Cố Tri Vi liên tục nói mấy tiếng cảm ơn rồi mới tiếp tục ăn trái cây.
Tâm trạng cô rất tốt, cả buổi tối cứ lẽo đẽo theo sau bà Lục, khiến bà phải đùa: “Con đúng là như cún con dính người, không rời được người khác.”
“Con không rời được mẹ thật mà.” – Cố Tri Vi vui vẻ thừa nhận, chẳng hề giấu giếm.
Lúc mới chuyển đến nhà họ Lục, thậm chí một khoảng thời gian dài sau đó, cô vẫn luôn lo lắng rằng không biết mình có làm gì không đúng, lỡ đâu khiến người trong nhà không hài lòng thì sao, rồi sẽ không cho cô tiếp tục ở lại.
Nhưng sau khi đã từng chết một lần, cô sống lại, biết điều, không còn mơ tưởng gì đến Lục Nghiên Tu nữa. Cô chợt nhận ra mẹ Lục thương cô còn hơn cả mình tưởng, và trước kia thật ra mình không cần phải quá lo nghĩ nhiều như vậy.
Con người không thể vừa muốn cái này, lại muốn thêm cái kia.
Chỉ cần làm con gái nuôi trong nhà họ Lục, không làm gì sai trái, cô vẫn có thể sống một cuộc đời hạnh phúc thực sự.
“Muộn rồi, mẹ đi ngủ đây. Con cũng đi ngủ đi.” – Bà Lục nói, ra hiệu cho Cố Tri Vi rời khỏi phòng mình trên tầng 4.
“Chúc mẹ ngủ ngon.” – Cố Tri Vi hôn lên má mẹ một cái đầy tình cảm rồi vui vẻ chạy xuống tầng 3.
Nhìn theo bóng cô khuất dần, bà Lục theo bản năng nghĩ lại hôm nay mình đã làm gì. Nhớ đến người bạn chơi mạt chược mới là Trần Phương và cậu con trai út của bà ấy.
Làm cha mẹ, chẳng lúc nào được ngơi nghĩ. Cứ phải chuẩn bị trước mọi thứ cho con cái.
Cậu út nhà Trần Phương nhìn cũng không tệ, tuổi ngang ngang với Tri Vi, có thể cân nhắc thử. Lỡ đến lúc cần mai mối mà danh sách đối tượng quá ít, thì cũng có sẵn người để giới thiệu cho Tri Vi chọn.
Một ngày bận rộn kết thúc, Cố Tri Vi rửa mặt xong liền nằm lên giường.
Trước khi ngủ, cô lôi điện thoại ra xem — cả ngày chưa động tới.
Trên WeChat, hàng đống tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn đều là của Triệu Nhã Kỳ, biểu đạt sự kích động lẫn phấn khích:
【A a a a a a!】
【Tao cuối cùng cũng có người yêu rồi!】
【Từ hôm nay trở đi, tao có bạn trai nhé!】
Kéo xuống xem, Cố Tri Vi đếm sơ sơ có hai mươi tin nhắn. Mười sáu tin đầu là Nhã Kỳ chia sẻ niềm vui lần đầu yêu đương, mấy cái còn lại là hỏi sao cô lâu quá không trả lời.
Cố Tri Vi nhắn lại:
【Chiều nay bận chơi mạt chược, tối lại bận ngồi với mẹ nuôi, giờ mới xem điện thoại.】
Sau khi giải thích lý do biến mất, cô tiếp tục trả lời:
【Chúc mừng mày đã tóm được Tần An và có bạn trai nha!】
Chắc do vẫn đang cầm điện thoại hoặc chờ tin nhắn, nên Nhã Kỳ lập tức nhắn lại:
【Tao phải cảm ơn mày mới đúng! Nhờ mày mà tao mới nhanh chóng có được tình yêu như thế này!】
【Không đúng, cũng phải cảm ơn cả anh mày nữa, nhờ ổng mà mới kết nối được hai tụi tớ!】
【Hai người là ông tơ bà nguyệt luôn rồi, tao phải chuẩn bị gì để cảm ơn đây?】
Cô và Nhã Kỳ trò chuyện một lúc lâu, cho đến khi không thấy bạn nhắn lại nữa, thì Cố Tri Vi thoát khỏi khung chat.
Lúc này cô thấy Du Hoài Châu đã nhắn từ hơn 8 giờ tối:
【Cố tiểu thư, cô biết chơi mạt chược à?】
Anh nhắn như vậy, rõ ràng là mẹ anh kể cho nghe chuyện ban chiều, nên cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cô nghĩ kỹ lại — việc mình sống lại có thể không gây ảnh hưởng quá lớn, nhưng một số chuyện vẫn thay đổi. Cô nhớ rõ kiếp trước nhà họ Du không phải là hàng xóm của nhà họ Lục.
Nhưng nếu nghĩ kỹ, cũng có khả năng là kiếp trước cô không để ý lúc dọn ra ngoài ở với Lục Nghiên Tu, thì hàng xóm nhà họ Lục đã đổi, trở thành nhà họ Du. Còn đời này vì không chuyển đi nên mới phát hiện hai nhà là hàng xóm từ đầu.
Cô nhắn lại:
【Đúng vậy, tôi chơi từ nhỏ rồi.】
Cô tưởng Du Hoài Châu sẽ không nhắn lại ngay, nhưng vừa gửi xong, màn hình lập tức hiển thị “Đối phương đang nhập...”
Vì vậy, Cố Tri Vi tiếp tục ở lại khung chat với anh.
Chỉ một lát sau, Du Hoài Châu đã gửi ba tin nhắn liên tiếp:
【Tôi cũng chơi từ nhỏ, học từ mẹ tôi.】
【Hôm nào tụi mình lập một bàn chơi thử?】
【Kêu cả Tần An với Nhã Kỳ luôn đi, đỡ phải để hai người đó chỉ biết kéo tụi mình làm kỳ đà. Tụi mình cũng nên tranh thủ sai vặt họ một chút.】
Xem ra, Du Hoài Châu chưa biết Tần An và Nhã Kỳ đã chính thức quen nhau. Có vẻ còn đang tìm cơ hội tạo điều kiện để hai người họ tiếp xúc nhiều hơn.
Cố Tri Vi “tốt bụng” nhắc nhẹ:
【Hôm nay hai người đó chính thức thành đôi rồi, khỏi cần kéo tụi mình làm kỳ đà nữa nhé~】
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy trên màn hình liên tục hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập văn bản”.
Rất rõ ràng, Du Hoài Châu đang gõ rồi lại xoá, do dự không biết nên viết gì.
Không bao lâu sau, cuối cùng Du Hoài Châu cũng xác định được điều muốn nói:
【Thế mà thằng nhóc Tần An kia còn chưa báo tin vui này cho tôi, tôi phải đi tính sổ với nó mới được!】
Bị Tần An kéo đi làm bóng đèn mấy lần, vậy mà tên này lại không thông báo gì, đã âm thầm xác lập quan hệ với Triệu Nhã Kỳ.
Hắn còn đang tính cách tạo cơ hội cho hai người kia ở bên nhau. Nhớ tới việc mẹ hắn sau khi từ nhà họ Lục về, cứ quả quyết nói rằng Cố Tri Vi rất giỏi chơi mạt chược, hắn chưa kịp ra tay sắp xếp thì đã bị bỏ lại phía sau. Rõ ràng hắn đang bị cập nhật thông tin chậm hơn người ta một bước, thật sự phải “dạy dỗ” Tần An một trận.
【Đi đi đi】
Sau khi trả lời vậy, chủ đề tạm thời khép lại. Cố Tri Vi quay lại cửa sổ trò chuyện với Triệu Nhã Kỳ.
Chỉ nói chuyện thêm được vài câu, Triệu Nhã Kỳ bắt đầu thấy phiền với việc gõ chữ, liền chuyển sang trò chuyện bằng giọng nói.
Giọng Triệu Nhã Kỳ đầy vui vẻ, còn có chút hỗn loạn:
“Vui quá đi! Tao sợ đêm nay hưng phấn quá mức, ngủ không nổi mất!”
“Vậy thì ngủ muộn một chút, tìm gì đó làm để tiêu hao năng lượng, mai ngủ bù sau.” – Cố Tri Vi từng trải qua cảm giác phấn khích đến mất ngủ, nên khuyên nhủ một cách nghiêm túc.
“Chỉ tiếc là mày không chịu chơi thâu đêm, nếu không thật sự muốn rủ mày ra ngoài chơi cả đêm, cảm nhận cuộc sống điên cuồng về đêm của người trẻ tụi mình.” – Triệu Nhã Kỳ là dân sành ăn chơi, thi thoảng sẽ chơi thâu đêm, nhưng Cố Tri Vi không phải kiểu người có thể cùng cô ấy làm vậy.
Từ nhỏ tới lớn, trong khái niệm của Cố Tri Vi, không hề tồn tại cái gọi là "chơi thâu đêm".
“Tha cho tao đi, thức trắng đêm tao chịu không nổi.” – Cố Tri Vi chưa từng thử và cũng không có ý định trải nghiệm: “Mày kiếm ai khác đi chơi chung đi, ví dụ như… bạn trai mới lên chức của mày – Tần An.”
“Mới yêu nhau ngày đầu mà đã rủ đi chơi thâu đêm, không hay cho lắm…” – Triệu Nhã Kỳ vẫn còn giữ hình tượng trước mặt Tần An, có chút áp lực thần tượng, không muốn hắn biết cô ấy bình thường ăn chơi cỡ nào.
“Tao mệt rồi, mai tụi mình nói tiếp nhé?” – Cố Tri Vi vừa nói xong đã không nhịn được ngáp một cái rõ dài.
“Ngủ đi ha~” – chưa nói hết câu, Triệu Nhã Kỳ đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, không làm phiền giấc ngủ của bạn.
Cố Tri Vi chưa vội buông điện thoại, mà tiếp tục xem nốt mấy tin nhắn chưa đọc.
Ánh mắt trượt xuống, phát hiện Du Hoài Châu lại nhắn thêm:
【Thằng nhóc Tần An kia đã gửi lời xin lỗi tới tôi rồi!】
【Đây là khoản bồi thường khi bắt tôi làm bóng đèn trước kia, nó chuyển cho tôi.】
【Chúng ta chia đôi mỗi người một nửa, xem như hưởng ké không khí hạnh phúc của hắn với Triệu Nhã Kỳ nha?】
Du Hoài Châu chuyển khoản 100.000, còn gửi kèm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa hắn và Tần An.
Cố Tri Vi phóng to ảnh, thấy Tần An đã chuyển 200.000 cho Du Hoài Châu, như thể "đuổi khéo" hắn đi vậy.
100.000 với cô chỉ là khoản nhỏ, hơn nữa, đây là tiền của chồng tương lai bạn thân – Triệu Nhã Kỳ. Cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy số tiền này chẳng khác gì bao lì xì ngày thường mà Nhã Kỳ vẫn hay gửi cô, nên không cảm thấy có gánh nặng gì, liền nhận lấy.
Sau đó nhắn lại:
【Cảm ơn nhiều nha】
【Tớ đi ngủ đây, bye bye】
Gửi liền hai tin, là để tránh trường hợp Du Hoài Châu lại tiếp tục nhắn về chuyện của Tần An và Triệu Nhã Kỳ. Dù là chuyện nhỏ, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ lịch sự, tránh phiền phức.
【Được rồi, ngủ ngon nha.】
Thấy tin nhắn mới của Du Hoài Châu kết thúc đúng lúc, không kéo dài thêm, Cố Tri Vi liền mở ra tin nhắn ghim trên đầu.
Thị trường nước ngoài vừa có biến động bất ngờ, Lục Nghiên Tu vốn định tối nay quay về, nhưng tạm thời phải bay ra nước ngoài công tác để xử lý và kiểm soát tình hình. Giờ này, anh đã đến sân bay, gửi tin nhắn báo cho cô biết thời gian bay và khoảng thời gian dự kiến vắng mặt.
Chuyện anh kể cũng giống như trước đây hai anh em thường chia sẻ với nhau. Tuy nhiên, từ sau khi cô trọng sinh, họ rất ít khi tâm sự chuyện thường nhật nữa. Hôm qua quan hệ hai người vừa mới hòa hoãn trở lại, giờ lại chủ động kể chuyện, có lẽ sau lần công tác này, họ có thể trở về trạng thái huynh muội bình thường như trước.
Mọi thứ dường như đang dần quay về đúng quỹ đạo ban đầu của nó.
Nghĩ đến công việc ở tập đoàn Lục thị trôi chảy như cá gặp nước, không lo chuyện tiền bạc, tương lai được đảm bảo; gia đình yêu thương, bạn thân luôn bên cạnh – tình thân và tình bạn đều đủ đầy… Cố Tri Vi không khỏi mỉm cười mãn nguyện.
Tình yêu có hay không, đối với cô mà nói, cũng không còn quan trọng nữa.
Cơn buồn ngủ kéo tới mãnh liệt, Cố Tri Vi cố giữ cho mắt không sụp xuống, tranh thủ gõ hồi đáp:
【Anh, nhớ giữ an toàn bên ngoài nhé. Chúc anh công tác suôn sẻ!】
【Em đi ngủ đây.】
Vừa gửi xong, cô liền tắt máy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Dù luôn cố gắng trở thành người kế nghiệp xuất sắc, ngày thường cũng hết lòng vì công việc, có những khi bận đến mức không kịp nghỉ ngơi… nhưng đôi lúc, Lục Nghiên Tu vẫn không tránh khỏi cảm giác chán chường, tạm dừng lại công việc để nghỉ một chút.
Đã ở chi nhánh nước ngoài hơn nửa tháng, vấn đề cơ bản đã xử lý xong, tranh thủ lúc nghỉ, ánh mắt anh bất giác liếc sang chiếc điện thoại trên bàn.
Màn hình sáng lên, tin nhắn chưa đọc và thông báo WeChat đều có.
Anh theo phản xạ mở WeChat, liếc nhìn xuống các tin nhắn chưa đọc.
Rất nhiều tin, nhưng không phải cái anh mong muốn…
Không, đúng hơn là không phải người đó gửi tới.
Không hiểu vì sao, Lục Nghiên Tu lại mong chờ Cố Tri Vi sẽ chủ động nhắn tin cho anh.
Thế nhưng đáng tiếc, từ khi anh đi công tác, Cố Tri Vi chưa một lần chủ động liên lạc, toàn là anh nhắn trước, cô mới đáp lại. Mà những câu trả lời của cô cũng rất ngắn gọn, chủ yếu là vài chữ, hoặc chỉ gửi biểu cảm.
Tối đó, sau một ngày bận rộn, Lục Nghiên Tu nhìn đồng hồ kiểm tra giờ quốc nội, rồi gọi video cho mẹ.
Con trai đi công tác xa, sau khi hỏi han tình hình công việc, bà Lục lại hỏi:
“Bao giờ con về nước?”
“Máy bay ngày mốt, khoảng trưa ngày kia về tới quốc nội.”
“Vậy tốt, mẹ thấy con gầy đi đấy. Có phải không hợp khí hậu?” – chưa đợi anh trả lời, bà đã tiếp lời:
“Về nước rồi thì về nhà ở vài hôm, mẹ nấu cho mấy món bồi bổ.”
“Vâng.” – Lục Nghiên Tu dừng một chút, rồi hỏi: “Mẹ, em ấy đang làm gì ạ?”
Vừa nghĩ xem nên nấu món gì để bồi bổ con trai, nghe anh hỏi tới Cố Tri Vi, bà Lục buột miệng trả lời: “Con bé sang nhà hàng xóm chơi rồi.”