“Vì sao vậy?” Lục Nghiên Tu đang định cầm tay cô gái, giúp cô đeo vào: “Em không thích à?”
“Không phải vấn đề thích hay không, đây là nhẫn tình nhân, em không thể đeo.”
Cố Tri Vi có rất nhiều trang sức, thiếu gì một hai chiếc nhẫn. Nhưng những chiếc nhẫn đó chỉ đơn thuần là đồ trang sức, không mang ý nghĩa gì đặc biệt, còn chiếc nhẫn Lục Nghiên Tu đưa thì lại có hàm ý rõ ràng.
“Vậy nếu anh lấy thân phận anh trai, tặng em quà sinh nhật, cũng không được sao?”
“Không được.”
“…” Lục Nghiên Tu khẽ mím môi, thu lại chiếc nhẫn đang đưa ra: “Em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Nhìn Lục Nghiên Tu đi ra ngoài, Cố Tri Vi lập tức đóng cửa, còn khóa trái cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn lại mình cô, Cố Tri Vi hít sâu mấy hơi thật mạnh.
Tối nay, lời nói và hành động của Lục Nghiên Tu khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng!
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, việc Lục Nghiên Tu thích cô vốn đã có dấu hiệu từ trước. Anh không hề che giấu, thậm chí còn thể hiện khá rõ, chỉ là do ký ức kiếp trước đã khắc sâu, khiến cô không dám nghĩ đến khả năng anh thích mình.
Cố Tri Vi hơi bực bội vò tóc, tìm điện thoại, mở WeChat.
Triệu Nhã Kỳ vừa rồi gợi ý quà tặng ngang giá với Du Hoài Châu, nhưng giờ cô lại có chuyện khác muốn giải quyết.
Cô mở chế độ trò chuyện thoại, rồi nằm dài trên sofa.
Triệu Nhã Kỳ nhanh chóng nghe máy: “Alo, có chuyện gì?”
“Nhã Kỳ…”
Giọng của Cố Tri Vi như muốn chết đến nơi, làm Triệu Nhã Kỳ giật mình: “Du Hoài Châu theo đuổi mày thôi mà, có gì to tát đâu, sao mày như muốn chết vậy?”
“Mày nói đúng, tao thật sự muốn chết đây.” Cố Tri Vi không nhịn được thở dài: “Tao tiêu đời rồi.”
“Đến mức đó luôn hả?” Triệu Nhã Kỳ kinh ngạc.
“Tao không nói đến chuyện Du Hoài Châu theo đuổi tao, mà là… anh tao…” Cố Tri Vi nhức hết cả đầu: “Ảnh vừa mới nói với tao, người anh thích là tao.”
“Má ơi!” Triệu Nhã Kỳ vốn đang thoải mái vắt chéo chân nằm dài, nghe câu này liền bật dậy nghiêm túc: “Anh mày thích mày?”
“Ừ.” Cố Tri Vi che mặt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
“Chuyện tốt mà!” Triệu Nhã Kỳ thật lòng nghĩ đây là chuyện tốt. Năm trước Cố Tri Vi từng ráo riết theo đuổi Lục Nghiên Tu, tiếc là giữa chừng bỏ cuộc. “Giờ mày chỉ cần chờ từ vị trí con nuôi Lục gia trở thành nữ chủ nhân đời tiếp theo của Lục gia thôi, quá đã!”
Cố Tri Vi từng theo đuổi Lục Nghiên Tu, giờ đổi lại là Lục Nghiên Tu theo đuổi cô — quy trình đảo ngược, nhưng nhìn thì đơn giản lắm.
Thực ra, cùng một chuyện nhưng người khác nhau làm thì kết quả khác nhau.
Nếu Lục Nghiên Tu chủ động thay đổi mối quan hệ, Cố Tri Vi có thể thoải mái tận hưởng sự thay đổi này, không phải lo nghĩ, cũng không sợ Lục gia đối xử tệ với mình.
Nhưng nếu Cố Tri Vi chủ động thay đổi quan hệ với Lục Nghiên Tu, cô sẽ phải lo lắng rất nhiều. Chỉ cần làm không khéo, người Lục gia sẽ có ý kiến, ghét bỏ cô vì tham vọng, thậm chí tệ nhất là cô sẽ không còn chỗ đứng ở Lục gia.
“… Chuyện tốt cái gì chứ?” Cố Tri Vi bực bội: “Tao không thích ảnh.”
“Năm trước mày chẳng phải thích ảnh sao? Năm nay cố gắng lại thích lại đi?”
“Không phải cứ cố là thích được.”
“Nghe mày nói thì chắc mày từ chối ảnh rồi?” Triệu Nhã Kỳ đoán.
“Từ chối thì từ chối, nhưng ảnh chưa chịu bỏ cuộc.” Cố Tri Vi phiền nhất là chỗ đó. Lục Nghiên Tu không có vẻ gì là sẽ dừng lại chỉ vì cô từ chối: “Giờ tao phải làm sao để vừa không phá hỏng quan hệ, vừa không để ba mẹ nuôi biết chuyện?”
“Cảm giác quyền chủ động không nằm trong tay mày.” Triệu Nhã Kỳ đặt mình vào vị trí Cố Tri Vi suy nghĩ, cảm thấy tình huống này xử lý khá khó, “Mày với anh mày ở chung nhà, lại còn cùng chỗ làm, không dễ giấu đâu.”
Giấu diếm người khác đã khó, nhưng quan trọng là thân phận của Cố Tri Vi vốn đã khó xử. Cô không phải con ruột của Lục gia, quyền lợi cũng không bằng Lục Nghiên Tu.
Lục Nghiên Tu là con ruột duy nhất của Lục gia, sống trong nhà mình, làm việc trong công ty nhà mình là điều hiển nhiên. Cố Tri Vi chẳng lẽ lại cấm anh về nhà ở, hay cấm anh cùng cô đến công ty?
“Mày nói xem, tao có điểm gì để anh ấy thích chứ?” Cố Tri Vi hiểu đủ thứ chuyện, chỉ không hiểu được vì sao Lục Nghiên Tu lại thích mình.
Kiếp trước, cô bỏ ra biết bao công sức, ngày đêm mong chờ, nhưng cầu cũng không được, cuối cùng trắng tay. Vậy mà kiếp này, chẳng tốn chút công sức nào, Lục Nghiên Tu lại thích cô — thật là nghịch đời.
“Tất nhiên mày đáng để người ta thích chứ! Ví dụ như… mày đẹp, thông minh, tính cách cũng…” Triệu Nhã Kỳ giơ tay đếm từng ưu điểm của Cố Tri Vi, nói xong còn không quên khen thêm, “Anh mày thích mày là do ảnh có mắt nhìn đó!”
“Tao không cần ảnh thích tao.” Cả đời này Cố Tri Vi không hề muốn Lục Nghiên Tu thích mình. Cô chỉ muốn làm một người em gái ngoan ngoãn, sống dựa vào sự che chở của Lục gia, yên ổn nửa đời còn lại.
“Mày không cần thì cũng chẳng thay đổi được gì, ảnh vẫn thích mày.”
“… Cái vận xui gì thế này.”
“Mày than dữ ha.” Triệu Nhã Kỳ nghe rõ sự ai oán trong giọng Cố Tri Vi, “Anh mày thích mày, nghe như thể đây là chuyện cực kỳ xui xẻo với mày vậy.”
“Không phải vì anh tao thích tao mà tao xui, mà là…” Cố Tri Vi hơi bí từ, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Là tao hy vọng lúc tao thích ảnh thì ảnh cũng thích tao. Nhưng khi tao không thích ảnh, ảnh lại thích tao, điều đó chỉ khiến tao thêm phiền não. Mày hiểu ý tao chứ?”
Nếu kiếp trước Lục Nghiên Tu thích cô, thì đó hẳn là niềm vui như được lên trời.
Cố tình là ở đời này, Lục Nghiên Tu lại thích cô, nhưng sau khi đã trải qua đủ chuyện ở kiếp trước, Cố Tri Vi căn bản không còn thích anh. Việc anh thích cô đối với cô chỉ là một gánh nặng, là chuyện cô buộc phải cẩn thận xử lý.
“Hiểu rồi.” Cố Tri Vi nói rất rõ ràng, đến mức người ngốc nhất cũng hiểu được, huống hồ Triệu Nhã Kỳ.
Mới hai ngày trước, cô còn đang đồng cảm với Du Hoài Châu, hôm nay lại muốn đồng cảm với Lục Nghiên Tu. Bởi vì Cố Tri Vi vốn đối xử bình đẳng với những người mình không thích, cho dù đối phương là “anh trai” trên danh nghĩa, cô cũng không nương tay.
Triệu Nhã Kỳ tiếc nuối nói: “Hai người thích nhau lệch thời điểm, đúng là có duyên mà không có phận. Nếu mà cùng thích nhau vào đúng một thời điểm, mày và anh mày ở bên nhau thì tốt biết mấy. Về sau gần như không có phiền não, mày sẽ không xảy ra mâu thuẫn với nhà chồng, anh mày vốn dĩ lại thương mày, con cái sau này trực tiếp là người thừa kế của Lục gia.”
“…” Cố Tri Vi cắn môi: “Tao nhờ mày nghĩ cách giúp tao, chứ không phải nghe mày nói mấy thứ này.”
“Chờ chút.” Triệu Nhã Kỳ ngượng ngùng, rồi lập tức vận dụng toàn bộ tế bào não để nghĩ, “Anh mày mới thích mày chưa lâu, mày đã từ chối, lại muốn giữ khoảng cách thì tốt nhất đừng ở chung nhà với anh ấy. Ở công ty, có thể không để ý tới thì cứ mặc kệ. Lâu dần, tình cảm của anh ấy với mày sẽ phai nhạt.”
Nếu ở kiếp trước mà nghe ai nói điều này, Cố Tri Vi còn không dám tin là sẽ có ngày cô muốn Lục Nghiên Tu hết thích mình, lại còn chủ động muốn tránh ở chung nhà với anh. Nhưng với tính cách luôn ở nhà của Lục Nghiên Tu, chỉ có cách là cô dọn đi.
“Mày nói xem, tao nên lấy lý do gì để dọn ra ở riêng thì hợp lý hơn?” Căn hộ mà mẹ Lục mua cho cô còn chưa thông gió xong, ở vào sẽ hại sức khỏe, nên không thể chuyển sang đó. Nếu muốn ở chỗ khác, cô cần một lý do thật danh chính ngôn thuận.
“Nói là nhà cách công ty quá xa, ngày nào cũng đi về mệt muốn chết, nên muốn ở gần công ty hơn? Tao nhớ rõ năm ngoái mày từng nói rồi, muốn lấy lý do đi lại xa xôi để dọn sang ở gần anh mày.” Triệu Nhã Kỳ vẫn nhớ hồi trước Cố Tri Vi từng theo đuổi Lục Nghiên Tu, định áp dụng kế “gần quan được ban lộc”.
Buổi sáng.
Cả nhà ăn sáng. Ban đầu mẹ Lục không để ý đến Cố Tri Vi, giờ thì đã để ý.
Nguyên nhân là vì sắc mặt cô hơi mệt mỏi, ăn uống cũng chẳng ngon miệng, bát hoành thánh trước mặt bị cô khuấy lên không ít, mà vẫn chưa ăn được miếng nào.
“Tri Vi, con sao vậy?” Mẹ Lục quan tâm hỏi: “Tối qua không ngủ ngon à?”
Nghe mẹ Lục gọi, Cố Tri Vi liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh, rồi ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với bà: “Vâng, tối qua con không ngủ ngon lắm.”
Thật ra chất lượng giấc ngủ tối qua của cô cũng tạm ổn, nhưng trước khi ngủ thì đầu óc đầy phiền não.
Còn nguyên nhân phiền não thì làm sao nói cho mẹ Lục nghe được, cô chỉ có thể đáp theo ý bà.
“Vậy hôm nay con nghỉ ở nhà, không đi làm nữa nhé?” Mẹ Lục gợi ý.
“Không sao đâu, con vẫn chịu được.” Dẫn theo cả một nhóm, công việc bây giờ nhiều hơn trước, cô còn phải có trách nhiệm với họ, nên không định nghỉ làm.
“Nhìn con chẳng ăn được gì, chắc con chịu nổi chứ?” Mẹ Lục ra hiệu cho quản gia mang bát hoành thánh đi, đổi món khác: “Hôm nay là sinh nhật con, nghỉ ngơi một ngày cũng không sao.”
“Con chỉ là không muốn ăn hoành thánh thôi.” Không phải cô không ăn được, mà là vì ngồi cạnh Lục Nghiên Tu nên cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng trước sự quan tâm liên tục của mẹ Lục, cô đành kiếm cớ.
Quản gia nhanh chóng bưng cho cô một bát cháo thịt lát.
Cô giả vờ ăn nghiêm túc, còn gắp thêm vài món khác.
“Được rồi, mọi người đi làm, mẹ ở nhà ngủ nướng.” Mẹ Lục nói, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, dặn cả ba người còn lại: “Hôm nay ai cũng phải về nhà sớm một chút.”
Ba người hiểu rõ ý bà, nhưng tâm tư thì khác nhau.
Ba Lục lên tiếng trước: “Em yên tâm, chiều anh sẽ về.”
Lục Nghiên Tu nói: “Mẹ, con sẽ cố gắng về trước khi trời tối.”
Cố Tri Vi không nói gì, chỉ cười đáp lại.
Nói thật, cô không muốn mừng sinh nhật năm nay. Cảm giác như mình đang cố giấu một bí mật kinh thiên động địa, mệt mỏi vô cùng.
Nhưng vì mẹ Lục đã sắp xếp, cô không thể phụ lòng bà.
“Tri Vi, đi thôi.” Lục Nghiên Tu đứng dậy, quay sang cô: “Em lấy túi chưa?”
Anh vốn định như thường lệ chở cô cùng đi làm. Nếu không có chuyện tối qua, hôm nay có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, cô vô thức lắc đầu: “Anh, em không đi chung xe với anh.”
“Trạng thái của em không thích hợp để lái xe đâu.”
“Nhà mình đâu phải không có tài xế, sao nhất định em phải lái?”
Chưa dứt lời, cô liếc thấy ba Lục đang nhìn mình đầy nghi hoặc, như thể ngạc nhiên vì sao cô lại phản đối đi chung với Lục Nghiên Tu.
“Được, anh đi trước, gặp ở công ty.” Lục Nghiên Tu không ép buộc. Tối qua cô đã tỏ rõ sự kinh ngạc trước lời tỏ tình của anh, một đêm qua chắc chắn chưa đủ để cô tiêu hóa chuyện này.
“Dạ.” Cố Tri Vi đáp, không ngẩng đầu lên.
Đợi Lục Nghiên Tu và ba Lục rời đi, cô mới chậm rãi lái xe đến công ty.
Không ngờ, khi hai cha con ra khỏi nhà, ba Lục hỏi: “Nghiên Tu, con với em gái giận nhau à? Sao nó nói chuyện với con có vẻ không muốn phản ứng?”
“Không có giận.” Lục Nghiên Tu bình thản đáp.
Đối với anh, việc cô không phản ứng không phải là giận, mà là sự thật.
“Thế sao nó lại như vậy?” Ba Lục nhớ lại cảnh Cố Tri Vi từ chối đi chung xe, quả thật bình thường cô hiếm khi như vậy.
“Vì nó không ngủ ngon.” Lục Nghiên Tu chẳng thấy dấu hiệu gì cho thấy cô mất ngủ — đôi mắt vẫn trong veo, chẳng hề mệt mỏi. Anh đoán lý do “không ngủ ngon” chỉ là cái cớ để đối phó với sự quan tâm của mẹ mình.
“….” Câu trả lời này chẳng khác gì không nói. Ba Lục cũng không hỏi thêm. Từ nhỏ đến lớn, hai đứa chưa từng cãi nhau to, nên ông chẳng lo lắng mấy.
Đến công ty, việc đầu tiên Lục Nghiên Tu làm là mở điện thoại, tìm cuộc trò chuyện được ghim trên đầu với ghi chú “em gái”.
【 Em đến công ty chưa? 】
Gửi xong tin nhắn, anh đặt điện thoại xuống, tập trung làm việc.
Cố Tri Vi nhìn thấy tin này là tận một tiếng sau.
Cô không trả lời, một phần là cố tình, phần khác vì cô đã nói hôm nay đi làm, công việc cũng chất đầy đầu, chẳng rảnh để trả lời những tin vặt vãnh.
Bận rộn đến lúc nghỉ trưa, cô vươn vai.
Cô mở điện thoại, thấy Lục Nghiên Tu đã gửi thêm tin nhắn:
【 Bận lắm à? 】
【 Trưa ăn ở nhà ăn không? 】
Anh muốn rủ cô ăn trưa. Cố Tri Vi không đến mức nhìn thấy anh là ăn mất ngon, nhưng cũng không muốn ăn cùng, vì cần giữ khoảng cách.
Ở nhà thì không tránh được chuyện ăn chung, gọi là “bất đắc dĩ”. Nhưng ở ngoài, nhất là khi không có ba mẹ Lục, thì chẳng cần “bất đắc dĩ” gì cả, cô có thể thoải mái né tránh.