Nghĩ một lát, Cố Tri Vi khẽ cong môi cười, ánh mắt liếc lên, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Có lẽ do mọi người đều chưa ngủ trưa, ai cũng có phần uể oải nên suốt quãng đường không ai nói gì, bầu không khí im lặng lạ thường.
Chính bởi sự yên tĩnh ấy, cảm giác của cô với thế giới bên ngoài cũng trở nên nhạy bén hơn đôi chút.
Không rõ là do cô nghĩ nhiều, hay thật sự như thế, nhưng cô có cảm giác Lục Nghiên Tu lái xe không tập trung lắm, thỉnh thoảng luôn liếc nhìn cô. Tuy nhiên, cô không thể khẳng định chắc chắn là hắn đang nhìn mình.
Người lái xe thì phải tập trung quan sát cả sáu hướng, tai nghe tám phương, luôn chú ý tình hình giao thông xung quanh để kịp thời phản ứng nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cho nên, việc Lục Nghiên Tu nhìn sang hướng cô cũng có thể chỉ đơn thuần là đang quan sát bên phải giao lộ.
…
Sau kỳ nghỉ Tết, công việc trở lại quỹ đạo như cũ.
Ngày đầu tiên đi làm lại, vẫn giữ thói quen nghỉ Tết là ngủ đến khi tự tỉnh dậy, Cố Tri Vi ngồi tại bàn làm việc mà tinh thần không thể nào tập trung nổi.
Bất ngờ có người vỗ nhẹ vai cô, khiến cô lập tức ngồi thẳng dậy theo phản xạ.
“Tri Vi, chúc mừng năm mới nhé. Phiền em theo chị tới văn phòng một lát.”
Là Lý Diệu Tuyết – quản lý cấp trên trực tiếp của cô – đang nói chuyện.
Cố Tri Vi không hiểu chuyện gì: “Giám đốc Lý, có chuyện gì vậy ạ?”
“Có một chút điều chỉnh liên quan đến công việc.” – Lý Diệu Tuyết nở nụ cười lịch sự: “Em có thời gian chứ?”
“Có ạ.” – Cố Tri Vi lập tức đứng dậy, sánh bước cùng Lý Diệu Tuyết đi về phía văn phòng.
Hôm nay cô vốn dự định dành để xử lý giấy tờ, chưa sắp xếp công việc gì cụ thể, nên có thể nghe xem Lý Diệu Tuyết tìm mình là vì chuyện gì.
Khi đến nơi, Lý Diệu Tuyết không ngồi vào ghế làm việc của mình mà mời Cố Tri Vi ngồi xuống ghế sofa. Sau đó, cô đưa cho Tri Vi một tập tài liệu và vẫn giữ nụ cười: “Tri Vi, em đã vào bộ phận công tác cộng đồng được vài tháng rồi, trưởng thành rất nhanh.”
Công việc trong tổ không có gì quá khó, nên Cố Tri Vi từ lâu đã làm rất ổn.
Những lời khen kia, cô không để tâm nhiều, sự chú ý đặt hoàn toàn vào tập tài liệu vừa được đưa.
“Đây là quy hoạch mới của bộ phận năm nay.” – Lý Diệu Tuyết chỉ vào tài liệu để giải thích, rồi nói tiếp: “Chị dự định thành lập một tổ truyền thông nội bộ mới, giao cho em làm tổ trưởng. Tuy nhiên hiện tại nhân sự chưa đủ, chị sẽ điều ba đến bốn người từ các nhóm hiện tại sang, những người còn lại sẽ thông qua tuyển dụng, em sẽ làm việc trực tiếp với phòng Nhân sự.”
Cho dù không cần nhìn người đứng sau Cố Tri Vi là ai, chỉ xét riêng xuất phát điểm ban đầu – chức vụ trong tổ của cô còn cao hơn nhiều so với các thành viên tổ khác, gần như là cấp quản lý – cũng đủ để thấy cô không phải nhân viên bình thường.
Từ lúc nhận được thông báo điều chuyển Cố Tri Vi đến bộ phận công tác cộng đồng, Lý Diệu Tuyết đã hiểu rõ: đến lúc phải sắp xếp cho cô từng bước thăng tiến, nếu để chậm trễ đến khi không còn vị trí nào phù hợp thì sẽ phải đi hỏi chỉ đạo cấp cao.
Nghe rõ ý định của Lý Diệu Tuyết, Cố Tri Vi gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề ạ.”
Lý Diệu Tuyết liền mở máy tính bên cạnh, đưa cho cô xem bản thông báo thăng chức mà phòng Nhân sự đã soạn sẵn, đồng thời nói thêm: “Thông báo thăng chức của em sẽ được công bố trong hôm nay. Còn về điều chỉnh mức lương, Nhân sự cũng sẽ liên hệ với em trong ngày.”
Liếc sơ qua nội dung thông báo, Cố Tri Vi giơ tay làm dấu OK: “Cảm ơn Giám đốc Lý.”
“Không có gì.” – Lý Diệu Tuyết gọn gàng kết thúc cuộc nói chuyện: “Chị chỉ muốn thông báo với em một chút về sự điều động công việc lần này. Nếu sau này có gì thắc mắc, cứ đến hỏi chị.”
“Vâng.”
Bàn giao xong công việc, Cố Tri Vi cầm tài liệu rời khỏi văn phòng.
Trở lại chỗ làm, cô lật lại tập tài liệu để đọc kỹ một lần nữa.
Lý Diệu Tuyết trình bày mọi thứ rất chi tiết, cô chẳng cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể nắm được toàn cục.
Nói đơn giản, cô được thăng chức – rời khỏi vị trí công tác cơ sở, bắt đầu tiếp cận tầng quản lý. Hướng công việc thay đổi, tốt nhất trong tháng này nên hoàn tất kết nối với phòng Nhân sự, đồng thời xây dựng nhóm của mình thật tốt.
Dựa trên hiểu biết của cô về cơ chế thăng chức trong Tập đoàn Lục Thị, nhân viên bình thường phải làm ít nhất nửa năm mới có cơ hội được xét thăng chức – mà tình huống cô hiện giờ, rõ ràng là có “người chống lưng”.
Nhưng cô không quan tâm mấy đến chuyện có ai đó phía sau hậu thuẫn, vì bản thân cô cũng không phải nhân viên bình thường – đúng hơn là…
Quan hệ nội bộ?
Nghĩ kỹ thì từ này khá hợp.
Con đường thăng tiến của cô không thể nào giống với những công nhân bình thường, cũng không cần tuân thủ quá nghiêm ngặt các quy định.
Xem xong, Cố Tri Vi đặt tài liệu sang một bên.
Vừa mở phần mềm nội bộ để trao đổi công việc trong công ty, cô liền thấy tin nhắn từ phòng Nhân sự gửi tới, liền nhanh chóng trả lời.
Công việc có thay đổi, cả ngày hôm đó cô bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Vừa đến giờ tan làm, cô liền xách túi rời khỏi công ty ngay lập tức.
Không ngờ, vừa mới bước vào thang máy thì Lục Nghiên Tu đã gọi điện thoại tới, hỏi: “Em hôm nay tan làm đúng giờ hay làm thêm?”
Không đoán được dụng ý của hắn, Cố Tri Vi thành thật đáp: “Tan làm đúng giờ.”
“Ừ, vậy em cứ về nhà trước đi.”
“Bye bye.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Tri Vi hơi khó hiểu.
Buổi sáng là cô và Lục Nghiên Tu cùng đến công ty, vậy giờ hỏi cô tan làm khi nào để làm gì?
Nghĩ tới đây, cô định thần lại một chút rồi gác nó qua một bên, tan làm như bình thường, lái xe về nhà.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, tối đó lúc cô đang rảnh rỗi chơi với con vẹt cùng bố Lục ở phòng khách, lại thấy Lục Nghiên Tu về.
“Anh về nhà sớm vậy hả?” – Cố Tri Vi tò mò hỏi.
Trong dịp Tết, Lục Nghiên Tu ở nhà là bình thường, nhưng bây giờ đã đi làm lại rồi, lẽ ra anh nên về chỗ ở của mình chứ?
Thấy con vẹt bay về phía mình, Lục Nghiên Tu giơ tay lên đón, để nó đậu trên tay, bình thản trả lời cô gái đang hỏi: “Dạo này anh muốn ở nhà, không muốn ở một mình.”
“À.” – Cố Tri Vi không nghi ngờ gì, đưa tay bắt con vẹt về lại vị trí ban đầu, tiếp tục chơi với nó.
Chơi chán rồi, cô mới trở về phòng ngủ.
Nhưng cô không ngờ rằng, Lục Nghiên Tu cứ ở nhà mãi, một cái “dạo này” kéo dài luôn cả tháng.
Cô ngày nào ở công ty cũng nhìn thấy Lục Nghiên Tu, về nhà cũng thấy, anh còn thường xuyên sáng hỏi cô có muốn đi chung xe không, trưa lại hỏi có muốn cùng đi ăn cơm ở nhà ăn không.
Tự dưng, cô có cảm giác như hai người họ xuyên về thời đi học.
Sáng cùng đi học, trưa cùng ăn cơm, chiều lại cùng nhau tan học về nhà.
Chỉ là, do công việc thay đổi, gần đây Cố Tri Vi không còn tan làm đúng giờ như trước, thường về muộn. Lục Nghiên Tu thì xưa nay vốn hay tăng ca, bận rộn hơn cô, nên thành ra hai người ít khi cùng về.
Một buổi sáng khác, trong lúc đang ăn sáng cùng Lục Nghiên Tu trước khi chuẩn bị đi làm, nhìn gương mặt trẻ trung tuấn tú của anh, Cố Tri Vi không nhịn được nghi hoặc: “Anh, anh ở nhà hơn 1 tháng rồi đó, không giống phong cách trước đây của anh.”
“Anh ở nhà thì có vấn đề gì sao?” – Lục Nghiên Tu đặt ly sữa bò xuống, giọng điềm đạm hỏi ngược lại.
“Cũng không có gì, chỉ là anh……” – Cố Tri Vi đảo mắt vài vòng, không biết dùng từ gì cho chính xác.
Nói thật thì, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô thấy Lục Nghiên Tu lưu luyến ở nhà như vậy. Từ sau khi dọn ra ở riêng, dù có về nhà chơi thì cũng không ở quá lâu, đằng này lại ở hẳn một tháng.
Mà tháng này, cô ngoài việc đi làm thì gần như không ra khỏi nhà, cứ hai điểm một đường giữa nhà và công ty. Tình cờ phát hiện, Lục Nghiên Tu cũng như vậy — nhà và công ty, không có chỗ nào khác. Mức độ "bám nhà" này tăng vọt thấy rõ.
“Chỉ là… anh…”
Thấy cô gái bên cạnh chưa nói tiếp, ánh mắt còn mang theo rối rắm, Lục Nghiên Tu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có phần nghi hoặc.
“Không có gì.” – Không nghĩ ra cách diễn đạt hợp lý, Cố Tri Vi lười suy nghĩ thêm.
Dù sao thì Lục Nghiên Tu là con trai ruột duy nhất của Lục gia. Đừng nói là anh ở nhà mỗi ngày, kể cả bố mẹ anh có chuyển quyền sở hữu căn nhà này sang tên anh thì cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là… tại sao đột nhiên lại “bám nhà” dữ vậy?
Hơn nữa, cả hai đều đã đi làm chứ không phải còn đi học, sao anh lại cư xử giống như hồi hai người còn học cùng trường?
Cảm giác kỳ quái đó lại ùa tới, khiến cô thấy Lục Nghiên Tu dạo này rất khó lý giải.
Kỳ quái chỗ nào, nhất thời cô cũng không miêu tả rõ được.
“Em…” – Lục Nghiên Tu nghiêng đầu đánh giá cô gái bên cạnh: “Chẳng lẽ em thấy không quen vì anh ở nhà lâu, chiếm địa bàn của em?”
“Làm gì có!” – Cố Tri Vi phủ nhận.
Cô không hề thấy khó chịu hay cảm thấy bị xâm phạm “lãnh thổ”.
Dù hai người ở cùng tầng, lúc anh không về, tầng 3 này là không gian riêng của cô. Nhưng dù là một người hay hai người thì với diện tích rộng rãi như vậy cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Vậy em vừa định nói gì?” – Lục Nghiên Tu vừa lột vỏ trứng gà, vừa hỏi tiếp.
“Anh ở nhà khiến em cảm thấy như mình còn đang đi học vậy.”
“…… Đi học?”
Lục Nghiên Tu đặt quả trứng đã lột xong vào đĩa trước mặt cô. Cố Tri Vi cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi quay sang nhìn anh: “Ừ, cảm giác như đi học ấy. Hồi trước, lúc anh còn chưa vào đại học, tụi mình không phải cũng như vậy sao? Ngày nào cũng đi học cùng nhau.”
Lúc Lục Nghiên Tu vào đại học thì cô vừa lên cấp ba.
Thời cấp 3 của cô, gần như cũng giống hiện tại.
“……” – Lục Nghiên Tu tiếp tục lột quả trứng thứ hai: “Em nghĩ sai rồi đấy.”
“Không nói nữa, hôm nay em có một cuộc họp sớm, không thể đến trễ. Em đi trước đây.” – Cô tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, bỏ lòng trắng vào miệng, còn lòng đỏ thì thành thạo nhét vào tay Lục Nghiên Tu, rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Lục Nghiên Tu nhìn quả lòng đỏ trứng trong tay — thứ mà cô gái này chưa bao giờ thích ăn từ bé — ánh mắt dõi theo bóng lưng cô rời đi, hơi tối lại.
Đi học?
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy chán ghét từ này đến thế.
Ra đến sân trước, Cố Tri Vi đi đến chỗ để xe, tình cờ gặp bố mẹ Lục cũng vừa ra ngoài ăn sáng. Hai người đang bàn xem có nên trồng thêm ít hoa xuân không, vì thời tiết đã bắt đầu ấm lên.
Thấy cô, mẹ Lục theo phản xạ nhìn quanh rồi hỏi: “Tri Vi, anh con đâu rồi?”
Từ khi Lục Nghiên Tu ăn Tết đến giờ, ngày nào cũng ở nhà. Mẹ Lục đã quen với việc hai người buổi sáng đi làm cùng nhau, hôm nay không thấy họ cùng xuất hiện, bỗng thấy lạ.
“Mẹ ơi, anh con còn đang ăn sáng. Hôm nay con có việc gấp nên không đợi được.” – Cố Tri Vi thành thật trả lời, tiện thể chào hai người rồi quay đầu lên xe rời đi.
Nhìn theo xe cô rời khỏi, hai ông bà lại tiếp tục bàn chuyện trồng hoa.
Không lâu sau, mẹ Lục liếc thấy con trai từ trong nhà đi ra, phát hiện sắc mặt nó có vẻ không ổn, liền hỏi: “Nghiên Tu, con không vui à?”
“Không có.” – Lục Nghiên Tu không nói dối. Tâm trạng anh không hẳn là tệ, chỉ là hơi nặng nề.
“Vậy sắc mặt con sao kỳ vậy?” – Mẹ Lục lại gần, dịu dàng hỏi: “Có phải chuyện tình cảm không tốt không?”
Hồi Tết, con trai từng thừa nhận là có người mình thích. Nhưng mấy ngày nay, bà chẳng nghe nó nói thêm gì về chuyện đó, có yêu đương hay không cũng không rõ.
“Không phải, vẫn chưa bắt đầu yêu đương.” – Lục Nghiên Tu mím môi, trả lời ngắn gọn.
“Nghiên Tu, chuyện này…” – Bố Lục cũng chẳng nghi ngờ năng lực làm việc của con trai, tin rằng chuyện gì nó cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Nhưng lại không ngờ hiệu suất tình cảm của con trai lại thấp đến vậy: “Tán được người ta chưa?”
“Con đi làm, tối gặp lại.” – Lục Nghiên Tu không để ý bố nói gì, xoay người mở cửa xe, lái xe rời đi không chút do dự.