Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 32

Nghe mẹ Lục trò chuyện với ba Lục, nếu không vì sợ dọa hai người họ, cũng sợ tạo ra hiệu ứng cánh bướm khiến mối quan hệ kiếp này của Lục Nghiên Tu khác với kiếp trước, Cố Tri Vi thật sự muốn nói cho họ biết Lục Nghiên Tu sau này sẽ yêu ai. Như vậy, mẹ Lục cũng chẳng cần phải vất vả đi dò hỏi nữa.

Nhưng “biết trước” thì không được tùy tiện dùng. Cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể để lộ điều gì ra ngoài, ngoan ngoãn ăn cơm no, rồi sau đó ngồi chơi mạt chược với mẹ Lục giết thời gian.

Đánh mạt chược được nửa ngày, trời cũng sẩm tối mà vẫn chưa thấy con trai trở về, mẹ Lục liền dặn dò:
“Vi Vi, con gọi cho anh con hỏi xem tối nay nó có về nhà không?”

Bà kêu con trai ở nhà vài hôm để tẩm bổ cơ thể. Vậy mà mới được 2 ngày, nó đã coi lời bà như gió thoảng bên tai.

Cố Tri Vi không nói nhiều, buông quân bài trong tay xuống, cầm điện thoại gọi cho Lục Nghiên Tu.

Vừa nghe máy, cô liền hỏi: “Anh, mẹ kêu em hỏi anh, tối nay anh có về không?”

Lục Nghiên Tu đáp: “Không về, anh ở căn hộ của mình.”

“Rồi.”

Nghe được câu trả lời, Cố Tri Vi liền cúp máy, quay sang nói với mẹ Lục.

“Thằng bé này…” – mẹ Lục vừa đánh ra một quân bài, vừa nhíu mày buồn bực – “Không chịu ở nhà thì làm sao chăm sóc sức khỏe cho nó được chứ.”

“Con thấy anh ấy cũng không cần bồi bổ gì đặc biệt đâu ạ, trông vẫn rất khỏe mạnh, sắc mặt cũng tốt nữa.” – Cố Tri Vi không phải nói cho có để an ủi, mà đúng là từ nhỏ đến lớn Lục Nghiên Tu đã rất khỏe mạnh, gần như chưa bao giờ cảm cúm.

“Gần đây nhìn ốm đi một chút.” – mẹ Lục nói chắc chắn, cho rằng do đi công tác vất vả, ăn uống không đều nên gầy đi.

“Thôi được, để mẹ cho đầu bếp đến chỗ anh con, nấu mấy món bổ dưỡng cho nó.”

“Con thấy anh ấy cũng không có gầy đâu ạ, nhìn cũng giống như mọi khi thôi.” – Cố Tri Vi nói thật chứ không có ý phản bác, chỉ là cô không cảm thấy có sự khác biệt, nhưng cũng hiểu mẹ Lục nói gầy là vì lo lắng cho con.

Bởi vì bản thân cô từ trước đến nay cân nặng và vóc dáng đều không thay đổi, vậy mà thỉnh thoảng mẹ Lục cũng sẽ bảo cô “sao trông gầy đi thế”.

Đây có lẽ chính là cách mà cha mẹ nhìn con cái: Dù con không thay đổi gì, chỉ cần họ thấy thương thì cũng sẽ cảm thấy “nó gầy”.

“Nhưng mà, anh con coi lời mẹ như gió thoảng thật, để xem mẹ phải nói nó một câu mới được.” – mẹ Lục nói như có chút oán trách, nhưng thật ra cũng không đến mức sẽ nói gì quá nặng.

Cố Tri Vi chỉ cười, không nói gì thêm, tiếp tục lấy thêm một vòng bài mới.

Hôm đó mẹ Lục chơi bài rất hăng, tận hơn 10 giờ đêm mới chịu dừng. Sau đó bà buồn ngủ đến mức chỉ rửa mặt xong là leo lên giường ngủ luôn.

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, mai là đi làm, nên tối nay cũng không thể thức khuya.

Sáng hôm sau, Cố Tri Vi đúng giờ đến công ty.

Vì bị “hội chứng thứ Hai”, nên buổi sáng làm việc của cô gần như không có hiệu quả, chỉ như ngồi ngẩn người trong đám mây mù.

Đột nhiên, Lục Nghiên Tu nhắn tin WeChat tới:

[Mẹ lại gọi người mang cơm trưa tới cho anh]

[Anh không muốn ăn, em lên ăn đi.]

Nhìn tin nhắn này, Cố Tri Vi hơi bất ngờ.

Tối qua cô tưởng mẹ Lục chỉ nói chơi về chuyện cho đầu bếp đến chỗ anh ấy, không ngờ hôm nay vẫn thật sự gọi người mang cơm tới. Mà càng kỳ lạ là Lục Nghiên Tu lại không muốn ăn?

Rõ ràng hôm thứ Sáu tuần trước hai người ăn chung bữa trưa, hương vị rất ngon mà.

Cô không nhịn được hỏi:
[Tại sao anh không muốn ăn?]

Lục Nghiên Tu trả lời ngay:
[Anh muốn ăn đồ ăn vặt, không muốn ăn mấy món quá bổ, quá healthy.]

Lý do này nghe xong khiến cô không thể bắt bẻ được gì, mà rõ ràng anh cũng không muốn chuyện này đến tai mẹ Lục. Cố Tri Vi hoàn toàn hiểu được ngầm ý.

Đến giờ nghỉ trưa, cô lên văn phòng của Lục Nghiên Tu.

Nhưng trong phòng không có ai, chỉ thấy trên bàn đã bày sẵn bữa cơm trưa tinh tế, sạch sẽ.

Cô nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm nhỏ: “Anh đi đâu rồi nhỉ?”

Nếu anh chỉ muốn ăn đồ ăn vặt, vậy đi đâu ăn rồi?

Không suy nghĩ nữa, Cố Tri Vi ngồi xuống, thành thật ăn cơm.

Lục Nghiên Tu như thể tính toán sẵn mọi thứ. Khi cô gần ăn xong, anh lại nhắn tiếp:

[Em ăn xong thì cứ xuống luôn, anh sẽ cho người đến dọn.]

Những chuyện “xử lý hậu quả” như thế này, từ nhỏ đến lớn khi hai người sống chung, anh chưa bao giờ để cô phải lo. Cho nên cô cũng không thấy lạ khi anh căn dặn như vậy.

Thế là ăn xong, Cố Tri Vi liền đi xuống dưới.

Bốn ngày sau đó, tình huống y chang lặp lại: cô lên văn phòng Lục Nghiên Tu ăn cơm trưa, anh thì không ăn, cũng không ở đó.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng cô cũng bắt đầu thấy có gì đó là lạ.

Đầu bếp ở nhà nấu ăn vừa tốt cho sức khỏe lại ngon miệng, vậy mà Lục Nghiên Tu không ăn, ra ngoài ăn cái gì cơ chứ?

Lần này, Cố Tri Vi không vội vàng ăn xong rồi đi ngay mà ngồi lại nghỉ một lát, chờ Lục Nghiên Tu quay về.

Khi cửa văn phòng bị đẩy ra, ánh mắt cô lập tức nhìn sang.

Vừa thấy cô, Lục Nghiên Tu rõ ràng hơi bất ngờ, hỏi: "Em sao vẫn còn ở văn phòng anh?"

"Em đang đợi anh." – Cố Tri Vi đứng dậy: "Anh ra ngoài ăn gì vậy?"

Cơm trưa mẹ anh nhờ người đưa đến công ty, em có thể ăn giúp.

Thế nhưng đầu bếp mẹ anh thuê về tận nhà nấu, anh cũng không ăn sao?

"Anh đi căn tin ăn." – Lục Nghiên Tu nói thật.

"Hả?" – Cố Tri Vi ngơ ra.

Cô thật sự không ngờ, trong mắt Lục Nghiên Tu, đồ ăn ở căn tin lại ngon hơn cả cơm do đầu bếp riêng nấu. Anh thà xuống căn tin ăn, còn để cô ở lại giải quyết hết đống thức ăn bổ dưỡng kia.

"Anh đúng là có khẩu vị lạ..." – Cô vốn định trêu, nhưng rồi lại nuốt xuống, mỗi người một khẩu vị, cũng không thể nói anh sai được: "Nếu anh không muốn ăn, sao không nói với mẹ một tiếng? Để mẹ đừng gọi người mang đồ tới nữa."

"Nói rồi bà sẽ không vui. Thôi cứ để bà muốn gọi thì gọi." – Lục Nghiên Tu không phản cảm chuyện mẹ muốn anh bồi bổ cơ thể, chỉ là mỗi lần đưa cơm là đưa hai phần, ý là để anh ăn chung với Cố Tri Vi.

"Ừ, cũng đúng." – Nghe anh nói vậy, Cố Tri Vi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không vui của mẹ nếu bị từ chối.

Hỏi xong chuyện, cô định đi xuống.

Chưa đi được mấy bước, cô phát hiện một chuyện lạ.

Sau khi Lục Nghiên Tu mở cửa, anh không bước vào văn phòng mà cứ đứng bên khung cửa.

Cô nhìn anh từ đầu đến chân, khó hiểu hỏi: "Anh đứng canh cửa làm gì vậy?"

Nhận ra cô đang quan sát, ánh mắt Lục Nghiên Tu khẽ rũ xuống: "Chờ em đi ra ngoài để anh đóng cửa lại."

"… Vậy à."

Cố Tri Vi bước ra ngoài, theo thói quen định giúp anh đóng cửa. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện một chuyện kỳ quái nữa.

Vừa rồi khi cô quay đầu lại, đúng lúc Lục Nghiên Tu cũng đang nhìn cô. Thấy cô quay lại, ánh mắt anh liền nhanh chóng né tránh, như thể cố tình không muốn chạm ánh mắt với cô.

"Anh làm gì vậy?" – Cô dừng lại, đứng trước mặt anh.

"Sao lại hỏi vậy?" – Lục Nghiên Tu ngước mắt nhìn thẳng vào cô.

Nhìn vào đôi mắt người đối diện, Cố Tri Vi có chút bối rối.

Vừa nãy rõ ràng là anh né ánh mắt của cô, mà bây giờ lại thoải mái đối diện, khiến cô hơi lúng túng.

"Bởi vì..." – Cô định hỏi thẳng anh tại sao lại né tránh ánh mắt mình, nhưng thấy hỏi vậy thì kỳ quá, giống như người có vấn đề là cô. Thế là cô đổi đề tài: "Anh bảo sẽ đưa em thẻ phụ, mà giờ vẫn chưa thấy. Anh quên rồi đúng không?"

Cô không cố ý bám theo đòi thẻ, chỉ là nhất thời không nghĩ ra chuyện gì khác để hỏi.

"Anh quên thật, xin lỗi. Mai về nhà anh đưa cho em." – Lục Nghiên Tu cũng không phủ nhận, đúng là mấy hôm nay anh hoàn toàn quên vụ đưa thẻ phụ, áy náy trả lời.

Những ngày gần đây, anh không rảnh nghĩ đến mấy lời từng nói với Cố Tri Vi.

Thật ra là...

Lo lắng rối loạn trong lòng anh vẫn chưa thể kiểm soát.

Anh không biết phải dùng tâm trạng hay thái độ gì để đối mặt với Cố Tri Vi. Anh chỉ muốn giữ khoảng cách với cô.

"Dạ, vậy mai gặp ở nhà nhé." – Cố Tri Vi vẫy tay, sau đó đi thẳng xuống lầu không quay đầu lại.

"Ừ."

Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Lục Nghiên Tu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi đóng cửa văn phòng.

Trong phòng chỉ còn một mình anh, nhưng dấu vết Cố Tri Vi để lại thì quá rõ ràng — đồ ăn thừa trên bàn, mùi hương phảng phất trong không khí. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn về phía đó, rồi gọi nội tuyến bảo trợ lý kêu người đến dọn dẹp.

Nhưng có những thứ không thể làm như chưa từng tồn tại, càng cố lờ đi thì càng rõ ràng.

Anh cảm thấy mình như một con thú hoảng loạn, mọi giác quan đều bị phóng đại, mỗi hành động đều sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường.

Lục gia chưa từng làm thủ tục nhận nuôi chính thức cho Cố Tri Vi. Trên pháp luật, cha mẹ nuôi của cô là dì và dượng của anh, chứ không phải cha mẹ anh. Nhưng dù thiếu thủ tục, nhiều năm qua, cô vẫn lớn lên trong nhà anh.

Trong mắt người ngoài, cô là con gái của cha mẹ anh — là em gái anh.

Từng ấy năm, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại nảy sinh những suy nghĩ tội lỗi như thế đối với “em gái” mình.

Anh không dám tưởng tượng, nếu Cố Tri Vi biết được, cha mẹ cũng biết, họ sẽ nhìn anh thế nào? Có phải sẽ coi anh là kẻ b**n th**? Cô có sợ anh mà xa lánh, rồi cắt đứt quan hệ với người anh trai này?

Bây giờ, anh như đang đứng bên bờ vực. Chỉ một bước sai lầm, anh sẽ rơi vào vực sâu không đáy.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn đến vậy. Sự hoảng loạn bao trùm lấy anh.

Cuối tuần.

Cố Tri Vi nằm dài trên giường, nhìn trần nhà phát chán.

Dạo này cô rảnh hơn nhiều. Việc cải tạo căn hộ đã gần xong, không cần phải trao đổi nhiều với thiết kế hay bên nội thất nữa. Triệu Nhã Kỳ thì đã thuận lợi bắt đầu yêu đương với Tần An, không cần cô làm quân sư hay đi làm bóng đèn nữa. Giờ ngoài công việc, cô chẳng có việc gì để làm.

Thế nên, cứ đến cuối tuần là cô lại chẳng biết làm gì.

Đang định xuống nhà xem mẹ Lục có cần giúp gì không, hoặc tự ra ngoài chơi, thì bà lên phòng tìm cô, còn đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.

Cố Tri Vi khó hiểu: “Ủa mẹ, sao lại đưa thẻ cho con?”

“Là anh con bảo mẹ đưa.”

Hôm nay con trai bà về nhà, chưa được mười phút đã rời đi như cơn gió thoảng qua. Bà Lục nghi ngờ anh cố ý về chỉ để gửi thẻ cho Cố Tri Vi, rồi mới rời đi.

Nhưng lại không tự mình đưa, mà nhờ bà. Bà thấy khó hiểu.

Cố Tri Vi ngạc nhiên nhướn mày: “Anh con về rồi sao?”

“Về một lát rồi lại đi.” – Bà Lục không nghĩ nhiều về mục đích quay về chớp nhoáng của con trai, mà quay sang hỏi cô: “Con không có tiền tiêu vặt à? Sao không nói với mẹ, lại chỉ nói với anh con?”

“Có chứ! Con đâu có bảo với anh là con hết tiền. Là hôm trước ảnh thấy con đi dạo phố với Nhã Kỳ, về thì nói tụi con trưởng thành rồi, nên phải tăng tiền tiêu vặt, bảo sẽ đưa con thẻ phụ.”

Cố Tri Vi giải thích rất rõ ràng.

“Anh con nói đúng đấy.” – Nghe vậy, mẹ Lục thấy rất có lý: “Mẹ sẽ tăng tiền tiêu vặt cho con.”

Lục gia chưa bao giờ thiếu tiền, cũng không kiểm soát gắt gao chuyện chi tiêu của con cái. Trước giờ, hai đứa ít khi chủ động xin tiền, nên thường là bà Lục cho bao nhiêu, thì chúng tiêu bấy nhiêu.

Giờ con cái đều đã trưởng thành, con trai thì không cần bà đưa tiền tiêu vặt nữa. Bà và chồng cũng đã chuyển dần tài sản đứng tên sang cho anh. Nhưng với Cố Tri Vi thì khác — cô vẫn chưa có gì đứng tên cả, nên tiền tiêu vặt vẫn phải cho đầy đủ.

Bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ cũng sẽ đưa cho con một chiếc thẻ.”

Bình Luận (0)
Comment