Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 18

Sàn nhảy không quá đông, nhưng trong mấy dịp như thế này, khiêu vũ cũng chỉ là chuyện xã giao rất bình thường. Cố Tri Vi chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên như Tưởng Chấn Đình, cô hỏi lại: “Cậu chưa từng được con gái tán bao giờ hả?”

Tưởng Chấn Đình khựng lại, có chút ngại ngùng, giả vờ ho một tiếng: “Ờ… đúng vậy.”

“Có gì ghê gớm đâu, người ta chủ động một chút, nhảy có mỗi điệu thôi mà.” – Cố Tri Vi nhìn quanh rồi nói tiếp: “Tôi không rảnh tám với cậu nữa.”

Vừa đi được vài bước, cô bỗng quay đầu lại: “Biết trong lòng là được, đừng có mà nhìn người ta đắm đuối như vậy. Nhìn riết lát nữa Nhã Kỳ đến dần cho một trận đấy.”

Tưởng Chấn Đình bị “cảnh cáo” thì lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, quay đi chỗ khác: “Tò mò thôi mà…”

Không buồn quan tâm nữa, Cố Tri Vi đi sang bàn ăn, chọn vài món mình thích.

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng quen thuộc: “Cô cũng đói bụng à, Cố tiểu thư?”

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Du Hoài Châu cũng đang lựa đồ ăn như mình.

“Ừ, tối nay tao ăn không được bao nhiêu, nên giờ đói.”

“Đồ ăn ở khách sạn này cũng được, mùi vị na ná nhau.” – Du Hoài Châu vừa gắp đồ ăn vừa nhận xét.

“Rượu thì ổn.” – Cố Tri Vi cũng không hay ăn tiệc buffet kiểu này lắm, nhưng vì anh chủ động bắt chuyện, nên cô cũng lịch sự đáp lại: “Dù sao đây cũng không phải nơi chuyên về ăn uống, ăn tạm rồi kiếm chỗ khác ngon hơn.”

“Cũng đúng.” – Du Hoài Châu bật cười khẽ.

Nụ cười của anh mang theo chút gì đó ẩn ý, khiến người ta phải chú ý. Cố Tri Vi thấy lạ, hỏi:
“Anh cười cái gì?”

“À thì…” – Du Hoài Châu liếc mắt nhìn về phía sàn nhảy – “Tôi nhớ tới lần trước đi leo núi, tối nay chắc tụi mình lại làm bóng đèn nữa rồi.”

Cố Tri Vi không ngạc nhiên khi nghe từ “bóng đèn” từ miệng Du Hoài Châu. Anh đâu phải ngốc, chuyện giữa Triệu Nhã Kỳ và Tần An ai cũng thấy rõ, chỉ có mù mới không nhận ra.

Cô còn chưa kịp đáp, Du Hoài Châu lại nói tiếp:
“Hai hôm trước Tần An có hỏi tôi, tính rủ tụi mình ra biển chơi. Hắn muốn mời cô với Nhã Kỳ… với cả tôi nữa.”

Cố Tri Vi lập tức hiểu ra vì sao anh nhắc đến bóng đèn. Rõ ràng là anh đã nhìn ra mối quan hệ giữa cô và Nhã Kỳ chỉ là cái cớ, hai người bọn họ mới là chính.

“Tôi nói thật, để bọn họ tự đi đi cho xong.” – Du Hoài Châu nhún vai – “Đã thích nhau thì hẹn hò luôn đi cho lẹ, kéo theo tụi mình chi cho phiền.”

“Ờ thì…” – Cố Tri Vi đang định nói gì đó thì bỗng thấy vai bị ai va vào khá mạnh, theo phản xạ quay đầu lại.

“Xin lỗi nhiều nha.” – Người vừa va trúng cô vội cúi đầu xin lỗi.

“Không sao đâu.” – Cô xua tay, chỉ là va nhẹ một cái, không có gì nghiêm trọng.

Người kia đi rồi, Cố Tri Vi cúi xuống nhìn áo mình thì mới thấy không ổn.

Áo sơ-mi màu trắng bị loang mấy vết nước rõ ràng. Có vẻ lúc người đó va trúng, đồ uống trên tay hắn cũng bị đổ lên người cô.

“Muốn lau thử không?” – Du Hoài Châu thấy vậy liền đưa cho cô một chiếc khăn tay.

“Cảm ơn.” – Không thấy khăn giấy đâu, cô đành cầm lấy khăn tay của anh lau qua.

Lau sạch xong, cô định trả lại thì thấy Du Hoài Châu đang bị người khác kéo đi bàn chuyện gì đó, trông có vẻ khá nghiêm túc. Không tiện trả ngay, cô tạm nhét khăn vào túi, định lát nữa đưa lại sau.

Cô cầm đồ ăn, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Vừa đặt mông xuống ghế, ánh mắt cô vô tình bắt được một bóng người quen thuộc – Lục Nghiên Tu.

Anh ấy cũng tham dự buổi tiệc này sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên thì cô đã thấy hắn bước từng bước đến gần mình.

Cố Tri Vi nuốt vội miếng thức ăn, gật đầu chào trước: “Anh.”

“Ừ.” – Lục Nghiên Tu ngồi xuống ghế bên cạnh: “Em nói là đi gặp Nhã Kỳ, hóa ra là đến đây?”

“Ừm, em đâu biết tiệc anh bảo em đi cùng cũng là tiệc này.”

“Em với Nhã Kỳ đến đây làm gì vậy? Sao không thấy cô ấy đâu?”

“Cô ấy đang nhảy với Tần An kìa.” – Cố Tri Vi vừa nói vừa liếc mắt về phía sàn nhảy: “Ở đó.”

Lục Nghiên Tu nhìn theo, nhíu mày: “Vậy em tới đây để ‘hỗ trợ’ cho Nhã Kỳ yêu đương?”

Cách diễn đạt nghe hợp lý đến mức cô không kìm được gật đầu: “Cũng gần giống vậy.”

Lục Nghiên Tu liếc cô từ đầu tới chân: “Ý là em thà đi làm chân phụ cho Nhã Kỳ hẹn hò, còn hơn đi với anh?”

“…” – Cố Tri Vi khựng tay lại, miếng thức ăn vừa tới miệng cũng chững lại: “Anh à, là tại Nhã Kỳ hẹn em trước anh. Không phải em cố ý chọn bên này hay bỏ rơi anh đâu. Vấn đề chỉ là thứ tự thôi, em không thích leo cây.”

“Ồ, tức là nếu là anh thì leo cây cũng không sao?”

“…” – Miếng đồ ăn mới vào miệng mà muốn nhả ra cũng không được, nuốt thì nghẹn, cô chỉ đành cố nuốt nhanh cho xong rồi lúng túng nói: “Anh, anh nói kiểu gì kỳ vậy. Còn phải coi là chuyện gì, đâu phải anh rủ em làm gì gấp lắm đâu.”

Bỏ qua tất cả chuyện kiếp trước, nếu chỉ nói đến hiện tại, Lục Nghiên Tu thực sự là một người anh tốt. Tri Vi không đến mức vong ân bội nghĩa mà không nhận ra điều đó. Nếu anh có chuyện gấp cần tìm cô, thì cô chắc chắn sẽ không vì người khác mà "leo cây" anh.

Nhưng... sao vẫn có cảm giác giống như vừa bị Lục Nghiên Tu bắt tại trận làm chuyện gì sai trái ấy?

Cô suy nghĩ một lúc, rồi cho rằng cảm giác đó đến từ thái độ và giọng điệu không vui lắm của Lục Nghiên Tu ban nãy.

"Không nói với em nữa, em lo ăn đi." – Hôm nay Cố Tri Vi cứ có vẻ xa cách với anh, khiến trong lòng Lục Nghiên Tu cứ thấy phiền phiền, không thoải mái nên đành đứng dậy rời đi.

"?" – Cố Tri Vi nhìn theo bóng lưng Lục Nghiên Tu vài lần.

Chỉ vì từ chối đi dự tiệc với anh một lần thôi mà đã sai sao?

Cô cúi đầu tiếp tục ăn. Vừa ăn xong, lại có người vỗ nhẹ lên vai cô. Tri Vi ngẩng đầu lên.

"Tưởng Chấn Đình, cậu làm gì đấy?"

"Anh cậu..." – Tưởng Chấn Đình nghiêng đầu suy nghĩ: "Tâm trạng anh cậu có phải không được tốt không?"

Giới thượng lưu cứ xoay vòng mấy người như thế, đi đâu cũng đụng mặt. Ở bữa tiệc này gặp ba người quen: một đứa dễ chịu, thích chơi với người khác; một đứa ít nói, không quan tâm tới hắn; còn một người thì cả người như tỏa ra luồng khí “đừng có ai tới gần tao”.

Hai người đầu hắn còn tạm chịu, riêng người cuối – Lục Nghiên Tu – lại khiến hắn thấy hơi kỳ lạ.

Từ nhỏ đến giờ, Lục Nghiên Tu luôn là người giữ cảm xúc ổn định nhất trong hội. Mà hôm nay lại tỏ ra như có cảm xúc tiêu cực, khiến hắn không khỏi tò mò, đành tới hỏi Cố Tri Vi.

"Chắc là vậy, mấy hôm rồi." – Tri Vi liếc mắt nhìn Chấn Đình, thấy rõ mục đích hắn tới gần là để dò hỏi: "Đừng có hỏi tớ nguyên nhân, tớ cũng không biết."

"Lạ thật, không ngờ anh cậu cũng có mấy hôm tâm trạng kém."

Thấy còn ghế trống, Tưởng Chấn Đình ngồi luôn xuống: "Mà nè, anh cậu tới đây, sao cậu cứ ngồi ăn từ nãy giờ, không ngồi với ảnh?"

"Tớ đói bụng, ăn chút đồ, có vấn đề gì à?" – Cố Tri Vi đáp

Bình Luận (0)
Comment