Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 51

Hà Loan Loan cũng chỉ là một người bình thường.

Ấn tượng đầu tiên về hoàn cảnh ở đây đập vào mắt đúng là khiến cô kinh ngạc, cũng có chút lo lắng.

Nhưng lúc nghe Cố Dục Hàn nói, cô lập tức phản bác: “Em gả cho anh chứ đâu phải gả cho cha mẹ anh!”

Cố Dục Hàn giải thích: “Anh sợ em không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, không ít chiến hữu của anh đã kết hôn, có một số người tùy quân nhưng cũng có một số quân tẩu lựa chọn về quê sinh sống, mỗi năm bọn anh đều có ngày nghỉ cố định để về thăm nhà.”

Hà Loan Loan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, một trận gió thổi tới như lưỡi d.a.o cứa vào da mặt, thổi đến mức cô phải nhíu mày.

Tim Cố Dục Hàn rơi từng nhịp một.

Anh bỗng nhiên cảm giác Hà Loan Loan chỗ nào cũng tốt chỉ là quá yếu đuối, chỉ sợ người vợ này của anh phải về quê sống thật rồi.

Thật lòng mà nói, anh hy vọng Hà Loan Loan có cuộc sống tốt nhưng lại luyến tiếc người vợ mới kết hôn đã phải rời xa anh.

Nhưng Cố Dục Hàn không ngờ Hà Loan Loan lại nói: “Em không đi! Em phải ở cùng anh, em còn trẻ nên ở chỗ nào cũng vậy thôi, huống chi mấy người các anh cũng là con người, các anh đóng quân ở đây qua hết năm này tháng nọ, có thể thích nghi với hoàn cảnh sống ở đây thì sao em lại không làm được? Thân phận của em bây giờ chính là quân tẩu, cũng chỉ kém quân nhân một chút, em cũng phải có khí tiết của quân nhân chứ! Cũng đâu thể để các anh ở đây cống hiến quên mình, bọn em lại yên tâm thoải mái ở quê nhà hưởng thụ cuộc sống?”

Cô vừa nói vừa nhấc chân bước đi: “Cố Dục Hàn, anh đừng khinh thường em!”

Những lời này khiến Cố Dục Hàn vô cùng thoải mái.

Anh vác theo hành lý: “Em yên tâm, chỉ cần một ngày nào đó em thấy cuộc sống ở đây không dễ chịu thì cứ nói với anh, anh đưa em về nội đô sinh sống.”

Hà Loan Loan không tiếp tục giải thích, dù sao thời gian sẽ chứng minh hết thảy!

Hai người ra khỏi nhà ga, Cố Dục Hàn gọi điện thoại nhờ người tới đón, trước cửa nhà ga xuất hiện một chiếc ô tô của quân đội.

Ô tô nhìn rất cũ, nhưng đây cũng là chiếc xe dùng để đi lại duy nhất ở tổng khu Tây Lâm này.

Một tên nhóc trẻ tuổi nước da ngăm đen từ trên xe nhảy xuống, vừa nhìn thấy Hà Loan Loan đã lập tức sáng mắt: “Chào chị dâu!”

Hà Loan Loan khẽ mỉm cười: “Chào cậu, tôi Hà Loan Loan.”

Tên nhóc lớn giọng nói: “Chị dâu, em tên Tạ Duệ Cường, liên trưởng liên đội ba trung đoàn 701, em tới đón chị và đoàn trưởng Cố về!”

Cố Dục Hàn vỗ vai cậu ấy: “Vất vả rồi.”

Tạ Duệ Cường nháy mắt với anh, Cố Dục Hàn lại liếc cậu ấy một cái, Tạ Duệ Cường mới cười cười giúp đỡ mang vác hành lý, chờ Hà Loan Loan lên xe, ô tô bắt đầu xóc nảy chạy tới nơi đóng quân.

Dọc đường đi chỉ thấy khung cảnh hoang vắng rồi lại hoang vắng, Hà Loan Loan thật không tìm được từ khác để hình dung.

Gió cát rất lớn, đường vừa xa vừa vòng vèo, Hà Loan Loan nhiều lần chóng mặt muốn nôn ra!

Nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, trong lòng cũng không phản cảm hay bài xích nơi này, cô chỉ nhủ thầm binh lính đóng quân ở biên cương quanh năm suốt tháng thật quá vất vả.

Đồng thời, hình tượng Cố Dục Hàn trong lòng cô cũng cao thêm mấy bậc.

Nhưng Cố Dục Hàn ngồi bên cạnh quan sát cô, trong lòng vẫn thấy bồn chồn, không biết vợ anh có thật sự thích nghi được với cuộc sống ở đây không.

Hà Loan Loan cũng không biết chiếc xe này còn phải chạy bao nhiêu lâu, trời sập tối mà vẫn còn chưa tới, ngay lúc cô sắp tuyệt vọng thì ô tô cũng dừng lại rồi!

Cố Dục Hàn không tiếp tục làm phiền Tạ Duệ Cường, trực tiếp xách hành lý và dắt Hà Loan Loan đi về nhà mình.

Nhà ở của thân nhân đều san sát nhau, lúc này trời cũng tối, có người đã ngủ, có người đang ăn cơm, cũng có người đang trò chuyện với người nhà, cách đó không xa còn có tiếng khóc của trẻ nhỏ, tất cả đều tràn ngập hơi thở gia đình.

Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan đi đến một căn nhà nằm tận trong cùng, anh là phó đoàn trưởng, chỗ anh ở thật sự không tồi, là một căn nhà hoàn toàn độc lập, có năm phòng ở, trước cửa là một bãi đất trống và tường vây xung quanh, phòng ốc sạch sẽ, hoặc là có thể nói là trống không.

Tính toán thì Cố Dục Hàn đã hai tháng không về đây, bàn làm việc và giường đệm cũng đã đóng một tầng bụi dày...

Không thể không nói, gió cát ở đây thật sự quá lớn!

Cố Dục Hàn nhanh chóng cất hành lý: “Anh quét dọn một chút!”

Anh nhanh chân đi tìm giẻ lau, cây lau nhà, Hà Loan Loan cũng không nhàn rỗi, vén tay áo phụ anh dọn dẹp giường đệm.

Đàn ông con trai thô thiển tùy tiện, lúc rời đi cũng không nghĩ tới chuyện giường đệm sẽ bị bám bụi, Hà Loan Loan thầm nghĩ may mà cô có mang một bộ chăn ga tới đây.
Bình Luận (0)
Comment