Nhìn thấy thứ gì đó được dán trên cửa, Cố Tri Vi lập tức hiểu ra: “À, thì ra là anh dán cái này.”
“Ừ.” – Ánh mắt Lục Nghiên Tu lướt qua gương mặt cô vài giây rồi dừng lại: “Em vừa mới dậy à? Ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Cố Tri Vi vừa duỗi lưng vừa đáp: “Em xuống lầu kiếm gì ăn đây.”
Bụng cô đã sớm réo lên ầm ĩ rồi, theo phản xạ liền định xuống lầu luôn.
Nhưng vừa bước đi được hai bước, cô chợt nhận ra gì đó: “Khoan đã, anh ăn chưa? Cơm trưa ai nấu vậy?”
Nhà lúc này không còn ai có thể sai bảo làm việc, cũng chẳng ai gọi cô xuống ăn, đoán chừng cơm trưa chắc vẫn chưa nấu xong.
“Anh cũng chưa ăn. Còn cơm trưa…” – Lục Nghiên Tu suy nghĩ rồi nói: “Có vẻ là chưa ai nấu.”
“Biết ngay mà.” – Cố Tri Vi đi ngang qua Lục Nghiên Tu, vừa đi vừa nói: “Em đi tìm mẹ.”
Cô tìm được bà Lục trong bếp, thấy mẹ đang xắn tay áo làm đồ ăn, không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay mẹ nấu cơm à? Con giúp mẹ làm gì được không?”
“Ừ, đúng lúc lắm.” – bà Lục đang đeo tạp dề, vừa cười vừa phân phó: “Đi gọi anh con xuống đây luôn. Hai đứa cùng vô phụ mẹ một tay.”
Trong một năm có 365 ngày thì số lần bà vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng Tết thì khác, bà muốn tự tay trổ tài nấu nướng, làm chút món ngon cho chồng con, coi như là một bất ngờ nho nhỏ.
Cố Tri Vi không nói gì thêm, liền quay lên lầu ba, thấy Lục Nghiên Tu vẫn còn đứng trong hành lang thì nói luôn: “Anh, mẹ đang nấu cơm, kêu cả hai tụi mình xuống phụ đó.”
Cô vốn nghĩ mình vừa nói xong, Lục Nghiên Tu sẽ lập tức theo cô xuống bếp. Nhưng không, anh lại đứng yên tại chỗ như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa. Ánh mắt hơi tối, như thể đang chìm trong thế giới riêng.
“Anh không muốn phụ phải không? Muốn lười hả?” – Cố Tri Vi nghiêng đầu hỏi thẳng: “Hay là định gọi đồ ăn ngoài? Không muốn ăn cơm mẹ nấu à?”
“… Không phải.” – Lục Nghiên Tu mím nhẹ môi.
“Vậy anh đứng im đó làm gì?” – Cô dùng ánh mắt ra hiệu anh mau đi theo.
Cô vừa dứt lời, anh liền bước đi theo cô, sóng vai cùng vào thang máy.
Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, cô liếc nhìn sang, thấy rõ một bên gương mặt góc cạnh của anh. Không biết vì sao, cô có cảm giác anh cứ mím môi mãi, ánh mắt mơ hồ, khiến người ta nhìn vào chẳng hiểu đang nghĩ gì.
Anh giống như không hề có ý định trả lời gì cô cả, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Có khi là đang nghĩ việc gì, cũng có khi chỉ là đang… thất thần?
Cố Tri Vi chỉ tò mò vài giây, rồi cũng nhanh chóng bỏ qua.
Vào bếp, cô đi tới bên cạnh bà Lục, hỏi mình nên làm gì. Bà nhanh chóng phân công vài việc đơn giản cho cô và Lục Nghiên Tu, rồi tự mình lo phần chính.
Trong lúc chọn rau, Cố Tri Vi vừa làm vừa trò chuyện cùng bà Lục, nói cười vui vẻ.
Một lúc sau, cô mới nhận ra Lục Nghiên Tu chọn rau xong, đã đi tới bên cạnh lấy đồ ăn khác, vậy mà từ nãy tới giờ… anh vẫn không nói một lời.
Cô và mẹ nuôi đang nói mấy chuyện hằng ngày rất bình thường, đâu có gì quá riêng tư.
“Anh, sao anh im lặng vậy?” – Cố Tri Vi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
“Không có gì để nói.” – Lục Nghiên Tu đáp nhẹ, dường như không biết nên mở miệng ra sao.
Nhìn thấy cô hơi nghiêng người về phía mình để hỏi, khoảng cách giữa hai người vô thức rút ngắn, anh khẽ dịch nhẹ ra xa, hầu như không ai nhận ra động tác đó.
“Ờ.” – Cố Tri Vi cũng không nghĩ nhiều, tin lời anh nói nên chẳng hỏi gì thêm.
Kể từ đó, trong bếp chỉ còn cô và bà Lục nói chuyện. Lục Nghiên Tu yên lặng làm việc, hoàn toàn không chen vào bất kỳ câu chuyện nào. Nếu không phải vì khí chất anh quá nổi bật, người ta còn tưởng anh không tồn tại ở đó.
Làm xong việc, thấy mình chẳng còn gì để phụ, Lục Nghiên Tu liền rời bếp trước.
Cố Tri Vi liếc mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Cô vừa định thu ánh mắt lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ Lục.
“Con cũng thấy anh con hôm nay kỳ lạ, đúng không?” – Bà Lục hỏi thẳng.
“Một chút ạ.” – Ban đầu Cố Tri Vi không để ý lắm, dù biết anh có tính cách hơi khó hiểu. Nhưng hôm nay, cả 3 người cùng trong bếp mà anh một lời cũng không nói, thì đúng là không giống với thường ngày.
“Mẹ đoán chắc là do công việc quá mệt, tối qua không ngủ ngon, nên giờ mới lơ lơ như vậy.”
– Bà Lục nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Cũng có thể đang có chuyện gì đó suy nghĩ.”
Con cái lớn rồi, đôi khi không còn chia sẻ hết với cha mẹ nữa. Nhìn dáng vẻ trầm mặc của con trai, bà chắc chắn trong lòng nó đang có tâm sự. Nếu không có chuyện gì, thì cớ sao lại như người mất hồn vậy?
“Ảnh…” – Cố Tri Vi nhất thời không tìm được từ nào để mô tả chính xác, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi giúp bà Lục nấu xong bữa trưa, cô phụ đem thức ăn ra bàn, còn bà thì đi gọi chồng và con trai xuống ăn.
Vừa động đũa, cả nhà đều khen cơm bà Lục nấu vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng.
Bà cười rạng rỡ: “Ăn nhiều vào nhé.”
Dù so với đầu bếp chuyên nghiệp thì tay nghề cũng chỉ ở mức thường, nhưng hôm nay không hiểu sao, Cố Tri Vi lại ăn nhiều hơn ngày thường một chút.
Vì mẹ Lục rất hiếm khi xuống bếp, cả năm có khi chỉ nấu vài lần.
Ăn xong cơm trưa, bà muốn đi nghỉ trưa, ba Lục thì đi cho thú cưng ăn, việc dọn dẹp chỉ còn lại Lục Nghiên Tu và Cố Tri Vi.
Vừa định mở miệng bàn xem ai làm gì, cô đã nghe thấy anh nói: “Em cứ đi chơi đi, để anh dọn một mình.”
“Vậy thì ngại quá.” – Cô làm bộ khách sáo đáp một câu, nhưng vẫn cầm chén đũa bước vào bếp.
Cảm thấy nhiệm vụ của mình coi như hoàn thành, Cố Tri Vi định quay về phòng nghỉ. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô lại vô thức rơi lên bóng lưng Lục Nghiên Tu. Anh đang rửa chén một cách rất đều đặn, từng bước một, tư thế tiêu chuẩn, đường nét nghiêng mặt căng cứng... Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quyết định ở lại thêm chút nữa.
“Anh, Tết rồi mà tâm trạng anh không tốt à?” Cô lại gần thêm một chút, nhìn kỹ nét mặt anh. “Anh sao thế?”
Nhà họ Lục không quá nghiêm khắc về quy tắc bàn ăn, nói chuyện cười đùa khi ăn là bình thường. Nhưng Lục Nghiên Tu hôm nay từ lúc phụ giúp trong bếp đến khi ăn cơm, gần như không nói gì, sắc mặt còn hơi khó coi. Giờ đang dọn dẹp, trông anh cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy một điều: tâm trạng anh thật sự không ổn.
“Anh không có tâm trạng không tốt.” – Lục Nghiên Tu vẫn không dừng tay, sắp xếp mọi thứ vào máy rửa chén rồi mới quay sang liếc nhìn cô: “Em đừng nghĩ linh tinh.”
“Thế sao hôm nay anh ít nói quá, mặt còn trông lạnh lùng?” – Trong nhà chỉ còn 2 người, Cố Tri Vi cũng nói chuyện thoải mái hơn hẳn.
Lục Nghiên Tu nhấn nút khởi động máy rửa chén, hỏi lại: “Mặt anh trông lạnh lắm à?”
“Ừ, lạnh thật!” – Cố Tri Vi nghiêm túc gật đầu: “Nhìn còn giống như…”
Cô còn đang vắt óc nghĩ cách hình dung thì anh cắt ngang: “Gần đây công việc của anh bận suốt, mệt lả người, không còn sức để nói chuyện hay quản biểu cảm nữa.”
Lý do này rất hợp lý, Cố Tri Vi theo phản xạ tin ngay.
Nhưng nghĩ lại... thấy không đúng.
Cô đâu phải chưa từng thấy anh bận. Ở kiếp trước, sau khi tiếp quản công ty hoàn toàn, Lục Nghiên Tu còn bận hơn bây giờ nhiều. Vậy mà chưa bao giờ trông anh như thế này.
Hiện tại anh chưa chính thức tiếp quản, vậy mà đã mệt mỏi đến mức đó?
Có gì đó không đúng.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, cô đã thấy anh quay đi rất nhanh, tránh né ánh mắt cô như thể đang cố tình trốn tránh.
Cố Tri Vi khựng lại.
Không đúng. Cảm giác này… rất giống Lục Nghiên Tu lúc hai người mới kết hôn ở kiếp trước.
Thậm chí về sau một thời gian dài, anh vẫn luôn có cái kiểu lạnh lùng, mâu thuẫn và ngượng ngùng khó nói ấy.
Cái kiểu cố tỏ ra lạnh nhạt ấy dường như bắt nguồn từ sự bất mãn với cô, vì cô đã dùng đủ mọi thủ đoạn khiến anh buộc phải cưới mình. Nhưng xét đến tình cảm anh em từ nhỏ, anh cũng không muốn thẳng thừng từ chối cô, thế là mới tỏ thái độ bằng những cách… quanh co như vậy.
Không gian yên tĩnh khiến cảm giác con người trở nên nhạy bén hơn.
Lúc này, dù không cần nhìn, Lục Nghiên Tu cũng có thể cảm nhận rõ ràng cô gái bên cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát anh.
Sự chú ý liên tục đó khiến anh bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng.
“Đừng đứng đó, đi chơi đi.” – Vẻ mặt anh vẫn bình thản, cố gắng giữ bình tĩnh khi quay sang nói với Cố Tri Vi.
Bị "đuổi khéo", Cố Tri Vi cũng không vội đi ngay.
Trước khi rời đi, cô lại nghi hoặc nhìn anh vài lần.
Đến khi chắc chắn cô đã rời khỏi bếp, sẽ không quay lại nữa, trong không gian chỉ còn lại một mình, Lục Nghiên Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Trong ánh mắt anh lúc này, không còn phải gò ép, cảm xúc mới được thả lỏng.
Anh đã cố gắng giảm bớt thời gian ở chung với người nhà, cũng nỗ lực không để lộ ra suy nghĩ đáng sợ đã nảy sinh vào hơn một tháng trước. Nhưng đôi khi, anh vẫn không tránh khỏi bị nỗi hoảng loạn nhấn chìm.
Cùng với đó... là nỗi sợ hãi thực sự.
Lần đầu tiên trong đời, Lục Nghiên Tu cảm nhận được cái gọi là “sợ hãi”.
Trở về phòng, Cố Tri Vi nằm lười một lúc, chán quá liền lấy trò chơi xếp hình ra nghịch. Chẳng mấy chốc cô đã quên béng chuyện Lục Nghiên Tu lúc nãy kỳ lạ thế nào.
Một phần vì cô quá tập trung vào trò chơi, phần khác là vì cô thật sự đã coi Lục Nghiên Tu là anh trai, không có ý định tìm hiểu tâm lý phức tạp của anh như trước kia nữa.
Còn chưa kịp hoàn thành xếp hình, mẹ Lục đã gọi cô xuống lầu hỗ trợ chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Bữa cơm tất niên là truyền thống cả nhà cùng góp sức chuẩn bị, không ai được lười biếng.
Cả nhà đồng lòng, bữa cơm phong phú nhanh chóng hoàn thành khi trời vừa sẩm tối.
“Tết đến rồi, chúc mọi điều suôn sẻ, bình an vui vẻ!” – Mẹ Lục giơ ly lên, ra hiệu cho chồng và các con cùng chạm ly.
Mọi người đều hiểu ý, mỉm cười nâng ly, lần lượt nói những lời chúc may mắn.
Sau khi chạm ly xong, Cố Tri Vi uống vài ngụm nước trái cây, cảm thấy hơi nhạt nhẽo.
Lặng lẽ liếc nhìn bố mẹ đang uống rượu, cô cũng có chút muốn thử.
Tiếc là mẹ Lục không thích cô uống rượu, nên cô chỉ đành kìm lại ý định.
Không ngờ, một ly rượu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, theo sau là một bàn tay to rõ ràng, tay đó còn cầm chai rượu vang đỏ, rót chậm rãi nửa ly cho cô.
“Uống đi.”
Chủ nhân của bàn tay — Lục Nghiên Tu — nói thản nhiên.
Cố Tri Vi mặt không đổi sắc, nhưng lại âm thầm liếc mẹ Lục một cái.
Lục Nghiên Tu rót rượu cho cô, nhưng cô vẫn phải xác nhận xem mẹ Lục có phản ứng gì không.
“Không sao, Tết mà, uống một chút cũng được.” – Bà Lục bắt gặp ánh mắt dò xét của cô, bật cười nói: “Ngày thường đừng có uống là được, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Cố Tri Vi gật đầu lia lịa, cười tít mắt.
Được "bật đèn xanh", cô cẩn thận từng ngụm một uống rượu vang.
“Mẹ, anh cũng uống chút đi?” – Mẹ Lục nhìn con trai.
Từ trước đến nay vốn không hứng thú với rượu, Lục Nghiên Tu từ chối: “Con không uống.”
Anh chỉ rót rượu cho Cố Tri Vi vì thấy cô nhìn chai rượu với ánh mắt như mèo con thấy cá. Không có nghĩa là bản thân anh cũng muốn uống.
“Tùy con.” – Mẹ Lục không ép.
Uống xong một ly nhỏ, Cố Tri Vi không rót thêm nữa, tập trung vào ăn cơm. Mặt cô gần như chạm vào bát, ăn rất nghiêm túc.
Đang ăn thì trong bát cô xuất hiện mấy con tôm đã bóc vỏ sẵn, còn có vài miếng thịt chân cua.
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nở nụ cười cảm ơn.