Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 39

Cô không cần thiết phải cố ý giải thích, chỉ tổ tốn công mà còn khiến người khác xấu hổ.

“Đi thôi.” – Dọn xong đồ, Lục Nghiên Tu quay sang gọi cô gái đang đứng trước mặt.

“Ừ.” – Cố Tri Vi nhanh chóng tìm thấy bảng chỉ dẫn, dẫn anh xuống bãi đỗ xe ngầm.

Hai người sóng vai bước đi, chẳng hiểu sao cô mơ hồ cảm thấy tâm trạng của người bên cạnh đang rất vui.

Ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh khẽ nhếch môi, đường nét gương mặt cũng dịu dàng hơn hẳn, Cố Tri Vi không khỏi nhìn anh kỹ hơn.

Không thể không nói, lòng dạ đàn ông, đúng là như kim dưới đáy biển.

Hôm giao thừa Lục Nghiên Tu còn im lặng đến mức lạ thường, hôm qua thì vì mất ngủ mà ngủ liền đến gần ba giờ chiều mới chịu dậy, rõ ràng tâm trạng rất tệ. Vậy mà hôm nay lại vui vẻ thế này.

Nhìn không ra là vì lý do gì, ánh mắt cô dừng lại trên mặt anh một lúc, rồi hỏi:

“Anh, anh vui gì thế?”

“Tết mà, em không vui à?”

Cô vừa rồi nhìn anh, Lục Nghiên Tu đã để ý, nhưng không quay sang. Đợi cô hỏi, anh mới quay đầu nhìn cô, hỏi lại.

“Em vui, nhưng anh…” – Cố Tri Vi lại liếc nhìn anh lần nữa: “Hai hôm trước anh còn lạnh như băng, giờ đã vui vẻ, đúng là có một câu rất hợp với anh.”

“Câu gì?”

“Lật mặt nhanh như lật sách.”

“...Ảo giác của em thôi.” – Lục Nghiên Tu phủ nhận, ánh mắt cũng không tự nhiên mà nhìn sang hướng khác.

Hôm nay đúng là tâm trạng anh rất tốt, là vui từ trong ra ngoài.

Nhưng không phải vô cớ, mà vì anh đã trải nghiệm được một loại cảm giác vui vẻ trước giờ chưa từng có.

Buổi tối.

Trong nhà chỉ có hai người, nên khi chuẩn bị bữa tối, Cố Tri Vi thản nhiên lười biếng — không động tay vào bất cứ việc gì, chỉ ở trong phòng chơi trò ghép hình.

Đến khi Lục Nghiên Tu gọi điện lên: “Xuống ăn cơm đi.”

Cô bỏ dở bức tranh ghép gần xong, đi xuống tầng một vào phòng ăn.

Trên bàn đã bày đủ món chưa nấu chín, ở giữa là một nồi lẩu còn bốc hơi nghi ngút.

Rõ ràng, hôm nay Lục Nghiên Tu muốn ăn lẩu.

“Rửa tay đã.” – Anh vừa nói vừa chỉ sang bồn rửa bên cạnh.

Cô rửa tay sạch sẽ, rồi ngồi xuống chiếc ghế được anh kéo ra sẵn.

Cầm lấy bát đũa, nhìn anh đang chuẩn bị nước chấm, cô đợi anh cho đồ ăn vào nồi.

“Ăn trước ít thịt nhé?” – Lục Nghiên Tu cầm đũa gắp vài miếng thịt bò mỏng cho vào nồi, còn hỏi ý cô.

“Được.” – Cố Tri Vi gật đầu.

Thịt bò rất nhanh đã chín, anh gắp đầy một bát cho cô.

Nhiều năm thói quen rất khó thay đổi. Miễn là ở cạnh Lục Nghiên Tu, cô luôn là người được chăm sóc. Từ trước đến nay anh luôn là người chủ động làm hết.

Tiếp theo, cô chỉ việc ăn, còn Lục Nghiên Tu thì bận tối mặt: lúc thì kiểm tra đồ ăn đã chín chưa, lúc thì hỏi cô muốn ăn gì, lúc thì gắp đồ ăn cho vào bát cô. Còn bản thân anh thì chỉ ăn vài miếng cho có.

Được chăm chút như vậy, không lâu sau Cố Tri Vi đã no căng.

“Anh, em no rồi…” – Cô xoa bụng: “Em lên lầu trước, anh ăn từ từ nha.”

“Gấp gì? Ngồi nghỉ tí đã, anh lấy rượu cho em nhé?”

Không đợi cô trả lời, Lục Nghiên Tu đã đứng dậy, đi đến quầy rượu lấy một chai.

Kỹ thuật mở rượu của anh không được thành thạo, loay hoay vài lần vẫn chưa mở được.

Cố Tri Vi thấy vậy liền giật lấy dụng cụ mở rượu từ tay anh, nhẹ nhàng mở nắp.

“Em mở rượu thành thạo thật đấy.”– Lục Nghiên Tu nhìn lại động tác vừa rồi của cô, cảm giác như cô đã uống qua hàng ngàn chai rồi vậy, nên mới có thể mở rượu thuần thục như thế: “Em học uống rượu từ bao giờ vậy?”

“Không cần học, tự nhiên là biết thôi.”

Thấy anh không lấy ly rượu, Cố Tri Vi tự đi lấy hai chiếc ly, còn dặn dò:

“Anh đừng nói với mẹ nhé.”

“Uống một chút rượu thôi, có gì mà phải giấu?”– Lục Nghiên Tu vốn không hứng thú với rượu, nhưng việc cô cố ý dặn không được nói với mẹ khiến anh nghi ngờ: “Em thường lén uống rượu à?”

“Không có thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng.” – Cô đếm thử, đúng là không uống thường xuyên, đa số là uống cùng Triệu Nhã Kỳ.

Lấy ly rượu xong, Cố Tri Vi quay lại ngồi vào ghế, tự rót cho mình một ly, chậm rãi thưởng thức.

Dáng vẻ cô gái nhâm nhi rượu vô cùng dễ thương, như một con mèo nhỏ vừa ăn được món cá khô yêu thích. Ánh mắt mê người dừng lại một chút, Lục Nghiên Tu bỗng cảm thấy hứng thú:
“Rượu ngon đến thế sao?”

“Cũng được thôi.” – Cô không đặc biệt thích loại rượu này, nhưng lười mở thêm chai khác.

“Anh cũng uống chút vậy.”

Nói rồi, anh cũng lấy ly.

Nghe thế, Cố Tri Vi trợn mắt:

“Anh à, tửu lượng của anh chỉ cần một ly là gục, lát nữa mà anh say, ai lo cho anh hả?”

Cô thật sự không khuyến khích Lục Nghiên Tu uống rượu — anh mà say, cô thể nào cũng phải dọn dẹp cái mớ hỗn độn ấy.

“Ừm?” – Lục Nghiên Tu hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn cô: “Anh đâu có từng uống rượu với em, cũng chưa từng nói tửu lượng mình thế nào, em lo gì chứ?”

“…” – Cố Tri Vi lập tức vận não xoay vòng.

Xong rồi, đời này cô chưa từng uống rượu với Lục Nghiên Tu thật.

Câu nói ban nãy quá chắc chắn, bị nghi ngờ cũng là chuyện dễ hiểu.

Cô nhanh chóng cười chữa cháy: “Tại chưa từng thấy anh uống, nên em sợ anh tửu lượng kém thôi.”

“Anh cũng không uống nhiều, chỉ nhấp vài ngụm.” – Lục Nghiên Tu nói rồi bưng ly rượu trở lại ngồi cạnh cô, “Giúp anh rót chút đi.”

“Được rồi.” – Ly của anh đã đặt ngay trong tầm tay cô, từ chối cũng kỳ.

Huống chi, cô chẳng có ý đồ gì với anh, anh muốn uống thì cứ để anh uống. Nếu xui quá mà say thật, cô không lôi nổi anh về phòng thì chờ ba mẹ anh về nhờ phụ cũng được.

Nghĩ vậy, Cố Tri Vi rót cho anh nửa ly.

Lục Nghiên Tu cầm ly, ra hiệu cô cụng ly.

Cô phối hợp cụng ly, sau đó không khách sáo mà uống một hơi cạn sạch.

Trái lại Lục Nghiên Tu lại nhấp một ngụm nhỏ rồi nhăn mày, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp: “Đắng quá, em thấy cái gì ngon ở đây?”

“…” – Cố Tri Vi thẳng tay lấy ly của anh: “Đừng uống nữa, uống dấm táo của anh đi.”

Nồi lẩu cay lè, càng về sau càng ngấy, dấm táo là thứ Lục Nghiên Tu chuẩn bị để giải ngán.

Giờ không uống dấm táo thì ăn đồ trong nồi cũng chẳng thấy ngon nổi.

Còn cô, rượu cũng uống đủ rồi, lại bắt đầu muốn trở về tiếp tục mảnh ghép dang dở. Cô nói: “Anh, em vẫn chưa hoàn thành trò ghép hình tối nay, em lên phòng ghép tiếp nha.”

Lục Nghiên Tu thấy cô lại đòi lên lầu cũng không níu giữ: “Đi đi.”

Nghe vậy, cô liền chạy lên như bay.

Tiếc là, chưa kịp chạm tay vào trò ghép hình thì điện thoại đã reo.

Triệu Nhã Kỳ gọi tới, vừa bắt máy đã là một tràng: “Má ơi, tao tính tạo bất ngờ cho Tần An, kết quả lúc hai đứa hôn nhau thì bị người nhà ảnh bắt gặp. Quá xấu hổ!”

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó, Cố Tri Vi đã thấy đủ hiểu bạn mình quê tới cỡ nào, nhưng đồng thời cũng thấy hơi buồn cười.

Không nhịn được, cô bật cười thành tiếng.

Triệu Nhã Kỳ lập tức hét lên: “Im ngay, đừng có cười tao!”

“Xin lỗi.” – Cố Tri Vi cố nhịn cười lại: “Chuyện lỡ xảy ra rồi thì đừng nghĩ nữa, cứ bình tĩnh đối mặt.”

“Không được! Quê muốn chết!” Triệu Nhã Kỳ càng nghĩ lại càng rợn da gà, chỉ muốn độn thổ cho xong, “Nếu mà Tần An chủ động còn đỡ… Đằng này… Mày biết không… là tao chủ động…”

Câu cú lộn xộn, Cố Tri Vi đành kiên nhẫn chờ cô sắp xếp lại suy nghĩ.

Một lúc sau, Triệu Nhã Kỳ mới thở dài, ảo não kể tiếp: “Là tao chủ động hôn ảnh, còn nhảy lên người ảnh như con koala nữa. Má ơi, tao sợ người nhà ảnh nghĩ tao bạo quá, không giống con gái đứng đắn…”

“Vớ vẩn gì đâu. Hai người yêu nhau đàng hoàng, bị người nhà ảnh bắt gặp lúc đang hôn nhau thì đúng là xấu hổ thiệt, nhưng cũng chẳng có gì to tát cả. Hai người trưởng thành yêu nhau, mấy chuyện đó quá bình thường.”

“Muốn chết ghê á.” – Triệu Nhã Kỳ gào khẽ.

“Gì mà nói xui xẻo thế, đang Tết nhất đó.”

“Nói nghiêm túc, tao cứ sợ người nhà ảnh nghĩ tao dễ dãi, rồi ảnh cũng nghĩ vậy luôn…”

“Hôn một cái mà gọi là dễ dãi thì tiêu chuẩn thấp thật đấy.” – Cố Tri Vi thấy chuyện này không có gì đáng lo. Hơn nữa, kiếp trước Triệu Nhã Kỳ với Tần An còn đi đến hôn nhân, chứng tỏ Tần An hoàn toàn chấp nhận và trân trọng cô nàng.

“Mày không hiểu…” – Triệu Nhã Kỳ vô thức hạ giọng, dù đang ở khách sạn một mình, ánh mắt vẫn đảo quanh như sợ ai nghe thấy: “Lần đầu của tao với ảnh cũng là tao chủ động, hôm nay lại chạy tới Bắc Thành tìm ảnh…”

“Sao phải sợ? Mày nghĩ nhiều quá.” – Cố Tri Vi vẫn thấy chuyện này chẳng đáng gì: “Nếu vì thế mà thấy mình ‘bạo’, thì…”

Cô hơi nghẹn lại. Vốn định lấy chuyện mình từng trải để an ủi bạn, nhưng rồi nhớ ra — đây đâu phải kiếp trước, đời này cô còn chưa từng làm mấy chuyện đó, mà cho dù có, cũng không tiện kể ra.

Rối một lúc, cô đổi giọng: “Yêu đương thì phải có người chủ động chứ. Hôm nay mày chủ động, mai tới lượt ảnh, có gì đâu.”

“Nhưng mà con gái mà chủ động thì kỳ lắm á… Con trai chủ động vẫn hay hơn…”

“Mày đang bị mấy định kiến cũ rích trói buộc rồi. Trước khi là nam hay nữ, tụi mình đều là con người. Con người thì có quyền theo đuổi điều mình muốn. Chuyện ai chủ động đâu có gì sai. Với lại, cùng làm một chuyện mà chỉ bắt con gái phải giữ ‘hình tượng’, trong khi dễ dàng bỏ qua cho con trai, thì bất công quá rồi.”

Triệu Nhã Kỳ im lặng vài giây, rồi thở ra nhẹ nhõm: “Nghe mày nói thấy đỡ ghê. Tao đúng là lo xa thật…”

Lúc này chuông cửa vang lên, cô nàng đoán là phục vụ khách sạn mang đồ lên nên bảo: “Có người tới rồi, chút tao gọi lại.”

“Ừ, ok.”

Cúp máy, Cố Tri Vi cất điện thoại rồi trở lại ngồi tiếp tục ghép hình.

Một tiếng sau, vừa hoàn thành xong tác phẩm, cô liếc sang điện thoại.

Không thấy Triệu Nhã Kỳ gọi lại cũng chẳng nhắn gì, cô tiện tay gửi tin: “Mày đang làm gì đấy?”

Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Trong nhà chỉ có cô và Lục Nghiên Tu, nên khỏi cần đoán, người gõ chắc chắn là anh.

Mở cửa ra đúng như dự đoán.

Cô lười biếng liếc anh từ đầu đến chân: “Anh làm gì vậy?”

“Anh định hỏi em có muốn chơi cờ caro không.” – Lục Nghiên Tu mới dọn bếp xong, chẳng có việc gì làm, vừa về phòng đi ngang qua đây thì tay tự dưng gõ cửa luôn.

Bình Luận (0)
Comment