Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 432

Triệu Tiến nôn nóng đi tới đi lui ở trong phòng, rất mau điện thoại đã kêu lên, ông ta nhanh chóng cầm lấy: "Lão Cao..."

"Cái gì?! Mary bị bắt?"

Triệu Tiến ngẩn ngơ!

Còn chưa kịp nói cái gì nữa, cửa nhà đã khóa trái ba lớp bị người ta đá văng ra!

Cố Dục Hàn trực tiếp đẩy Cố Viêm Lâm vào.

Tim Triệu Tiến sắp vọt lên đến tận cổ họng, ông ta nâng ngón tay run rẩy lên: "Cậu cậu cậu..."

Sao Cố Dục Hàn tìm được nơi này!

Người trẻ tuổi trước mắt có thân hình cao lớn, trên khuôn mặt anh tuấn đều là vẻ lạnh lẽo, anh móc ra một chiếc s.ú.n.g đen kịt, trực tiếp nhắm vào Cố Viêm Lâm!

"Nói đi, muốn chọn như thế nào?"

Đương nhiên Triệu Tiến biết trên người Cố Viêm Lâm đang buộc bom!

Ông ta gian nan nuốt nước miếng, sống và chết, đương nhiên ông ta sẽ chọn sống rồi...

Nhưng có ai lại không muốn sống một cách tôn nghiêm, cao quý chứ?

Nếu bó tay chịu trói thì em là quãng đời còn lại từ nay về sau đều phải trải qua ở trong ngục giam.

Nhưng nếu như tội lỗi của ông ta bị điều tra ra hết thì rất có khả năng sẽ bị b.ắ.n chết!

Triệu Tiến đang do dự, Cố Dục Hàn trực tiếp b.ắ.n một phát vào vai trái ông ta!

"Pằng!"

Triệu Tiến đau đến mức ôm lấy vai trái, quỳ trên mặt đất!

Đau đớn làm người ta tỉnh táo lại.

Cố Dục Hàn nhìn ông ta một cách lạnh lẽo: "Lúc trước Triệu lão lĩnh 800 người đối kháng với Tiểu X Tử, bắt sống thủ lĩnh của đối phương, vì cứu một đứa bé ba tuổi mà ông đã đứng ra, khi đó cũng bị thương bị b.ắ.n trúng vai trái nhỉ? Sao, hiện giờ lại thành thế này à?"

Lúc trẻ luôn tràn đầy nhiệt huyết.

Dân chúng kính trọng mình, thủ trưởng tự mình gặp mặt và khen ngợi... Sau khi chiến loạn bình ổn thì thỏa mãn sung sướng, khi đó tràn ngập tự hào, vô cùng nhiệt tình!

Vì sao lại cửa nát nhà tan, mất đi hết thảy như vậy!

Có lẽ, chỉ là do suy nghĩ độc ác trong chớp mắt, huỷ hoại tất cả những gì đã từng có.

Triệu lão quỳ trên mặt đất, từng giọt m.á.u rơi xuống, giọng nói của ông ta đang co giật: "Cố, Cố Dục Hàn... Lúc còn trẻ tôi cũng giống cậu, không sợ chết. Nhưng mà hiện tại tôi đã già rồi, tôi, tôi sợ chết..."

Ông ta ngã trên mặt đất, càng gần với cái c.h.ế.t thì càng khát vọng được sống!

Biết chính mình đã cùng đường bí lối, ông ta nói bằng giọng run rẩy: "Cố Viêm Lâm, dây màu vàng..."

Cố Dục Hàn tóm lấy Cố Viêm Lâm nhưng chưa động vào dây màu vàng mà cười như không cười bảo với Triệu Tiến: "Cô Lý ở ngõ Đông An có một đứa con trai ba tuổi, là của ông đúng không?"

Đồng tử của Triệu Tiến co rút kịch liệt, rốt cuộc ông ta đã bị chạm vào chuyện mà mình để ý nhất!

Thì ra Cố Dục Hàn đã sớm âm thầm điều tra rõ ràng về cô ta!

Hiện giờ ông ta đã không thể phản kháng được nữa!

Ông ta có thể c.h.ế.t nhưng đứa con trai duy nhất còn lại của ông ta không thể c.h.ế.t được!

Triệu Tiến hô hấp dồn dập: "Dây vàng có hai sợi đấy, lột ra lớp vỏ bên ngoài, cắt dây xanh lá bên trong, Cố Dục Hàn, tôi cầu cậu, hãy tha cho mẹ con bọn họ! Kẻ sai là tôi, là tôi tham lam, là tôi làm trái pháp luật, cầu xin cậu, nhà họ Triệu tôi chỉ còn một đứa độc đinh như vậy thôi!"

Cố Dục Hàn lột dây vàng kia ra, quả nhiên thấy một sợi dây màu xanh lá.

Mà lúc này, b.o.m đã bắt đầu có cảnh báo.

Cố Viêm Lâm hết sức hoảng sợ: "Cậu, cậu có thể xác định đúng là như thế không, cậu đã nghĩ kỹ chưa! Nếu không chúng ta sẽ cùng c.h.ế.t đó!"

Cố Dục Hàn không để ý đến anh ta, cúi đầu, chỉ trầm mặc một giây rồi sau đó trực tiếp cắt đứt dây màu xanh lá!

Triệu Tiến nằm trên mặt đất, đau đến mức nhắm mắt lại ngất đi.

Còn Cố Viêm Lâm thì hoảng sợ đầu toàn là mồ hôi, nhìn chằm chằm vào thứ thuốc nổ kia, mãi đến phát hiện thuốc nổ kia thật sự sẽ không nổ nữa, lúc này mới yên tâm.

Rất mau, Cố Dục Hàn giao cả Cố Viêm Lâm cùng với Triệu Tiến vào tay nhân viên phá án đã sớm mai phục ở bên ngoài, giao lại xong, lúc này mới nhanh chóng chạy về hướng bệnh viện.

Anh bôn ba một đường, lúc thở hồng hộc chạy tới bệnh viện thì vừa vặn nghe được một tiếng khóc nỉ non truyền đến từ phòng sinh!

"Oe oe oe oe!!"

Cố Dục Hàn ngẩn ra bước chân ngừng lại, anh ghé vào cửa cố gắng nhìn bên trong.

Đây là con của anh và Loan Loan đang khóc sao?
Bình Luận (0)
Comment