Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 42

Trần Thúy Hoa cũng không nhân nhượng, lập tức cãi nhau to với Miêu Hồng, sau đó lại muốn đi tìm Hứa Thiết Ngưu, ai biết người còn chưa thấy thì bà ta đã bị Hồ Thải Điệp nắm tóc đánh cho một trận.

Bà ta nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định lén gọi Hà Linh Linh tới đây.

Hà Linh Linh khóc đến cặp mắt sưng lên: “Mẹ! Rốt cuộc cha con là ai? Là Hứa Thiết Ngưu sao? Như vậy con và Hứa Đồng không phải là chị em cùng cha khác mẹ sao? Mẹ có biết bây giờ con mất mặt thế nào không? Sau này người trong thôn sẽ nhìn con thế nào!”

Đối với một cô gái trẻ da mặt mỏng mà nói thì chuyện này thật sự rất mất mặt!

Trần Thúy Hoa tức giận: “Đến cả con cũng nói như vậy? Chẳng lẽ mẹ muốn như vậy sao? Con thích người cha như Hà Thủ Phúc sao? Cũng chỉ là thứ hạ tiện thôi! Con lớn lên trước mắt ông ta, cho dù không phải ruột thịt thì cũng có cảm tình! Ông ta không muốn quản con, điều này chứng minh ông ta chẳng ra gì!”

Hà Linh Linh khóc thật vô cùng thương tâm: “Vậy mẹ nói xem con phải làm sao! Đời này của con đều đã bị hủy hoại! Dựa vào cái gì mà Hà Loan Loan mới là con gái của cô? Cô ta còn có thể gả tới Kinh thị! Tại sao chỗ tốt nào cũng bị cô ta chiếm!”

Trần Thúy Hoa bắt lấy tay cô ta: “Con khóc cái gì! Gả đến Kinh thị à? Cô ta xứng sao?!”

Hà Linh Linh thút tha thút thít nức nở nói: “Hiện tại cô ta đã cho mọi người biết cô ta mới là con gái của cô, nhà họ Cố khẳng chắc chắn sẽ biết nhanh thôi, không phải cô ta gả, chẳng lẽ là con gả sao?”

Trần Thúy Hoa âm trầm cười nói: “Có lẽ là vậy cũng không chừng, chúng ta chưa cho cô ta xem bức thư đó, cô ta căn bản không biết chuyện nhà họ Cố, mẹ đã tính kỹ rồi, bây giờ chúng ta không có nhà để về, không bằng trực tiếp tới Kinh thị! Chúng ta đi tìm nhà họ Cố! Lấy thân phận con gái của Hà Tú Uyển đi tìm! Lúc tới Kinh thị, con cứ kết hôn với con trai nhà họ Cố! Đã làm chuyện vợ chồng rồi, sau này Hà Loan Loan có tố giác chân tướng thì nhà họ Cố hối hận cũng không còn kịp nữa!”

Hà Linh Linh sáng mắt, nhưng có chút sợ hãi: “Mẹ, có thể làm vậy thật chứ?”

Trần Thúy Hoa cười lạnh một tiếng: “Sao lại không được? Gan lớn một chút là nuốt trôi thôi! Lúc trước nếu không phải ta lớn gan tráo đổi hai đứa, con có thể sống yên lành hơn hai mươi năm sao?”

Nghe bà ta nói vậy, Hà Linh Linh cũng kích động, hai mẹ con nhanh chóng tìm một chiếc xe bò chạy lên trấn, sau đó mua vé xe lửa trực tiếp chạy tới Kinh thị!

Trời sập tối, người dân thôn Đông Phong bắt đầu đi ngủ.

Đêm nay Hà Loan Loan quyết định ngủ lại văn phòng trường tiểu học, còn Cố Dục Hàn thì ở lại nhà họ Hà, ngủ trong phòng của Hà Loan Loan.

“Từng có rắn bò vào căn phòng này, Hà Linh Linh từng bị rắn cắn ở đây, anh sợ thì qua ngủ cùng với cậu em đi.”

Lúc Hà Loan Loan nói chuyện với Cố Dục Hàn vẫn có chút ngượng ngùng, đưa mắt nhìn anh.

Cố Dục Hàn nói chuyện trầm thấp dễ nghe: “Anh không sợ rắn, lát nữa anh sẽ kiểm tra xem trong phòng có rắn không. Em muốn tới trường tiểu học ngủ sao? Anh đưa em qua đó.”

Hà Loan Loan nhẹ giọng nói: “Được.”

Hai người sóng vai bật đèn pin đi tới trường tiểu học.

Đường xá trong thôn đều là đường đất, Hà Loan Loan bình thường đi đã quen, nhưng không biết vì sao hôm nay lại có chút khẩn trương, lúc đi đường cứ vấp lên vấp xuống.

Đang lúc cô đang sầu não vì bản thân mất bình tĩnh, Cố Dục Hàn bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Trong nháy mắt, cả người cô đều cứng lại, chỉ thấy bàn tay nhỏ hơi lạnh lẽo của mình đã được một bàn tay vừa to vừa dày, khô ráo ấm áp, hữu lực nắm lấy.

Anh nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Hà Loan Loan rất ít khi thân mật với người khác như vậy, trong ấn tượng của cô, hình như chưa từng có ai nắm tay cô như vậy.

Chỉ như vậy mà trong nháy mắt cô đã cảm thấy mũi mình lên men.
Bình Luận (0)
Comment