“Ba cũng muốn hỏi con làm sao vậy?” ông Lục chỉ vào chiếc điện thoại đang nắm trong tay con trai, rồi nhìn chằm chằm gương mặt như phủ một làn sương mờ nhàn nhạt của anh, “Sắc mặt con trông rất kém.”
“Không có gì, tối qua mất ngủ.” Lục Nghiên Tu thẳng thắn nói thật.
Cảm xúc vẫn không ổn định, cả đêm qua anh hầu như không ngủ, coi như thức trắng tới tận sáng.
“Gần đây công việc áp lực quá lớn à?” ông Lục đã giao phần lớn công việc cho con trai, bản thân năm nay cũng định nghỉ hưu, nên theo bản năng cho rằng áp lực công việc khiến anh mất ngủ.
“Không liên quan đến công việc.”
“Vậy là… chuyện gì?”
“Việc riêng.” Lục Nghiên Tu liếc ra cửa: “Ba, con đi trước.”
ông Lục còn định hỏi thêm, nhưng con trai đi quá nhanh, chẳng kịp mở miệng.
Tan tầm về nhà, ông kể chuyện này với vợ.
bà Lục không để tâm, nói: “Con cái lớn rồi, có thế giới của riêng nó. Nó không muốn nói cho ông biết, ông hỏi cũng vô ích.”
So với việc con trai bị chuyện riêng quấy nhiễu giấc ngủ, bà quan tâm tới chuyện Cố Tri Vi muốn học cao học hơn.
Cố Tri Vi bất ngờ gọi cho bà, nói muốn học cao học, còn nói đã có những trường yêu thích, thậm chí tính cả chuyện ra nước ngoài học. Bà có chút lo, sợ Cố Tri Vi thật sự ở nước ngoài hai ba năm, nơi đất khách quê người liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.
“Haiz.” ông Lục thở dài, “Tôi đây chẳng phải đang lo cho con trai chúng ta sao.”
“Ông đừng lo cho nó nữa.” bà Lục vừa xoay mấy trang tài liệu trường học, vừa nói: “Lại đây, giúp tôi xem quốc gia và trường nào hợp với Tiểu Tri Vi nhất.”
Muốn con cái học tiếp là chuyện tốt, nhưng bà vẫn muốn chọn nơi phù hợp nhất. Nếu trong nước không tìm được trường vừa ý, bà sẽ tự tay sắp xếp cho Cố Tri Vi ra nước ngoài học.
“Những trường này đều ở nước ngoài hết!” ông Lục lật qua loa tài liệu, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc, “Bà đồng ý để Tiểu Tri Vi ra nước ngoài sao?”
Từ khi nhận nuôi và coi Cố Tri Vi như con gái ruột, cô vẫn luôn sống dưới tầm mắt của họ. Hiện giờ Cố Tri Vi đã dọn ra ngoài ở riêng, vợ ông suốt ngày nhắc mãi, sợ cô cố chấp, không thích nghi mà cũng không chịu về nhà. Nếu ra nước ngoài, liệu bà có yên tâm không?
“Nếu trong nước không vào được trường mình muốn, mà lại muốn học ở nước ngoài, thì chúng ta chỉ có thể ủng hộ thôi.” Trong nhà có hai đứa con, bà Lục luôn quen lo toan mọi việc cho chúng.
“Đến lúc đó, chắc bà một ngày lo lắng tám trăm lần quá.” ông Lục nghĩ cũng hình dung ra được cảnh đó.
“Còn cách nào khác? Chẳng lẽ con muốn học mà cha mẹ lại không cho đi?”
“… Cũng đúng.”
Bàn bạc xong, bà Lục khoanh vùng được hai trường, đưa tư liệu cho Cố Tri Vi.
“À đúng rồi, vì sao Tiểu Tri Vi đột nhiên muốn học cao học?” ông Lục hỏi.
“Nó nói muốn đọc thêm sách, mở rộng tầm mắt, tăng vốn hiểu biết.” bà Lục tin tưởng lời cô, tri thức với con người là vô cùng quan trọng.
Huống hồ, trong nhà chẳng thiếu thứ gì, Cố Tri Vi muốn làm thì làm, muốn học thì học. Chỉ cần cô nói, bà liền đồng ý.
“Vậy gọi nó về nhà ở, đỡ cho bà lo lắng?” ông Lục cho rằng nếu Cố Tri Vi không đi làm, chẳng cần thiết phải thuê nhà ngoài.
“Tôi có nói rồi, nhưng nó thấy ở một mình thì tiện học hơn.” bà Lục không ép buộc, dù sao cô cũng đã ngoài hai mươi, có suy nghĩ và kế hoạch riêng, cần tôn trọng quyết định của cô.
ông Lục nhìn quanh, cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt mà hai đứa đều rời tổ.”
Con trai đã ở riêng mấy năm, nay Cố Tri Vi cũng dọn ra ngoài, chỉ còn hai vợ chồng ở nhà, cảm giác hơi trống vắng.
Nghĩ vậy, ông hy vọng: “Xem bao giờ chúng nó chịu lập gia đình.”
“Còn sớm.” Hiểu rõ tình hình của cả hai, bà Lục không ôm nhiều hy vọng như chồng, “Một đứa tới giờ chưa yêu ai, một đứa học xong cao học, mất chừng ba năm, mà cũng chưa thấy nó thích ai.”
“Bà nói xem, rốt cuộc là cô gái thế nào mà ngay cả Nghiên Tu cũng chê?” ông Lục lại thấy ngứa ngáy, vô cùng tò mò muốn biết con trai mình thích ai.
“Không biết.” bà Lục thật ra cũng tò mò, nhưng con trai không hé nửa lời, nên bà không khai thác được chút tin tức nào.
Thấy Cố Tri Vi trả lời tin nhắn, bà cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với chồng, mà tập trung trò chuyện với cô.
Lần thứ hai Cố Tri Vi về nhà sau khi dọn ra ngoài, bà Lục trực tiếp nói chuyện với cô về việc học cao học, tiện thể giúp chọn và liên hệ những người có uy tín để viết thư giới thiệu học thuật.
Mấy ngày này không đi làm, tuy vẫn đọc sách, nhưng thấy bà Lục bận rộn lo cho mình, Cố Tri Vi hơi áy náy, quyết định trước khi Lục Nghiên Tu hoàn toàn hết hy vọng, bản thân nhất định phải nghiêm túc ôn tập, tham gia kỳ thi cuối năm và đạt thành tích tốt.
Bằng không, cô sẽ rất có lỗi với sự kỳ vọng và tính toán mà bà Lục dành cho mình.
“A di, chờ con thi xong cuối năm, chúng ta hãy xác định lại chuyện này nhé?” Cố Tri Vi không muốn bà Lục tốn quá nhiều thời gian cho kế hoạch học cao học của mình, bởi vì bản thân cô còn chưa quyết định chắc chắn có học hay không.
“Được.” bà Lục nắm tay cô khích lệ, “Con cố gắng lên, a di tin con có thể làm được.”
“Cảm ơn a di.” Cố Tri Vi cười ngọt ngào, “A di là nhất.”
Dù Cố Tri Vi nói để cuối năm quyết định, nhưng bà Lục vẫn âm thầm lên kế hoạch, còn tìm sẵn vài người có tiếng trong giới học thuật để viết thư giới thiệu, chờ lúc xin trường học thì dùng.
Xong việc, bà Lục lại quay về nếp sống thường ngày.
Chớp mắt, đã gần một tháng trôi qua.
Khi đang ở sân trước tỉa cây, thấy con trai về, bà Lục buông kéo, mỉm cười: “Nghiên Tu, con về rồi à.”
“Mẹ.” Lục Nghiên Tu tiến lại gần, “Em con có về nhà không?”
“Nó mới về cách đây hai ngày, hôm nay chắc không về đâu.” Cố Tri Vi đã hứa ít nhất mỗi tuần về nhà một lần, tính theo lịch thì tuần này cô đã về rồi, phải chờ tuần sau.
Chưa nói dứt câu, bà đã thấy nét thất vọng lộ rõ trên mặt con trai.
“Nếu em không về, con muốn gặp thì đến chỗ nó đi?” bà Lục gợi ý, “Hai nhà cách gần, lái xe chưa tới mười phút.”
Câu này, Lục Nghiên Tu không trả lời được.
Cố Tri Vi không muốn anh đến chỗ cô!
Từ khi cô nói cần một khoảng thời gian không gặp nhau, anh thật sự chưa thấy mặt cô lần nào, dù ở công ty hay ở nhà. Cô như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh.
Hơn nữa, cô nói là làm. Nói không liên lạc thì sẽ không liên lạc.
Anh nhắn tin, gọi điện đều không có hồi âm, cảm giác như cô coi anh không tồn tại.
Không phải anh chưa từng trải qua một tháng không gặp cô — năm ngoái từng có gần hai tháng không gặp — nhưng chưa bao giờ thấy khó chịu như lần này.
Ít nhất, năm ngoái cô vẫn trả lời tin nhắn, nghe điện thoại, anh còn thấy được trạng thái của cô trên mạng xã hội, hoặc qua vòng bạn bè của Triệu Nhã Kỳ.
Bây giờ thì hoàn toàn không — không biết cô làm gì, ở đâu. Cảm giác khó chịu gần như phát điên, khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên, mở mắt hay nhắm mắt cũng đều nghĩ tới cô.
Nhìn mẹ, một ý tưởng chợt lóe lên, Lục Nghiên Tu nói: “Mẹ, con quên mang điện thoại, mẹ cho con mượn điện thoại một lát gọi cho Tiểu Tri Vi nhé?”
bà Lục không nghi ngờ: “Điện thoại mẹ ở trên bàn phòng ngủ, mật khẩu vẫn như cũ.”
“Cảm ơn mẹ.”
Được mẹ đồng ý, anh lập tức lên tầng, vào phòng lấy điện thoại của bà.
Mở khóa xong, anh tìm số của Cố Tri Vi và bấm gọi.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, vang lên giọng trong trẻo của cô gái.
“Alo, a di.”
Giây phút này, Lục Nghiên Tu không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Anh mím môi: “Là anh, Lục Nghiên Tu.”
“…” Thấy hiện tên người gọi là bà Lục nên Cố Tri Vi mới nghe máy, hoàn toàn không ngờ lại là Lục Nghiên Tu. Lông mày cô khẽ nhíu: “Anh, sao anh lại dùng số của a di gọi cho em?”
“Nếu không mượn điện thoại của mẹ, em sẽ không nghe máy của anh, đúng không?” – Lục Nghiên Tu hôm nay thực ra vẫn mang điện thoại, chỉ giả vờ quên để lấy cớ mượn điện thoại của mẹ: “Cố Tri Vi, em thật sự nỡ đoạn tuyệt hết liên lạc với anh sao?”
Nhẫn tâm sao?
Cố Tri Vi cảm thấy cũng bình thường thôi.
Hơn nữa, cô đâu phải định cả đời đoạn tuyệt liên lạc với Lục Nghiên Tu.
“Anh, em biết bây giờ anh ít nhiều gì cũng thấy khó chịu, em có thể hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng chỉ cần anh chịu đựng qua giai đoạn này, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Cố Tri Vi vô thức dùng giọng điệu như người từng trải, “Chờ đến khi anh không còn thích em nữa, em sẽ khôi phục liên lạc với anh.”
Nói xong, cô lập tức cắt máy.
Nghe tiếng “tút” báo cuộc gọi kết thúc, Lục Nghiên Tu có cảm giác như bị một sức mạnh vô hình kéo chặt lấy, đau đớn đến mức không nói nên lời.
Sợ Lục Nghiên Tu lại gọi đến, Cố Tri Vi cố ý tắt nguồn điện thoại, định toàn tâm toàn ý quay lại với việc học. Nhưng đáng tiếc, khả năng tập trung giảm hẳn, đọc sách mà chữ cứ lướt qua trước mắt chẳng lọt nổi vào đầu.
Buồn chán đến mức phát ngấy, cộng thêm cảm giác mệt mỏi, cô quyết định ngủ một giấc trưa.
Không hẹn giờ báo thức, đến chiều muộn, Cố Tri Vi tự nhiên tỉnh dậy.
Theo thói quen, tay cô với sang bên cạnh tìm điện thoại. Vừa bật máy, hàng loạt tin nhắn mới trên WeChat lập tức hiện ra.
【 Nhàn đến mức phát hoảng đây! 】
【 Tối nay đi uống rượu không? 】
【 Hai tiếng rồi, sao chưa trả lời tao? 】
【 Trời sắp tối rồi, mày nói một câu đi chứ! 】
Chỉ trong vòng ba tiếng, Triệu Nhã Kỳ đã gửi cho cô bốn tin nhắn. Cố Tri Vi không vội trả lời, mà thoát ra khỏi khung chat, trước tiên mở đoạn hội thoại được ghim trên đầu — tin nhắn từ bà Lục.
【 Anh trai con gọi điện cho con, hai người nói chuyện gì vậy? 】
【 Nói chuyện xong, tâm trạng nó rất sa sút, rồi rời nhà đi luôn. 】
Đọc đi đọc lại mấy lần, ánh mắt Cố Tri Vi khẽ động.
Chẳng lẽ lời cô nói với Lục Nghiên Tu ban nãy… nặng tay quá sao?
Cô cân nhắc kỹ lưỡng từ ngữ rồi nhắn lại:
【 Anh ấy hỏi hôm nay con có về nhà không, con nói là không. 】
Suốt một tháng qua, Lục Nghiên Tu thực sự đã vài lần hỏi cô câu này.
Dụng ý của anh, cô làm sao không hiểu.
Nếu cô báo chính xác thời gian mình về nhà, chắc chắn anh cũng sẽ về, như vậy cả hai sẽ chạm mặt.
Nhưng cô vẫn chọn không trả lời tin nhắn của anh, cũng không bắt máy khi anh gọi.
Đã gọi là “cắt liên lạc” thì phải ra dáng cắt hẳn, không thể nửa vời, kiểu “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”.
Làm vậy, không chỉ tốt cho anh, mà cũng tốt cho chính cô.