“Ừ.” – Lục Nghiên Tu lên tiếng đáp lại.
“Chào anh, tổng giám đốc Lục.” – Du Hoài Châu đã từng gặp Lục Nghiên Tu ở nhà Tần An, biết anh có địa vị thế nào, và cũng hiểu mối quan hệ giữa anh với Cố Tri Vi, nên thuận miệng chào hỏi, đồng thời tiện tay ăn luôn quân bài mà Cố Tri Vi vừa đánh ra.
Ban đầu cô nghĩ không cần đến mấy giây suy nghĩ, nhưng vừa nhìn kỹ lại bài trong tay, mới nhận ra mình ra sai quân. Cô lập tức muốn lấy lại.
Ai ngờ Du Hoài Châu ra tay quá nhanh, đã định ăn quân đó. Thấy anh đã cầm quân bài trong tay, Cố Tri Vi vội vàng nắm lấy cổ tay anh, rút lại lá bài và vội vàng nói: “Xin lỗi, em đánh nhầm.”
“……”
Bị giật lại bài ngay trước mắt, Du Hoài Châu cúi đầu nhìn tay mình bị cô nắm lấy, rồi lại nhìn nụ cười tươi rói của cô gái đối diện. Đôi mắt anh thoáng lóa lên, mu bàn tay bị chạm đến vẫn còn hơi tê tê. Cuối cùng, anh chủ động đưa quân bài lại cho cô: “Không sao.”
Cô lấy lại được bài, càng cười rạng rỡ hơn: “Cảm ơn anh.”
Sau khi điều chỉnh lại bài, cô vừa cảm ơn xong đã cúi đầu tập trung đánh tiếp, quá mức chăm chú đến mức không nhận ra người đàn ông đứng cạnh.
“Biết chơi à?”
Ai đang hỏi?
Cố Tri Vi nhíu mày.
Đang định nhìn quanh, ánh mắt cô lướt qua một cánh tay dài đặt bên cạnh, cô theo bản năng ngẩng đầu — là Lục Nghiên Tu. Anh đang đứng giữa cô và mẹ mình.
Lúc này, ánh mắt anh không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào cô, sâu đến mức khó dò được suy nghĩ.
“Anh.” – Cô gọi anh một tiếng, rồi lại quay lại chú ý đến bài.
“À đúng rồi, Nghiên Tu.” – Thấy con trai chưa vào bếp ngay, mẹ Lục giới thiệu: “Hai người họ là hàng xóm mới chuyển đến sát vách nhà mình. Người ngồi bên cạnh con là cô Trần Phương, còn cậu kia là con trai cô ấy – Du Hoài Châu.”
Từ cách Du Hoài Châu vừa chào hỏi, bà biết hai người họ chắc chắn đã quen nhau từ trước. Nhưng theo phép lịch sự, bà vẫn giới thiệu lại cho con trai mình biết.
“Chào mọi người.” – Lục Nghiên Tu đáp lời bằng giọng nhàn nhạt. Ánh mắt anh vẫn dừng trên người cô gái nhỏ, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh cô nắm tay Du Hoài Châu ban nãy. Khóe môi anh vô thức mím lại.
Dù hiểu rõ Cố Tri Vi chỉ vì ra bài nhầm mới chạm tay Du Hoài Châu, nhưng nhớ đến lúc chính mình nắm tay cô thì cô lập tức rút về như bị phỏng, thái độ lộ rõ sự né tránh — khiến hình ảnh ban nãy trở nên cực kỳ chướng mắt, như thể có kim đâm vào ngực.
Thấy con trai cứ đứng yên không nhúc nhích, mẹ Lục hỏi: “Nghiên Tu, con cũng muốn chơi mạt chược à?”
Bàn đã đủ người, nếu anh muốn tham gia thì chỉ có thể đánh cùng Cố Tri Vi.
“Không ạ.” – Anh đáp lạnh lùng rồi xoay người đi thẳng về phía bếp.
Anh đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng từng ấy thời gian cũng đủ để Trần Phương âm thầm quan sát.
Trần Phương cười khen ngợi: “Lục phu nhân, sáng giờ em nghe hàng xóm nói con trai chị không chỉ học giỏi mà còn rất đẹp trai. Hôm nay gặp, quả nhiên đúng thật. Nó lớn lên quá tuấn tú.”
“Em khen quá.” – Mẹ Lục mỉm cười khiêm tốn: “Nó ấy à, vừa giống chị, cũng giống ba nó.”
“Chị có phúc thật đấy!” – Trần Phương tiếp lời.
“Chị cũng vậy mà.” – Mẹ Lục chỉ sang Du Hoài Châu: “Cậu con trai út của chị cũng đẹp trai lắm.”
Mấy câu xã giao khách sáo là chuyện thường, nhưng lần này bà không chỉ nói cho có.
Du Hoài Châu đúng là đẹp thật — ngũ quan rõ nét, cao ráo, cả người toát lên khí chất điềm đạm dễ gần.
“Có gì đâu.” – Trần Phương xua tay khiêm tốn, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vì con trai được khen, khóe môi không giấu được nụ cười mãn nguyện.
Bốn người tiếp tục chơi mạt chược vui vẻ, còn bên kia, Lục Nghiên Tu đang làm nóng đồ ăn trong lò vi sóng.
Trong đầu anh vẫn không thể gạt bỏ được hình ảnh Cố Tri Vi chạm vào tay Du Hoài Châu, và cả lúc ở nhà Tần An, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Anh biết rõ họ mới quen nhau chưa bao lâu, gặp gỡ qua ai, hiểu nhau đến mức nào — tất cả anh đều rõ. Nhưng dù là vậy, anh vẫn thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng nổi lên một cơn ghen tuông không cách nào kiểm soát.
Anh biết thứ cảm xúc đó là gì, và tại sao nó xuất hiện.
Là vì…
Hôm nay, anh mới nhận ra mình không hề thích việc bên cạnh Cố Tri Vi có một người đàn ông khác — càng không chịu nổi khi cô thân thiết với người ta. Dù biết rõ giữa họ chẳng có gì, chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng anh vẫn không chịu được. Anh chỉ muốn mình là người đàn ông duy nhất bên cạnh cô, để cô không còn nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoài anh.
Không chỉ vậy, trong đầu anh còn vang lên lời cô từng nói: cô muốn tìm người mình thích để tìm hiểu kỹ hơn. Chỉ nghĩ đến chuyện cô có thể sẽ có bạn trai, sẽ kết hôn, còn anh chỉ có thể làm "anh trai", nhìn cô yêu người khác — là anh đã không thể kìm nén cảm giác sụp đổ trong lòng.
Không muốn ăn gì nữa, Lục Nghiên Tu chỉ lót dạ sơ sơ rồi quay trở lại phòng khách.
Cạnh Cố Tri Vi đột nhiên có thêm một người ngồi xuống. Hơn nữa, đối phương còn ngồi ngay sát vào cô trên cùng một chiếc ghế. Tuy ghế đủ dài cho hai người, nhưng cô vẫn hơi giật mình: “Anh ngồi làm gì vậy?”
“Giúp em thắng.” – Lục Nghiên Tu cúi đầu nhìn bài trong tay cô, không ngẩng đầu, giọng thản nhiên.
Tuy việc chơi thay không phải không được, nhưng Lục Nghiên Tu từ trước đến nay không để ai đến gần mình kiểu này. Cố Tri Vi theo bản năng muốn tránh ra xa một chút, nhưng khoảng cách ghế có hạn, tránh thế nào cũng không thoát được.
Còn có mẹ Lục và người ngoài đang ở đây, nếu cô phản ứng gay gắt thì chẳng khác gì làm mất mặt anh lẫn mẹ anh. Cô đành giả vờ vui vẻ hợp tác: “Anh à, mẹ nói rồi, thua thì tính cho anh đấy. Nhớ giúp em thắng nhé!”
“Không thành vấn đề.” – Lúc nói, ánh mắt Lục Nghiên Tu liếc qua khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần. Cô chẳng làm gì cả, nhưng lại khiến cảm xúc vừa sụp đổ trong lòng anh như được xoa dịu. Đồng thời, một thứ cảm giác mãnh liệt và hỗn loạn lại bùng lên — tim đập nhanh đến mức hỗn loạn, máu như sôi trào.
Tối qua, câu hỏi chọn một trong hai mà không tìm được đáp án, vào khoảnh khắc này — khi hắn nhìn thấy cô gái nhỏ cười tươi rạng rỡ — hắn đã có đáp án.
Cô là em gái hắn thì sao chứ?
Bọn họ đâu có quan hệ huyết thống.
Chẳng có điều luật hay đạo lý nào quy định những người lớn lên với nhau như anh em thì không thể ở bên nhau cả, đúng không?
Huống hồ, suốt hơn một tháng qua, hắn đã sớm thử b*p ch*t những suy nghĩ sai trái về Cố Tri Vi, nhưng càng cố dập tắt lại càng không thể dập tắt.
Hắn không muốn làm anh trai cô.
Hắn muốn trở thành người đàn ông của cô.
So với việc sau này chỉ có thể đứng nhìn cô yêu đương, kết hôn với người khác, còn bản thân bị đóng đinh mãi mãi ở vị trí “anh trai”, thì tại sao hắn không thử một lần, không tranh thủ một lần?
Không phải đánh cược gì cả, chỉ là một trò giải trí nhẹ nhàng. Thắng thua cũng không quan trọng, Cố Tri Vi có người đánh thay, Trần Phương và Du Hoài Châu cũng không có ý kiến. Bàn mạt chược vẫn tiếp tục trong không khí bình thản.
Chớp mắt, trời đã gần tối.
Chơi một lúc cho đỡ buồn tay thôi, không có nghĩa là ghiền, Trần Phương biết chừng mực liền đứng dậy: “Hôm nay làm phiền rồi, mẹ con chị phải về nhà thôi.”
“Được.” – Bà Lục không nói nhiều, tiễn khách ra cửa, cùng Trần Phương và Du Hoài Châu đi ra ngoài.
Cố Tri Vi và Lục Nghiên Tu không đi tiễn khách, ở lại dọn dẹp đồ đạc.
Dọn gần xong, Cố Tri Vi thấy hơi khát, bèn cầm cốc nước uống dở của mình lên.
Uống được vài ngụm, cô nhớ ra phòng mình không có nước nóng, liền xoay người lại định hỏi Lục Nghiên Tu.
Nhưng đúng lúc đó, Lục Nghiên Tu đang định đưa đồ cho cô, tay vươn ra vô tình chạm vào cổ tay cô khiến cô trượt tay, không giữ chắc được ly nước, làm nước trong ly đổ ra ngoài.
Nhìn áo sơmi trắng trước mặt bị nước làm ướt, lớp vải mỏng manh hiện ra đường nét cơ bụng lờ mờ phía dưới, Cố Tri Vi thấy khó xử. Nói xin lỗi thì không đúng, mà không xin lỗi cũng không phải.
Dù sao cô cũng không cố ý làm đổ nước lên người hắn, là do hắn va tay vào cô gây ra tình huống này.
Nghĩ một lúc, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Anh, anh gọi người đến sửa nước nóng cho phòng em chưa?”
“Gọi rồi, bên bảo trì nói sắp đến.” – Lục Nghiên Tu sau khi rửa mặt xong đã nhớ tới việc này, liên hệ với bên bất động sản. Vì đang trong dịp Tết, bên bảo trì phải vài tiếng nữa mới tới được.
Nói xong, hắn cúi mắt nhìn sơmi bị nước thấm ướt, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái vừa uống nước.
Cô uống nước rất chăm chú, như thể trong mắt chỉ có cái ly.
Hắn mím môi: “Em làm ướt áo anh rồi.”
“Em đâu có cố ý. Hơn nữa là do tay anh đụng vào tay em làm rớt ly.” Cố Tri Vi không định xin lỗi, vì lỗi không hoàn toàn ở cô. Nhưng khi nghe hắn nhắc, cô lại liếc nhìn phần áo bị ướt.
Điều cô quan tâm là xem áo hắn ướt bao nhiêu, còn phần phía dưới sơmi ẩn hiện cái gì, cô không để ý. Cô cũng chẳng ngại ngùng gì — có gì mà chưa từng thấy?
Chứ đừng nói là cơ bụng, thân trên tr*n tr** của Lục Nghiên Tu ở kiếp trước, cô cũng thấy tới tám trăm lần rồi.
Dù bây giờ hắn có cởi áo, mắt cô cũng sẽ không thèm chớp lấy một cái.
Huống gì, hiện tại hắn vẫn đang mặc áo, chỉ là lớp áo sơmi ướt làm lộ ra một chút đường nét cơ thể mà thôi.
So với hồi trước cô vô tình xông vào phòng hắn mà thấy hắn c** tr*n, cảnh tượng trước mắt còn nhẹ đô hơn nhiều, cô chẳng có lý do gì để đỏ mặt.
Qua Lễ Tình Nhân vào rạng sáng mùng 2
“Đi thôi, đến nhà ngoại nào.”
Bà Lục gọi 3 cha con đang chuẩn bị ra cửa, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
Tuy ngày thường họ cũng hay về thăm ông bà, nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt, tâm trạng bà rất tốt.
Ba người kia lập tức bước nhanh theo bà.
Trên đường đi, bà Lục liên tục dặn dò đủ thứ chuyện cần chú ý.
Dặn xong, bà chợt nhớ hôm nay ngoài việc là mùng 2 Tết, còn là Lễ Tình Nhân, nên điều chỉnh lại kế hoạch một chút rồi nói: “Nghiên Tu, Tri Vi, chiều nay sau khi từ nhà ngoại về thì hai đứa về nhà trước nhé.”
“Sao vậy ạ?” – Cố Tri Vi nghiêng đầu nhìn bà đang ngồi ghế sau, đầy nghi hoặc.
“Mẹ với ba con tối nay ra ngoài hẹn hò, hưởng thụ thế giới của 2 người.” – Dù đã hơn năm mươi, kết hôn gần 30 năm, nhưng vợ chồng bà Lục vẫn giữ thói quen hẹn hò mỗi dịp lễ hay kỷ niệm quan trọng. Mỗi lần đều rất coi trọng.
Cụm từ “thế giới hai người” vừa lọt vào tai, Cố Tri Vi chợt nhớ tới chuyện hôm qua Triệu Nhã Kỳ có nói rằng hôm nay là Lễ Tình Nhân, đang phân vân có nên đến Bắc Thành tạo bất ngờ cho Tần An không.
Tần An về Bắc Thành ăn Tết, hai người đang yêu xa.
Cô từng khuyên Triệu Nhã Kỳ rằng: “Muốn đi thì cứ đi, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu thật lòng yêu, thì chẳng có gì đáng bận tâm cả.”
Bây giờ thấy ông bà Lục cũng chuẩn bị đi chơi riêng, cô cũng không lấy làm lạ. Hai người họ rất tình cảm, thi thoảng bỏ mặc cô và Lục Nghiên Tu để ra ngoài hẹn hò cũng không phải lần đầu.
“Vâng ạ, mẹ ơi, con hiểu rồi.” – Cô mỉm cười: “Chúc mẹ với ba đi chơi vui vẻ nha.”
Tối qua, ông Lục đã tặng quà Lễ Tình Nhân cho vợ, khiến bà rất vui. Hôm nay còn thêm kế hoạch đi hẹn hò nữa, ông cực kỳ phấn khởi. Tuy vậy, ông cũng không quên nhìn sang đứa con trai lớn của mình – cái người chưa bao giờ công khai chuyện yêu đương – và hỏi với vẻ tò mò: “Nghiên Tu, hôm nay con không có hẹn hò với cô gái nào à?”
Câu hỏi chuyển đề tài đột ngột khiến Cố Tri Vi cũng quay đầu nhìn về phía người đang lái xe.
Về chuyện Lục Nghiên Tu có yêu đương hay không, đến giờ trong nhà vẫn chưa biết rõ, hắn giữ kín như bưng.
“Con không yêu đương.” Không hiểu sao câu chuyện lại xoay sang mình, Lục Nghiên Tu liếc nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt lướt qua cha mẹ ngồi phía sau, “Hôm nay cũng không có hẹn hò.”
“Vậy cũng được.” – Ông Lục nghe vợ nói con trai có thể đang yêu, nhưng hôm nay lại bị phủ nhận, giờ cũng không chắc đâu là thật đâu là đoán. Nhưng dù không yêu, ông nghĩ ít nhất con mình cũng phải có người để ý chứ?
“Thế rốt cuộc con có thích cô gái nào không? Lần trước hỏi, con cũng không chịu trả lời.” – Bà Lục nhớ rất rõ lần trước con trai né tránh câu hỏi của bà.