Đêm khuya, mưa gió đan xen, giông sấm cuồn cuộn, một chiếc xe màu trắng dừng lại ven đường. Cố Tri Vi ngồi bên trong, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cổng vào khách sạn.
Cô như thể bị rút cạn sinh lực, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng mình vừa chứng kiến.
Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú, sải bước tiến vào khách sạn. Cùng lúc đó, một người phụ nữ mang thai bụng lớn bước tới. Anh đỡ lấy cô ta lên xe của mình, hai người rời đi, không rõ đã đi đâu. Mà Cố Tri Vi, cũng chẳng còn sức mà tiếp tục bám theo.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô nhận cuộc gọi, giọng nói đầy lo lắng của bạn thân Triệu Nhã Kỳ lập tức truyền tới:
“Cố Tri Vi! Tao đã gửi cho mày hơn 800 tin nhắn rồi đấy, sao không trả lời một cái? Mày bận gì vậy hả?!”
Có lẽ vì những ngày gần đây chất chứa quá nhiều cay đắng, giờ phút này chỉ cần có ai đó quan tâm, cũng đủ khiến cô không kiềm nổi cảm xúc. Giọng cô nghẹn lại, như muốn bật khóc:
“Tao… tao đang bận đi bắt gian.”
“Hả?!” – Giọng Triệu Nhã Kỳ vì quá sốc mà bỗng chốc cao vút – “Lục Nghiên Tu ngoại tình á?! Không thể nào!”
Lục Nghiên Tu là ai chứ? Là người lớn lên cùng Cố Tri Vi từ nhỏ, là người chồng đầu gối tay ấp của cô. Bình thường nhìn thì chững chạc, nghiêm túc, luôn giữ khoảng cách với người khác giới, từ trước đến nay lúc nào cũng chiều chuộng Tri Vi hết mực. Mới cưới nhau chưa được 2 năm, sao có thể ngoại tình?
“Thật mà.” – Cố Tri Vi hít mũi một cái, giọng vẫn còn run.
Cô cũng không muốn tin, nhưng chứng cứ đã rành rành trước mắt.
Vài ngày trước, một người tốt bụng gửi cho cô ảnh Lục Nghiên Tu và một người phụ nữ mang thai bên nhau. Bối cảnh là một bệnh viện sản phụ nổi tiếng ở Thượng Hải. Trong ảnh, anh đang cẩn thận đỡ lấy cô ta. Dù chỉ nhìn nghiêng, vẫn thấy rõ khuôn mặt cô ta ngập tràn hạnh phúc và khát khao được đón con chào đời. Hai người bọn họ giống như một cặp vợ chồng đang háo hức chờ đón kết tinh tình yêu của mình.
Lúc nhìn thấy bức ảnh đó, đầu óc cô như chết lặng, cả người như bị đẩy ngược máu, chân tay bủn rủn, thân nhiệt hạ xuống, chỉ biết tự lừa mình dối người: có lẽ người đàn ông trong ảnh không phải Lục Nghiên Tu, chỉ là người giống anh thôi.
Nhưng mấy ngày nay cô cố tình tìm cơ hội lén kiểm tra điện thoại của anh, phát hiện trong album ảnh có ảnh siêu âm 3D của thai nhi, còn có cả giấy khám thai.
Từ lúc đó, cô sống trong dằn vặt từng phút từng giây, nhiều lần muốn gào thét chất vấn anh:
“Anh dám sau lưng tôi đi tìm người phụ nữ khác, còn khiến cô ta mang thai? Anh không thấy có lỗi với tôi sao?”
Nhưng nghĩ đến cách mình và anh kết hôn năm xưa, cô lại không có dũng khí.
Nếu hai người là yêu nhau bình thường, rồi mới cưới, có lẽ cô đã thẳng thắn đối chất... nhưng giữa họ vốn không phải như vậy. Chính vì thế, cô luôn cảm thấy mình không có đủ tự tin, ngay cả dũng khí để bắt gian tận mặt cũng không có, chỉ dám âm thầm theo dõi anh đêm nay, để tận mắt nhìn xem “người phụ nữ thứ ba” kia rốt cuộc là ai.
“Rồi sao? Mày bắt được chưa?” – Triệu Nhã Kỳ sau cơn sốc thì bắt đầu phẫn nộ, hận không thể xé xác Lục Nghiên Tu ra ngay lập tức – “Sao không gọi tao đi theo? Tao đánh nhau giỏi hơn mày, có thể cùng mày vạch mặt cả tra nam lẫn tiểu tam, làm chúng nó mất mặt không dám ló mặt ra đường luôn!”
Nghe Nhã Kỳ nói đầy giận dữ, nước mắt Tri Vi lại tuôn rơi: “Bắt được rồi.”
Trước khi bắt gian, cô vẫn còn giữ một tia ảo tưởng với anh. Sau khi bắt được tận mắt, lòng cô như bị ai mổ sống, máu me đầm đìa rồi bị vứt sang một bên.
“Mày đang ở đâu? Tao tới với mày!” Triệu Nhã Kỳ lo lắng cô yếu đuối quá, không chống đỡ nổi cú sốc này, sợ cô vì quá đau lòng mà nghĩ quẩn. Dù sao cô cũng biết Cố Tri Vi yêu Lục Nghiên Tu đến mức nào.
“Tao đang ở ngoài. Trời đang mưa to, mày đừng…”
Đúng lúc này, một cảnh sát giao thông tiến đến gõ cửa xe, Tri Vi vội hạ cửa kính xuống. Anh ta lịch sự nhắc nhở:
“Chào cô, đoạn đường này không được phép dừng lâu. Tôi thấy cô đã đậu hơn 10 phút rồi. Nếu không di chuyển sẽ ảnh hưởng giao thông, buộc lòng tôi phải lập biên bản xử phạt.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Cô vội vàng khởi động xe, tạm dừng cuộc trò chuyện với Nhã Kỳ.
Trời mưa khiến giao thông hỗn loạn, cô lái xe chậm rãi, vừa tìm chỗ dừng, vừa nghĩ ngợi về chuyện của Lục Nghiên Tu. Cổ họng đắng ngắt, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ đó đã mang thai, không lâu nữa sẽ sinh con. Khi đứa bé ra đời, Lục Nghiên Tu sẽ xử lý cô – người vợ chính thức – thế nào đây?
Nếu anh đã để “người kia” mang thai, còn thuê khách sạn ngay gần nhà họ, chắc hẳn anh đã tính sẵn rồi: chờ con vừa chào đời thì ly hôn, bắt cô nhường chỗ cho người đàn bà đó, để con trai anh sinh ra không phải mang danh “con ngoài giá thú”.
Nghĩ đến đó, Cố Tri Vi chỉ biết cười chua chát.
Dùng thủ đoạn để có được một người, cuối cùng vẫn không thể giữ được anh ta, có cố gắng thế nào cũng là uổng phí.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm mi.
Cô hít sâu, cố điều chỉnh cảm xúc để tiếp tục lái xe an toàn. Nhưng đúng lúc đó, ở làn đường đối diện, một chiếc xe tải lớn bỗng chao đảo như mất kiểm soát.
Cô lập tức tỉnh táo, định đánh lái né tránh, nhưng đã quá muộn.
Ánh đèn pha bị che khuất, ngay sau đó là một tiếng “kétttt” lớn chói tai.
Cơ thể cô như bị một lực mạnh tàn bạo giật ngược lại. Trong khoảnh khắc ấy, ý thức cô trở nên trống rỗng.
Cơn đau ập đến dữ dội, như muốn xé nát ngũ tạng lục phủ.
Đau… đau quá!
Cô muốn hét lên cầu cứu, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Một thứ gì đó ấm nóng, dính nhớp, nhỏ xuống đầu cô. Bản năng đưa tay lên sờ, thấy đầy máu đỏ tươi.
Còn chưa kịp nghĩ gì thêm, mi mắt cô nặng trĩu, ý thức dần mờ nhòa.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Cố Tri Vi nghĩ: “Chẳng lẽ mình… chết rồi sao?”
Vừa mới phát hiện chồng ngoại tình, có cả con riêng. Chưa kịp nghe anh nói lời chia tay, cô đã chết trước rồi sao?
Đây là ông trời đang trừng phạt cô vì đã từng dùng mọi thủ đoạn để ép anh cưới mình?
Ý thức biến mất hoàn toàn, đầu cô nghiêng sang một bên, đập mạnh vào vô lăng.
Cùng lúc đó, cả con phố náo loạn. Người qua đường vội dừng xe, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía chiếc xe nhỏ đang tóe lửa sau va chạm. Chủ xe gục trên vô lăng, không nhúc nhích.
Mọi người vội gọi cấp cứu, số khác can đảm xông vào mưa để cố cứu người.
Bên kia điện thoại, Triệu Nhã Kỳ vẫn chưa nghe thấy gì từ Tri Vi, chỉ nghe tiếng động lạ, linh cảm có chuyện chẳng lành: “Tri Vi?! Mày còn nghe được tao không?!”
Nhưng dù cô có hét thế nào, vẫn không có ai trả lời.
…
Không biết bao lâu sau, Cố Tri Vi dần tỉnh lại.
Cô sợ điếng người! Cứ tưởng mình thật sự xui đến cùng cực, vừa bị phản bội, vừa gặp tai nạn, lại còn kết thúc bằng cái chết thê thảm.
Mở mắt ra, cô nghĩ sẽ thấy trần nhà trắng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc… Nhưng không. Trước mặt cô là mâm cơm, là mùi thức ăn thơm phức, và… bà Lục – mẹ chồng cô – đang ngồi đối diện, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô.
“Con sao vậy? Mẹ gọi mấy tiếng mà con không thưa.” – Giọng điệu đầy quan tâm, khiến Cố Tri Vi càng thêm bối rối.
Cô trừng mắt: “A?”
“Hay là con không vừa miệng với bữa sáng hôm nay?” – Bà Lục tiếp tục hỏi.
Nghe vậy, Cố Tri Vi ngẩn người. Vừa mới tỉnh lại, bà lại hỏi cô có muốn ăn sáng không? Không phải nên gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể sao?
Cô nhớ rõ cơn đau xé ruột lúc tai nạn, cả máu trên đầu… Vết thương như vậy, sao cô còn có thể tỉnh táo ngồi ăn cơm?