Chủ đề khó khăn lắm mới kết thúc, Cố Tri Vi tiếp tục im lặng ăn phần còn lại.
Trên đường đi làm, cô và Lục Nghiên Tu đi chung một xe.
Không hiểu vì sao, hôm nay cảm giác sự hiện diện của Lục Nghiên Tu cực kỳ thấp, gần như không tồn tại.
Không phải vì cô cố ý lờ anh đi, mà là vì anh quá nghiêm túc khi lái xe, khiến người khác có cảm giác như anh không hề nhận biết có người ngồi ở ghế bên cạnh. Như thể họ đang ở hai không gian riêng biệt, độc lập hoàn toàn.
Đến công ty, cả hai cùng bước vào thang máy. Cố Tri Vi vẫn cảm thấy sự tồn tại của Lục Nghiên Tu rất mờ nhạt.
Lúc này anh không cần lái xe nữa, nhưng vẫn như chìm đắm trong thế giới riêng, đầu óc có vẻ đang tập trung vào một chuyện gì rất quan trọng, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh.
Thang máy dừng giữa đường, Cố Tri Vi bước ra trước, tò mò ngoái đầu lại nhìn anh vài lần.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của anh, cô có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời.
Rời khỏi thang máy, về đến chỗ ngồi của mình, Cố Tri Vi nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc lạ vừa rồi và bắt đầu làm việc.
Gần đến giờ nghỉ trưa, cô nhận được cuộc gọi từ Lục Nghiên Tu.
“Ở nhà mang cơm tới rồi, em lên văn phòng anh ăn cùng nhé?”
Mẹ anh nói phải bồi bổ cơ thể cho anh. Lục Nghiên Tu nghĩ ăn đồ nhà làm sẽ tốt hơn, không ngờ hôm nay mẹ lại bảo tài xế mang cơm đến tận nơi và dặn anh ăn cùng Cố Tri Vi.
“Hả?” – Cố Tri Vi khó hiểu: “Sao lại có cả cơm mang tới?”
“Mẹ không nói với em à? Nói là để bồi bổ cơ thể cho tụi mình.” – Lục Nghiên Tu giải thích.
“Hôm qua mẹ có nói với em một câu.” – Cố Tri Vi không để tâm lắm, bởi vì từ trước đến giờ mẹ Lục vẫn hay làm chuyện này: “Lát nữa em sẽ lên.”
Dù sao cũng là tấm lòng của mẹ Lục, mà cơm do đầu bếp nhà họ Lục nấu cũng ngon hơn đồ ăn ở nhà ăn công ty. Cô không có lý do gì để từ chối, đợi làm xong việc trong tay thì lên tầng cao nhất – văn phòng tổng giám đốc.
Vừa bước vào, cô thấy Lục Nghiên Tu đã bày biện xong đồ ăn, đang chờ cô tới ăn cùng.
“Anh.” – Cố Tri Vi nhận lấy đôi đũa anh đưa, vừa ngửi mùi đồ ăn đã cau mày: “Hình như em ngửi thấy mùi thuốc bắc nhè nhẹ.”
“Nếu em không quen, thì ăn ít một chút. Anh gọi thêm phần cơm hộp từ nhà hàng em thích cho.” – Lục Nghiên Tu không ngại mùi thuốc trong đồ ăn, nhưng biết từ nhỏ cô đã ghét uống thuốc và cũng không thích món ăn có mùi dược liệu: “Hay anh gọi ngay bây giờ nhé?”
“Không cần phiền vậy đâu. Nếu ăn chưa no thì em sẽ xuống căn-tin ăn thêm.”
Mỗi món cô đều nếm thử một ít, và phát hiện mùi thuốc là từ món canh bốc lên.
Cuối cùng, cô quyết định không uống canh.
Nhìn cô gái đang chuyên tâm ăn uống trước mặt, vẻ hài lòng hiện rõ trên gương mặt – mỗi lần ăn món ngon là chân mày khẽ nhướn lên theo bản năng, đôi mắt sáng lên như có ánh sao. Lục Nghiên Tu gần như không rời mắt khỏi cô suốt bữa ăn, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc rối ren như hôm qua.
Trước đây hai người ăn cơm cùng nhau là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng bây giờ, lại trở thành điều hiếm hoi.
Đặc biệt là trong một không gian kín đáo như văn phòng tổng giám đốc, không ai có thể vào nếu không được cho phép.
Một âm thanh vang lên trong đầu anh, thì thầm: Thừa nhận đi, mày rõ ràng đã mong chờ nhiều hơn mức tình cảm anh em đối với cô ấy.
Ánh nhìn của anh vẫn chăm chú đặt lên người cô, khiến Cố Tri Vi muốn giả vờ như không nhận ra cũng khó.
Ăn gần no, cô không nhịn được nữa, hỏi: “Anh, anh nhìn em mãi vậy làm gì?”
Nói thế không phải vì cô không cho anh nhìn, mà là ánh mắt anh quá sâu, như một vùng biển tối không đáy, khiến người ta không thể không tò mò: Rốt cuộc anh đang nghĩ gì khi nhìn mình như thế?
“Không được nhìn sao?” – Lục Nghiên Tu quay đi, mí mắt hơi cụp xuống, che đi mọi cảm xúc trong mắt.
“…” – Cố Tri Vi suýt nữa bị nghẹn cơm.
Lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, cái cảm giác "có gì đó rất lạ" lại trỗi dậy trong cô. Nheo mắt lại quan sát một hồi, cô hỏi thẳng:
“Anh, mẹ không nói sai, anh đang có tâm sự đúng không?”
“Hả?” – Lục Nghiên Tu ngẩng đầu: “Mẹ nói anh có tâm sự?”
“Không cần mẹ nói, em cũng cảm thấy anh có tâm sự.”– Cố Tri Vi buông đũa, cầm khăn giấy lau miệng.
“Mẹ anh nói sai rồi, em cũng cảm nhận sai rồi. Anh không có tâm sự gì cả.” – Lục Nghiên Tu dứt khoát phủ nhận.
“Vậy thì thôi.” – Cố Tri Vi đứng dậy: “Em ăn xong rồi, xuống dưới đây.”
“Ừ.”
Nhìn theo bóng cô bước ra ngoài, Lục Nghiên Tu cũng chẳng ăn tiếp được nữa.
Thanh âm kia trong đầu giờ đây biến thành hàng trăm hàng nghìn giọng nói, không chỉ chiếm lấy đầu óc anh mà còn văng vẳng bên tai, ầm ĩ đến mức anh chẳng còn tâm trạng ăn tiếp.
Cố Tri Vi là em gái anh. Anh sao lại có thể đối với em gái mà nảy sinh những mong muốn vượt quá tình cảm anh em?
Nhận thức được sự thay đổi trong lòng mình, sâu bên trong, Lục Nghiên Tu đột nhiên thấy hoảng loạn. Và... không biết phải làm sao.
“Ê, Du Hoài Châu nhờ tao đưa cái này cho mày.”
Vừa thấy Cố Tri Vi, Triệu Nhã Kỳ lập tức nhét một chiếc hộp nhỏ vào tay cô.
Cố Tri Vi nhớ rõ mình đã từ chối quà “bồi thường” của Du Hoài Châu hai lần rồi. Không ngờ anh ta lại tìm đến Nhã Kỳ nhờ chuyển hộ. Cô nhất thời không biết phải nói gì.
“Du Hoài Châu đúng là người tử tế đấy. Món đồ của mày rớt ở nhà ổng rồi hỏng, vậy mà ổng còn mua cái mới để đền.”
Lúc Du Hoài Châu nhờ Triệu Nhã Kỳ giúp đưa lại chiếc vòng tay, Nhã Kỳ cũng sửng sốt một lúc. Nếu anh ta không nói rõ lý do, có lẽ cô đã hiểu nhầm.
“Cũng đúng. Ấn tượng của tao về ổng cũng tạm ổn.” – Với Du Hoài Châu, Cố Tri Vi giữ thái độ trung lập. Vì dù kiếp trước hay kiếp này, số lần tiếp xúc giữa họ cũng không nhiều, nhưng lần nào cũng không đến mức khó chịu.
“Cũng may ổng nói rõ ràng với tao. Chứ nếu không, tự nhiên nhờ tao chuyển cho mày một món đồ – lại là đồ trang sức nữa – thì tao còn tưởng…” – Triệu Nhã Kỳ dừng lại, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Cố Tri Vi.
Cố Tri Vi lập tức hiểu ý cô bạn, nhưng không nói thêm gì.
Kiếp trước, Du Hoài Châu từng theo đuổi cô là thật. Nhưng đời này, anh ta lại không thể hiện có ý gì với cô cả.
“À đúng rồi, mày muốn mua gì không?” – Cô bỏ chiếc hộp nhỏ vào trong túi xách, níu tay Triệu Nhã Kỳ kéo sang chuyện khác.
Vì hôm qua đã nói dối với Lục Nghiên Tu, nên hôm nay cô quyết định ra ngoài một chút. Ban đầu định đi dạo một mình, không ngờ Triệu Nhã Kỳ kêu chán, rủ cô cùng đi mua sắm.
Vì thế, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại mà Triệu Nhã Kỳ hay lui tới.
“Nhiều chứ sao không! Hôm nay tao nhất định phải quẩy tung trung tâm thương mại luôn!” – Triệu Nhã Kỳ thể hiện rõ khí thế muốn mua sạch cả mall: “Sắp cuối năm rồi, phải đi dự bao nhiêu sự kiện, tao muốn thay toàn bộ quần áo trong tủ thành đồ mới.”
Nghe vậy, Cố Tri Vi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc sẽ bị lôi đi từ sáng tới tối.
Không ngờ lần này Triệu Nhã Kỳ mua sắm khác hẳn thường ngày. Thấy món nào là vung tay lấy liền, hầu như không đắn đo. Thi thoảng hỏi ý kiến Cố Tri Vi, nhưng phần lớn lại lén quay lưng giấu giấu giếm giếm, cứ như sợ bị phát hiện là đang định mua gì đó đặc biệt.
“Mày làm cái gì thế?” – Cố Tri Vi không hiểu sao Triệu Nhã Kỳ lại vừa lén lút vừa ngại ngùng như vậy.
“Haizz, mày không hiểu đâu.”
“...Mày không nói sao tao hiểu được?”
“Mày không có yêu đương, cũng không định giữ chân đàn ông.” – Triệu Nhã Kỳ ra vẻ tiếc nuối.
“??” – Cố Tri Vi chịu không nổi sự vòng vo này nữa, liền nói thẳng: “Muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
“Nè, mày hiểu mấy món này không?” – Là khách VIP, từ lúc hai người bước vào cửa hàng đến giờ, chưa có khách nào khác. Nhân viên phục vụ riêng cho họ, bây giờ cũng đứng xa không để ý, nên Triệu Nhã Kỳ nhỏ giọng dúi vào tay Cố Tri Vi một chiếc váy ren s*x*.
“Không phải váy à? Muốn mua thì mua, không thích thì bỏ qua.” – Vừa nói, Cố Tri Vi vừa nhìn kỹ món đồ, phát hiện váy khá xuyên thấu, gợi cảm thấy rõ. – “Khoan đã… Mày mua cái này để…”
Kết hợp với lời nói vừa nãy, cô như bừng tỉnh.
Thì ra Triệu Nhã Kỳ hôm nay chọn đồ không phải để mặc đi chơi bình thường, mà còn có mục đích riêng…
“Mày hiểu rồi đúng không?” – Triệu Nhã Kỳ không còn ngượng nữa, nhưng giọng vẫn nhỏ như sợ ai nghe thấy. – “Tao đang phân vân có nên mua hay không… nhưng mà mua thì liệu có dám mặc không? Tao sợ… dọa Tần An.”
Cố Tri Vi theo bản năng tính nhẩm khoảng thời gian họ yêu nhau, rồi hỏi: “Hai người yêu nhau cũng được khoảng một tháng rồi, đến bước đó chưa?”
“Gần rồi, tao muốn cho ảnh một trải nghiệm đặc biệt, nên chuẩn bị đầu tư từ khoản quần áo trước.” – Ban đầu Triệu Nhã Kỳ còn nghĩ Tần An khó theo đuổi, ai ngờ dễ hơn tưởng tượng, nên cô mới muốn “làm lớn” một phen. Dù sao thì cũng vẫn còn chút rụt rè vì hình tượng thần tượng trong lòng.
“Không sao đâu, cứ mạnh dạn đầu tư.” – Cố Tri Vi vỗ vai bạn. – “Phải tin rằng trong mắt người thích mày, mày làm gì cũng đúng. Hơn nữa, mày có ý tốt, là muốn khiến ảnh vui. Không lý do gì mà người ta lại ghét.”
Bị một câu nói đánh trúng, Triệu Nhã Kỳ lập tức không lăn tăn nữa, món gì muốn là mua hết. Nhưng lần này cô không cho giao hàng về nhà, mà đích thân xách theo.
Tuy nhiên vì còn định mua thêm, nên cũng chỉ xách được một lúc, sau đó để Cố Tri Vi cầm giúp.
Dạo hết một vòng, hai người chia tay nhau.
Cố Tri Vi thật ra không hứng thú mua sắm, nhưng Triệu Nhã Kỳ quá máu, mua cả đống đồ, tiện thể cũng tặng cho cô kha khá. Cô nhét đồ lên ghế phụ trong xe, chất đầy đến suýt không đủ chỗ.
Về tới nhà, cô xuống xe, hơi vất vả thu dọn đống đồ đạc.
“Mua gì mà nhiều thế?” – Một giọng nam quen thuộc vang lên từ sau lưng, khiến Cố Tri Vi quay đầu lại theo phản xạ.
Lục Nghiên Tu mặc đồ ở nhà đơn giản, bước đến gần cô, ánh mắt quét qua đống túi lớn túi nhỏ trong tay cô.
“Em đi dạo phố với Nhã Kỳ.” – Cô thành thật trả lời.
“Quả nhiên là lại đi chơi với Triệu Nhã Kỳ.” – Vừa nói, Lục Nghiên Tu vừa giúp cô xách đồ.
Anh cũng không bất ngờ vì hôm nay cô đi với Triệu Nhã Kỳ, cảm xúc vẫn ổn định. Miễn là không phải ra ngoài với người theo đuổi, thế nào cũng được.
Lời của anh có vẻ chưa nói hết, nhưng Cố Tri Vi cũng không để tâm, chỉ tập trung xách đồ theo anh lên tầng.
“Em còn bao nhiêu tiền? Có đủ tiêu không?” – Lên được nửa cầu thang, Lục Nghiên Tu đột nhiên hỏi.
“Không rõ lắm, chắc là đủ.” – Cố Tri Vi không quá nhạy cảm với chuyện tiền nong. Tuy là con nuôi nhà họ Lục, không được cho quá nhiều tiền, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thiếu tiền.
Vì có 3 người cho cô tiền: mẹ Lục – đúng hạn phát tiền tiêu vặt; ba Lục – thỉnh thoảng cho thêm; và Lục Nghiên Tu – cứ thấy vui là đưa thêm ít đỉnh. Tích tiểu thành đại, nên cô chưa từng thiếu.
“Mai anh làm thêm thẻ phụ của anh cho em, muốn tiêu gì cũng được.” – Lục Nghiên Tu dừng lại một chút: “Người lớn rồi, nhu cầu chi tiêu cũng nhiều, tiền tiêu vặt nên tăng lên chút.”
“Cảm ơn anh.” – Cố Tri Vi không khách sáo, mỉm cười cảm kích.
Bỏ qua những chuyện khác không bàn tới, thì làm anh trai, Lục Nghiên Tu đúng là rất tốt với cô. Về khoản tiền bạc thì chưa từng keo kiệt.
Trong nhà khá ấm, vừa vào phòng, Cố Tri Vi liền cởi áo khoác.
Lục Nghiên Tu thì nhanh chóng đặt đồ xuống, hỏi thêm: “Cần anh sắp xếp đồ giúp không?”
Đồ vừa mua toàn là mỹ phẩm dưỡng da với vài món đồ chơi nhỏ. Có người giúp thì cô cũng không ngại, nên lười biếng phân công luôn: “Anh giúp em để mỹ phẩm lên bàn trang điểm nhé, mấy món còn lại để trên bàn.”
Lục Nghiên Tu không nói nhiều, lập tức bắt tay làm.
Cố Tri Vi cũng chẳng để ý anh sắp xếp thế nào. Cởi áo khoác xong vẫn thấy nóng, cô vào phòng thay bộ đồ mùa thu mỏng hơn.
Phòng thay đồ có cửa riêng, cô ở trong thay đồ thong thả.
Ở ngoài, Lục Nghiên Tu lấy từng món đồ ra khỏi túi. Lúc cầm tới cái túi cuối cùng, đầu ngón tay anh chạm phải một món có cảm giác trơn mượt lạ thường.
Anh lấy món đồ ra – một chiếc đầm ngắn chất liệu tơ lụa, cả phía trước và sau đều hở hang, thiết kế bất quy tắc, nhìn mà đỏ mặt.
Ngay khoảnh khắc tơ lụa chạm vào tay, anh như cảm nhận được hơi ấm… và thứ gì đó nóng ran.
Đầu óc anh lập tức trống rỗng, nhanh chóng nhét chiếc đầm trở lại túi.