Những lúc không nhận được tin tức gì từ anh, em thậm chí đã nghĩ dùng mạng em để đổi cũng được. Lần này chỉ là một bữa cơm mà thôi, không đáng gì cả. Vì anh rất tốt nên mới được mọi người yêu quý, bọn họ mới muốn tới nhà chúng ta dùng cơm. Nếu không phải vì anh, dù có dùng tám chiếc gậy tre đánh em thì em cũng không nấu cơm cho bọn họ đâu. Huống chi đám người Thải Hồng cũng đối xử với em rất tốt, em ở đại viện này cũng khoảng một năm rồi, cảm thấy bản thân đã làm được rất nhiều điều ý nghĩa.”

Hiện tại xem như là một lời cáo biệt.

Tương lai cô có nhớ lại những ngày tháng theo quân này thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng ý vị.

Đây là nơi mà cuộc sống hạnh phúc của cô bắt đầu.

Cố Dục Hàn cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận của cô, âm thanh dịu dàng của cô khiến lòng anh ngứa ngáy.

Anh từ nước ngoài trở về đã được một tháng, mỗi ngày đều kiên trì uống thuốc, tập luyện, anh cảm thấy thân thể mình đã gần như hồi phục.

Nhưng cô luôn nói sợ anh xảy ra chuyện, muốn nhìn thấy anh bình phục hoàn toàn.

Nhưng hiện tại anh sắp không nhịn nổi nữa.

Đôi tay nóng rực của người đàn ông bắt lấy tay cô, kéo cô tới gần bên.

“Vợ, em đối xử tốt với anh như vậy, anh không có gì đáp trả, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Anh mỉm cười cắn môi cô, bàn tay to lần theo vạt áo mò vào trong.

Sau nhiều lần luyện tập, anh đã có thể vừa hôn vừa đưa một tay ra phía sau cởi nút gài của cô.

Ngón cái thô to quét qua da thịt mềm mại.

Hà Loan Loan run lên: “Cố Dục Hàn...”

Những lời phía sau đều bị anh nuốt vào.

Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai, nghe thấy anh hàm hồ nói hai câu: “Thân thể của anh không sao, không tin thì em thử xem.”

Thì ra lúc người đàn ông này không muốn nghe lời, cô thật sự không chống cự được anh.

Lần này anh dùng hành động thực tế chứng minh với cô thân thể của anh hồi phục không tệ.

Kết thúc một lần, anh còn xấu xa hỏi: “Bác sĩ Hà, em thấy anh bình phục thế nào?”

Mồ hôi tuôn ra trên da thịt tinh tế của Hà Loan Loan, cô giơ tay đánh anh: “Chẳng ra làm sao!”

“Hả? Vậy anh phải nỗ lực một chút, cố gắng đạt điểm tối đa nha...”

...

Hà Loan Loan thật sự cảm thấy Cố Dục Hàn không phải người bình thường!

Anh thật chẳng khác gì người sắt!

Rõ ràng lúc vừa về nhà còn không thể đi đường, khắp người đều là vết thương, mạch đập rối tinh rối mù!

Nhưng bây giờ lại có thể hít đất liên tiếp hai trăm cái...

Cũng thật kỳ quái, dù cô cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì gương mặt vẫn rạng rỡ như hoa, da dẻ cũng trở nên xinh đẹp hơn.

Đảo mắt đã tới ngày mời khách.

Cố Dục Hàn đi mua nguyên liệu nấu ăn, vốn dĩ anh còn cảm thấy khí huyết toàn thân còn có chút tắc nghẽn nhưng sau khi vận động một hai hiệp với vợ thì vẻ mặt lại trở nên tỏa sáng, một chút khó chịu còn sót lại cũng bay biến.

Sáng hôm mời khách, mấy người phụ nữ trong đại viện đều chạy tới giúp đỡ.

Lúc Bao Thải Hồng tới nơi, trên mặt cô ấy đều là ý cười.
Bình Luận (0)
Comment