Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 75

“À, vậy thì vứt đi.” Cố Tri Vi thản nhiên đáp.

“Em chăm sóc bản thân kiểu gì vậy? Đồ ăn toàn quá hạn hoặc sắp hỏng.” Lục Nghiên Tu nghiêng người nhìn cô, “Tủ lạnh này chắc 800 năm rồi chưa rửa phải không?”

“Ai nha, em sống khỏe mạnh thế này là chứng minh em biết chăm sóc mình rồi.” Cố Tri Vi vốn ít khi mở tủ lạnh, cũng chẳng mấy để ý đồ ăn hết hạn.

“Đợi đến lúc ngộ độc thực phẩm thì em sẽ biết.”

“…”

“Thùng rác đầy rồi, đưa anh túi rác mới.” Anh tiếp tục ra lệnh.

“Anh tự lấy đi.” Cô chỉ tay về phía tủ để túi rác, rồi cũng lấy một chai nước khoáng uống.

Cầm được túi rác, Lục Nghiên Tu lại tiếp tục dọn dẹp đồ ăn không thể giữ lại.

Uống xong nước, Cố Tri Vi tựa vào cạnh tủ lạnh, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi:
“Anh, em hỏi anh chuyện này.”

“Hỏi đi.”

“Anh có biết Vương Lãng Trác và Chu Lâm Lâm quen nhau thế nào không?”

“Sao tự dưng hỏi chuyện này?” Tay anh vẫn bận việc, “Họ quen qua mai mối.”

“Mai mối à…” Cố Tri Vi kéo dài giọng.

Cô không có định kiến gì với việc kết hôn qua mai mối, nhưng thường thì những cặp này ít có nền tảng tình cảm, sống hợp hay không mới là quan trọng. Liệu có phải vì vậy mà kiếp trước Chu Lâm Lâm chỉ cần vài ngày đã để ý đến Lục Nghiên Tu?

Phải thừa nhận, xét về bề ngoài và khí chất, Lục Nghiên Tu đủ để khiến người khác rung động ngay lần gặp đầu.

Cô lại hỏi: “Vậy tình cảm của họ thế nào?”

“Rất tốt.” Anh đáp. Mặc dù không hay xem mạng xã hội, nhưng mỗi lần lướt qua, anh đều thấy Vương Lãng Trác thường xuyên khoe ảnh hạnh phúc với vợ.

“Anh nghe từ cậu ấy nói hay đoán?”

“Anh đoán qua mấy bài đăng. Cậu ấy hay khoe lắm.”

“…” Tình cảm là chuyện của hai người, chỉ nghe một phía chưa chắc đúng. Cô đặt chai nước xuống, nói:
“Muốn biết thật hay không thì phải nghe cả hai bên.”

“Em sao thế? Tình cảm của họ liên quan gì đến chúng ta, sao em lại quan tâm?”

Cố Tri Vi ho khẽ: “Em chỉ tò mò thôi.”

“Có gì mà tò mò?”

“Thì tò mò đó.” Không tìm được lý do hợp lý, cô chuyển chủ đề: “Anh dọn xong nhớ mua đồ thay nhé.”

“Yên tâm, dọn xong anh đặt luôn.” Nói rồi anh chợt hỏi, “Hôm nay em đã ăn gì chưa? Muốn anh nấu mì cho không?”

“Chưa. Em muốn ăn mì bò, nhớ cho nhiều thịt nhé.”

“Ừ. Còn muốn ăn gì nữa?”

“Anh làm gì cũng được.”

Cô rời đi, anh nhìn theo bóng cô, khóe môi khẽ cong.

Dù chưa phải bạn trai, ít nhất có lúc cô vẫn cần đến anh.

Nửa nằm trên sofa, bật máy chiếu chiếu một bộ phim làm nền, Cố Tri Vi vừa lướt điện thoại vừa tìm người quen để nhờ tra thông tin tình cảm của vợ chồng Vương Lãng Trác.

【 Cô Cố, gửi tôi thông tin cá nhân của họ nhé. 】

Cô không có nên đành vào bếp, chìa tay với Lục Nghiên Tu: “Anh cho em mượn điện thoại chút.”

“Được.” Anh mở khóa vân tay rồi đưa cho cô.

Cô lập tức tìm số điện thoại và WeChat của Vương Lãng Trác trong máy anh, gửi cho người mình nhờ, rồi trả lại ngay.

Anh không hỏi cô mượn làm gì, dọn xong tủ lạnh thì bắt đầu nấu ăn.

Không lâu sau, Cố Tri Vi được ăn mì bò và cải trắng luộc do anh làm.

Cô ăn, anh tiếp tục đặt mua đồ.

Ngồi nhìn anh nghiêm túc sắp xếp tủ lạnh, cô bỗng thấy có chút cảm giác giống như sau khi kết hôn ở kiếp trước. Nhưng nghĩ lại, từ nhỏ đến giờ anh vẫn luôn chăm sóc cô như vậy.

Anh đúng là một người anh trai rất tốt.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn…

Nếu kiếp trước anh không phản bội với Chu Lâm Lâm… có lẽ cô đã đồng ý…

Suy nghĩ trôi quá xa, Cố Tri Vi vội vàng đè xuống những ý niệm không thể kiểm soát trong đầu.

Không có “nếu như” — kiếp trước Lục Nghiên Tu thật sự đã ngoại tình, và bằng chứng vẫn nằm chình ình trước mắt cô.

Ăn no xong, cô định mang bát đĩa đi rửa thì bị Lục Nghiên Tu chặn lại.
“Để đó, anh rửa cho.”

“Không cần, chỉ có vài cái bát thôi.” Cô từ chối.

Rửa xong, rảnh rỗi chán chường, Cố Tri Vi bảo anh là mình vào thư phòng làm đề, rồi bỏ đi.

Tưởng anh dọn tủ lạnh xong sẽ lặng lẽ rời đi, ai ngờ vẫn còn ở đó. Làm bài hai ba tiếng, bước ra ngoài, cô thấy Lục Nghiên Tu vẫn đang ở, liền hỏi:
“Sao anh còn ở đây?”

“Anh tò mò, em sống một mình mà cứ tự lừa mình kiểu này sao?” Dọn đầy tủ lạnh xong, anh tiện thể đi một vòng kiểm tra nhà, phát hiện nhiều chỗ có dấu hiệu em “được chăng hay chớ”, nên giúp thu dọn, lau rửa.

“Lừa gì cơ?” Cô không hiểu.

Anh chỉ ra mấy chỗ “lừa gạt” ấy rồi nói: “Em thế này là không được. Anh sẽ sắp xếp người định kỳ đến chăm sóc em, hoặc cho người ở hẳn đây 24/24 chăm em nhé?”

Sống hai đời, thật ra Cố Tri Vi chỉ có khoảng ba năm tự lo cho bản thân — kể từ khi cha mẹ qua đời — còn lại đều là cuộc sống cơm bưng nước rót. Bởi vậy, nghe anh nói, cô lại thấy… bình thường. Những gì anh đề nghị, cô nghe tai này lọt tai kia.

“Không cần, em tự lo được.” Cảm giác mới mẻ khi sống một mình vẫn chưa hết, cô không muốn bị ai làm phiền, hơn nữa vẫn thuê người dọn dẹp định kỳ.

“Em à…” Đứng trước mặt cô, Lục Nghiên Tu theo thói quen cũ định giơ tay xoa đầu.

Nhận ra hành động ấy sẽ mang lại cảm giác gì, Cố Tri Vi lùi lại một bước.

Bị hụt, anh rụt tay về: “Vậy để anh định kỳ qua đây nhé?”

Nhìn anh, cô nhận ra dường như những lời mình nói trước đây, anh chẳng nghe lọt chữ nào. Ánh mắt anh vẫn đầy tình ý.

Cô nhíu mày: “Anh còn hai tháng.”

“Anh biết em định nói gì, nhưng…” Anh tiến lại gần, “Em thiếu khả năng tự chăm sóc, không qua đây xem thì anh không yên tâm.”

“Vậy à?” Ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng cô đã chắc chắn: anh quan tâm thật, nhưng cũng muốn làm thêm chuyện khác.

Có thể vì hôm nay đảo lộn giờ giấc nên đầu óc cô không tỉnh táo, khi chạm phải ánh mắt chan chứa tình ý ấy, cô lại có chút dao động.

Hơn nữa, qua phân tích, cô cảm thấy chuyện kiếp trước anh và Chu Lâm Lâm đến được với nhau là rất khó. Đã vậy, lại vừa thuê người điều tra về tình cảm của Vương Lãng Trác và Chu Lâm Lâm… Cô buột miệng:
“Tùy anh.”

Có tiền, hiệu suất tất nhiên cao. Chỉ vài ngày sau, Cố Tri Vi đã nhận được bản điều tra chi tiết, kèm cả thông tin gia đình của Vương Lãng Trác và Chu Lâm Lâm.

Kết quả cho thấy, đúng như Lục Nghiên Tu nói, tình cảm của họ rất tốt.
Tuy quen nhau qua mai mối, nhưng cả hai đều là mối tình đầu, yêu nhau hai năm mới cưới.

Chu Lâm Lâm xuất thân từ một gia đình hạnh phúc, điều kiện kinh tế thuộc tầng trung lưu khá giả ở địa phương, cha mẹ có công việc ổn định, thu nhập dư dả. Cô là con gái duy nhất, được nuông chiều như bảo bối.

Nhìn thông tin của Chu Lâm Lâm, Cố Tri Vi trầm ngâm.

Nếu ngoại tình với Lục Nghiên Tu, Chu Lâm Lâm sẽ phải trả giá cực lớn:

Bỏ gia đình nuôi nấng mình hơn 20 năm để đến một thành phố xa xôi 2.000km.Bỏ mối tình đầu kiêm chồng là Vương Lãng Trác.Từ bỏ cuộc sống ổn định cả đời.

Cô sẽ chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy sao? Điều này giống như một canh bạc điên cuồng.

Có thể nào… kiếp trước, chuyện cô và Lục Nghiên Tu chưa từng xảy ra?

Nhưng còn những bằng chứng đó…

Nghĩ tới đây, Cố Tri Vi nhức đầu, xoa thái dương.

Bỏ qua những suy nghĩ rối rắm, cô nhắm mắt lại để tiếp tục phân tích.

Có lẽ, sau gần một năm tái sinh, cô đã rút được hết cảm xúc tiêu cực khi phát hiện chuyện ngoại tình. Giờ đây, nhìn vào bằng chứng với lý trí, cô thấy… nó chưa đủ sức thuyết phục 100%.

Kết quả siêu âm, ảnh 3D thai nhi — tất cả đều kém thuyết phục hơn một bản xét nghiệm DNA.

Nhớ lại, khi Chương Lạc Xu gửi cho cô bức ảnh Lục Nghiên Tu đỡ Chu Lâm Lâm ở khoa sản, kèm tin nhắn:
【 Hôm nay tôi đến bệnh viện khám, gặp Lục tổng. 】
【 Xin lỗi, chắc tôi nhìn nhầm! 】

Cô nhớ, hai tin này không gửi cùng lúc, mà cách nhau vài phút.

Giống như đang bị bao phủ bởi màn sương mù, Cố Tri Vi mở mắt, lập tức nhắn cho người điều tra:
“Giúp tôi tra Chương Lạc Xu, càng chi tiết càng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment