Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 51

Không đúng, cô biết về đối phương chỉ hai điều: một là người đó nhỏ hơn Lục Nghiên Tu một tuổi, hai là người đó thích phong cách đơn giản, không ưa sự hoa lệ hay màu mè loè loẹt.

“Ai mà có bản lĩnh lớn vậy, lại được anh mày ưu ái đến thế?” – Triệu Nhã Kỳ vốn không phải kiểu nhiều chuyện, chỉ là thật lòng tò mò.

Dù gì thì cũng quá nhiều người nhắm đến Lục Nghiên Tu, đủ kiểu con gái đều có, cô cũng tò mò không biết anh ta rốt cuộc thích kiểu nào.

“Hắn không nói, giữ bí mật kỹ lắm, tao moi không ra. Cả chú thím tao cũng không moi được gì từ miệng hắn.” – Cố Tri Vi cũng rất tò mò rốt cuộc Lục Nghiên Tu đời này thích kiểu con gái nào, liệu có phải là người từng lén lút qua lại với hắn ở kiếp trước hay không, nhưng hắn cứ nhất quyết không hé răng.

Tuy nhiên, nói chuyện với một người như Triệu Nhã Kỳ thì cô lại thấy Lục Nghiên Tu cũng chẳng phải người quá kỳ quặc.

Lục Nghiên Tu có người trong lòng, cô cảm thấy hắn đúng là một người đàn ông, rất có thể chính là do ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước khi cô từng kết hôn với hắn, dẫn đến việc nhận thức bị lẫn lộn, khiến cô nảy sinh cảm giác sai lệch.

“Thần bí thật đấy.” – Triệu Nhã Kỳ nhìn thẳng Cố Tri Vi, nghiêm túc nhắc: “Nói thật, mày nên để ý một chút đến tương lai chị dâu của mày, biết đâu có ích cho mày.”

“Sao lại có ích?” – Cố Tri Vi không hiểu, hỏi lại.

“Nếu chị dâu tương lai của mày là người khó ở chung, thậm chí còn nhằm vào mày thì mày tính sao?” Triệu Nhã Kỳ cũng không phải muốn gây chia rẽ giữa Cố Tri Vi và người vợ tương lai của Lục Nghiên Tu, nhưng đây là điều tự nhiên của con người.

Dù sao thì, Cố Tri Vi không phải con ruột nhà họ Lục, trên pháp luật cũng không phải con nuôi chính thức.

Còn vợ của Lục Nghiên Tu lại là con dâu thật sự của nhà họ Lục, sau này sẽ sinh ra người thừa kế chính thống. Nếu so sánh địa vị giữa Cố Tri Vi và cô ta trong nhà họ Lục, chắc chắn địa vị của người sau cao hơn.

Cố Tri Vi suy nghĩ rồi nói: “Với con mắt nhìn người của anh tao, chắc không đến mức đó đâu...”

Nói được nửa câu, cô đột nhiên nghẹn lại.

Con người đôi khi rất mâu thuẫn, một mặt có thể làm tốt một việc, nhưng mặt khác lại chẳng ra sao. Đạo đức đôi khi cũng có thể vì lợi ích mà giảm sút.

Lục Nghiên Tu đúng là một người anh trai cực kỳ tốt, điều đó không sai. Nhưng ở kiếp trước hắn từng ngoại tình sau khi cưới, đối phương còn cam tâm tình nguyện theo hắn mà không cần danh phận, thậm chí mang thai. Xét theo điểm này thì con mắt nhìn người của hắn thật sự có thể chọn phải một người vợ có nhân phẩm không tốt, khó sống chung.

“Thôi, con người không nên quá tham lam. Ở nhà họ Lục, tao đã nhận được quá nhiều rồi.” – Cố Tri Vi thản nhiên nói.

“Cũng đúng, nhà họ Lục thật sự đối xử với mày không tệ.” – Triệu Nhã Kỳ cũng không thể phủ nhận điều đó. Ai không biết nội tình nhìn từ ngoài vào cũng sẽ tưởng Cố Tri Vi là con ruột của nhà họ Lục.

“Đúng vậy.”

Nói nhiều cũng khát nước, Cố Tri Vi kéo Triệu Nhã Kỳ vào một tiệm nước ven đường, gọi một ly trà nhẹ thanh mát để giải khát.

Trong lúc chờ trà pha xong, cô nhận được điện thoại của Lục Nghiên Tu.

“Sao em không có ở nhà? Cũng không trả lời tin nhắn của anh, em đi đâu vậy?”

Hôm nay đúng là cuối tuần, bình thường Cố Tri Vi được nghỉ, nhưng Lục Nghiên Tu không phải công chức nên vẫn phải làm. Sáng sớm đã đến công ty tăng ca, bây giờ vừa về đến nhà thì không thấy bóng dáng Cố Tri Vi đâu cả.

“Em ra ngoài với Nhã Kỳ, không để ý điện thoại.” – Cố Tri Vi nói thật.

“Được rồi, em về sớm một chút, anh đợi em ở nhà.” – Lục Nghiên Tu dặn một câu rồi cúp máy.

Nghe thấy tên mình từ miệng Cố Tri Vi, Triệu Nhã Kỳ liền hỏi: “Ai gọi cho mày đấy?”

“Anh tao.” – Cố Tri Vi vừa trả lời vừa cau mày.

Cô không khó chịu vì Triệu Nhã Kỳ hỏi, mà khó chịu vì...

Lục Nghiên Tu nói câu “anh đợi em ở nhà” khiến cô cảm thấy có gì đó là lạ, như thể vừa bị hắn dằn mặt xong lại bị hắn gọi về nhà ngay để bồi bạn.

Loại điện thoại kiểu “dằn mặt ngọt ngào” thế này, cô không phải lần đầu nhận được. Nhưng trước kia Lục Nghiên Tu rất hiếm khi nói “anh đợi em ở nhà”, gần đây lại hay nghe thấy.

“Anh mày gọi mày làm gì? Nhìn mày nhăn hết cả mặt.” – Triệu Nhã Kỳ quá hiểu biểu cảm của Cố Tri Vi, chỉ cần cô hơi nhíu mày chút thôi là không qua được mắt Nhã Kỳ.

“Không có gì, chỉ kêu tao về sớm chút.” – Cố Tri Vi bỏ điện thoại vào túi.

“Trời còn sáng trưng, mới có hai giờ chiều.” – Triệu Nhã Kỳ tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ anh mày tưởng mày làm bảo vệ, bắt mày canh cửa à?”

“Tao không có cửa đâu mà canh.” – Trước khi tốt nghiệp, nhà họ Lục đúng là có người trông cửa cho cô, là mẹ Lục sắp xếp. Nhưng Lục Nghiên Tu thì chưa từng...

Không đúng, Lục Nghiên Tu ở đời này đúng là chưa từng cấm đoán cô chuyện gì, nhưng ở kiếp trước, sau khi cô kết hôn với hắn thì có.

Nghĩ vậy, cô khẽ day thái dương mấy cái.

Có lẽ gần đây tâm trí quá rối loạn, cô nhớ lại những chuyện của kiếp trước nhiều hơn trước kia rất nhiều, thỉnh thoảng còn vô thức lẫn lộn Lục Nghiên Tu của đời này với Lục Nghiên Tu của kiếp trước.

"Đau đầu à?" Triệu Nhã Kỳ ghé sát vào Cố Tri Vi, cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

"Không phải." – Cố Tri Vi buông tay xuống: "Gần đây suy nghĩ nhiều quá."

"Nghĩ chuyện công việc hay chuyện đời sống?" – Triệu Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng: "Hay là nghỉ ngơi một thời gian, cho đầu óc thư giãn chút? Tụi mình kiếm chỗ nào đó đi chơi đi?"

"Công việc." – Cố Tri Vi không nói thật được: "Tao cũng không muốn đi xa."

"Ừ thôi." – Triệu Nhã Kỳ không ép cô, Cố Tri Vi đâu giống cô ta ngày ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng lo gì thời gian.

Nhân viên cửa hàng mang trà ra, Cố Tri Vi cầm lấy rồi cùng Triệu Nhã Kỳ rời khỏi quán, đi tới một studio gần đó.

Hôm nay họ có hẹn chụp ảnh chân dung.

Triệu Nhã Kỳ có thói quen mỗi năm chụp một bộ ảnh chân dung để lưu giữ hình ảnh hiện tại, nói là để sau này về già còn có cái mà xem lại dung mạo thanh xuân. Cô chưa từng nói thích hay ghét việc này, mà chủ yếu là chiều theo sở thích của Triệu Nhã Kỳ.

Chụp ảnh chân dung thì mất thời gian, chỉ riêng việc trang điểm và chuẩn bị tạo hình đã mất hơn một tiếng. Hai người ở studio gần như cả buổi chiều, vậy mà cũng chưa chụp xong, ngày mai vẫn phải tiếp tục.

Trời đã khuya, ánh trăng nhạt nhòa, sao thưa lác đác. Cố Tri Vi ngáp một cái: "Mệt quá, tao về đây."

"Bái bai, mai gặp." – Dứt lời, Triệu Nhã Kỳ liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh Cố Tri Vi: "Tạm biệt, tổng Lục."

Chào xong hai anh em họ, cô quay lưng rời khỏi studio, lên xe đi luôn.

Cố Tri Vi liếc nhìn người đàn ông đã vào studio từ nửa tiếng trước, nói: "Anh, em đã bảo đừng tới rồi mà, em có lái xe đi."

Hơn một tiếng trước, Lục Nghiên Tu gọi điện hỏi cô sao còn chưa về, cô thành thật bảo bận, sẽ về trước mười hai giờ. Kết quả là hắn đòi địa chỉ, rồi tự mình chạy đến, nói muốn đón cô về.

Cái kiểu hành động này, khiến cô cảm giác như mình là đứa con nít chưa đủ tuổi vị thành niên, ra khỏi nhà là không tìm được đường về.

"Chiều nay anh gọi cho em, em cũng không nói là sẽ về trễ như vậy." – Lục Nghiên Tu cầm lấy túi của cô: "Đi thôi."

Thấy Lục Nghiên Tu đích thân tới đón, Cố Tri Vi thấy ngại vì để anh chờ lâu, mà lúc đó cô với Triệu Nhã Kỳ vẫn chưa tẩy trang.

Thế nên, trên đường về, cô chăm chú nhìn gương tẩy trang.

Trong lúc tẩy, cô nhận ra ánh mắt người đàn ông bên cạnh cứ liên tục lướt qua mặt mình, như thể chưa từng thấy cô trang điểm bao giờ vậy. Dù ngày thường đúng là cô không thích trang điểm, nhưng hắn cũng không cần nhìn đi nhìn lại như thế chứ?

Chẳng những thế, trong mắt hắn lại có cái vẻ chiếm hữu đầy xâm lược như mấy hôm trước.

Cố Tri Vi nghĩ mãi không ra.

Một hai lần nhìn nhầm thì có thể hiểu, nhưng lần nào cũng nhìn nhầm thì vô lý quá.

Tẩy gần xong, dù trán vẫn còn dính lớp phấn nền chưa lau sạch hẳn, cô vừa dùng bông tẩy trang lau trán vừa quay đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Để chắc chắn mình không nhìn lầm hay cảm nhận sai, Cố Tri Vi dứt khoát hỏi thẳng: "Anh à, anh kỳ lạ lắm đó, cứ nhìn em mãi làm gì? Mà ánh mắt anh lại cứ như muốn nói gì đó với em ấy?"

"Nhìn em thì kỳ lạ sao?" – Lục Nghiên Tu tranh thủ lúc đường thông thoáng, quay sang nhìn cô một cái: "Anh không được nhìn em à? Nhìn em đâu nhất thiết phải có gì để nói, muốn nhìn thì nhìn thôi."

Câu chuyện đến đây có vẻ chẳng còn gì để nói thêm, Cố Tri Vi quyết định kết thúc.

Về đến nhà, cô và Lục Nghiên Tu cùng đi lên tầng ba.

Nhưng khi cô định mở cửa phòng mình thì bị hắn gọi lại: "Tri Vi, chờ đã."

"Gì nữa?" – Cố Tri Vi quay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Đi theo anh, anh có cái này muốn cho em xem." – Lục Nghiên Tu ra hiệu cô theo mình vào phòng khách.

"Cái gì vậy?"

"Đến rồi sẽ biết."

"Được rồi."

Chuyện Lục Nghiên Tu muốn cho cô xem, cũng không phải làm khó cô gì, nên Cố Tri Vi đổi hướng, bước nhanh theo sau hắn.

Chỉ thấy Lục Nghiên Tu dừng lại trước ghế sofa.

Trên sofa có một chiếc hộp nhỏ được gói ghém cực kỳ tinh xảo, Cố Tri Vi liếc nhìn túi giấy bên cạnh, thấy logo trên đó, nhớ ra đây là thương hiệu cửa hàng trang sức mà tháng trước cô và Lục Nghiên Tu từng ghé qua.

Lục Nghiên Tu cầm lấy chiếc hộp nhỏ, quay người đối diện với cô.

Rồi, hắn chậm rãi mở hộp ra.

Một đôi nhẫn tình nhân thiết kế đơn giản mà thanh lịch hiện ra trước mắt cô.

"Anh lấy nhẫn về lúc chiều nay. Em còn nhớ cặp nhẫn mình đặt hàng tháng trước không?" – Lục Nghiên Tu hỏi cô.

"Nhớ chứ." – Cố Tri Vi gật đầu, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.

Lục Nghiên Tu định cho cô xem để so với hình chụp trên catalog à?

"Em thấy nhẫn thật thế nào?" – Hắn lại hỏi.

Nghe câu này, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô càng rõ rệt.

Nhưng…

Tại sao hắn lại nhìn cô không chớp mắt như thế?

Trong ánh mắt còn có một chút mong chờ mơ hồ.

Chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Cố gắng dằn xuống sự ngại ngùng, nhưng trong lòng vẫn có chút không tự nhiên, Cố Tri Vi cố tình cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt rơi trên chiếc nhẫn trong tay hắn.

"Nhẫn thật đẹp hơn cả ảnh chụp." – Cô nghiêm túc đáp.

"Vậy thì…"

Lục Nghiên Tu đưa chiếc nhẫn lại gần cô hơn, nhưng chưa kịp nói gì thì một tiếng chuông nhẹ vang lên.

Là điện thoại của cô, theo phản xạ, Cố Tri Vi lập tức lục trong túi tìm ra.

Là Triệu Nhã Kỳ gọi, cô không nghĩ nhiều, nhấn nghe ngay: "Alo, Nhã Kỳ."

Nói chuyện với người khác khiến cô lơ là đi sự tồn tại của người bên cạnh. Cô không rõ bản thân đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn trong lòng đang có một chút trốn tránh.

Cô ngẩng cằm với Lục Nghiên Tu, chỉ vào tai ra hiệu đang nghe máy, rồi xoay người trở về phòng.

Nhìn theo bóng dáng cô vội vã rời đi, Lục Nghiên Tu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt tối lại.

Vào tới phòng, vừa đóng cửa lại, Cố Tri Vi bất giác hít một hơi thật sâu.

Cô cũng không rõ mình hít sâu vì điều gì. Có lẽ là…

Bình Luận (0)
Comment