Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 87

“Lần nào gặp thì con đưa cô ấy đến cho ba mẹ xem nhé?”
Tuy là đã quen biết, nhưng vì thân phận thay đổi, gặp nhau cần một màn giới thiệu chính thức. ông Lục rất mong được nhìn thấy bạn gái của con trai.

“Hoặc là con đưa cô ấy đến nhà chơi?” – bà Lục quay sang hỏi chồng – “Chúng ta nên chuẩn bị quà gặp mặt gì thì tốt?”

Bạn gái đầu tiên của con trai, lại còn mất khá nhiều thời gian mới theo đuổi được, đủ thấy đối phương chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng nó. Không chừng đây chính là người sẽ đi cùng nó cả đời, nên họ sẽ không làm gì để cản trở.

“Trước hết hỏi Nghiên Tu đã.” ông Lục lại nhìn sang con trai. “Cô ấy thích gì? Mà đúng rồi, con vẫn chưa nói bạn gái con là con gái nhà ai?”

“Không cần chuẩn bị quà gặp mặt.” Lục Nghiên Tu cố ý bỏ qua câu hỏi, thản nhiên nói: “Con và cô ấy dự định năm nay kết hôn.”

Ngay lập tức, ông Lục và bà Lục đồng loạt nhướng mày kinh ngạc.

Cố Tri Vi vẫn giữ im lặng, chỉ đảo mắt liên tục, thầm nghĩ lát nữa về chỗ ở của họ sẽ tìm cách “dạy” lại Lục Nghiên Tu sao cho hợp lý. Anh chẳng chịu nghe lời cô, chẳng “từng bước” gì cả!

“Kết hôn?” – ông Lục tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi rõ.

“Đúng.” Lục Nghiên Tu đáp gọn.

“Vậy bạn gái con là ai, không nói sao?” – bà Lục vẫn chưa nghe thấy tên đối phương.

“Cứ coi như giữ bí mật một chút, qua thời gian nữa con sẽ nói.” Ánh mắt anh lướt nhanh qua cô gái vốn đang lười biếng tựa vào mẹ anh, giờ đã ngồi nghiêm chỉnh.

Lòng hiếu kỳ của ông Lục lại bị đẩy lên cao. Hơn một năm nay, con trai không chịu tiết lộ cô gái mình thích là ai, giờ đã tính chuyện kết hôn mà vẫn chưa nói.

bà Lục cũng rất tò mò: “Nghiên Tu, mẹ không phản đối con cưới năm nay, nhưng trước khi cưới phải đưa người ta về nhà cho ba mẹ gặp chứ?”

“Con sẽ đưa.” Anh giả vờ hứa hẹn.

Không moi được thêm thông tin, ông Lục và bà Lục đành bỏ qua, chỉ cảm thán thời gian trôi nhanh, con cái đều đến tuổi lập gia đình.

Nhưng bà Lục bỗng để ý thấy Cố Tri Vi từ nãy tới giờ chưa nói gì về chuyện anh trai có bạn gái, bèn hỏi: “Tri Vi, em không ngạc nhiên à? Hay là em biết trước cả ba mẹ?”

Chưa kịp để cô nghĩ cách trả lời, Lục Nghiên Tu đã xen vào: “Mẹ, trên đường về bọn con đã nói rồi.”

“Vậy được.” – bà Lục đặt tách trà xuống – “Nghiên Tu, tháng 5 cưới liệu có kịp không?”

“Bảy tháng còn lại là đủ. Hơn nữa, có thể đăng ký trước rồi mới làm lễ cưới.”

“Con và bạn gái bàn bạc là được, ba mẹ không can thiệp.” – Rồi bà quay sang dặn Cố Tri Vi – “Tri Vi, em không được như anh trai nhé, yêu mà không nói, hỏi bạn gái là ai cũng giấu. Nhớ những gì mẹ đã dặn chưa?”

Bà không sợ con trai “ngang” trong chuyện đại sự, chỉ sợ Cố Tri Vi bất ngờ tuyên bố yêu ai đó rồi cưới ngay, không cho gia đình chuẩn bị tâm lý.

Cố Tri Vi hơi ngượng, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Nhớ rồi.”

Theo tình hình hiện tại, nếu ông Lục và bà Lục biết cô sẽ cưới Lục Nghiên Tu, chắc chắn họ sẽ giống kiếp trước — xa cách cô một thời gian.

Triệu Nhã Kỳ và Tần An lấy nhau không chỉ vì tình cảm, mà còn là sự liên minh mạnh mẽ giữa hai gia tộc. Dù tổ chức hai lễ cưới, nhưng ở Thượng Hải, hôn lễ vẫn long trọng và náo nhiệt.

Là phù dâu chính, Cố Tri Vi từ tối hôm trước đã tới nhà họ Triệu để ở bên Nhã Kỳ. Giờ nghi thức sắp kết thúc, bó hoa cưới tươi mới được đưa đến.

Thay vì ném hoa để ai may mắn bắt được, Triệu Nhã Kỳ trực tiếp trao vào tay Cố Tri Vi, mỉm cười nói nhỏ: “Chúc mừng trước nhé, chúc em và Lục tổng tân hôn hạnh phúc!”

Triệu Nhã Kỳ đã biết chuyện hai người định cưới trong năm. Gọi Lục Nghiên Tu là “anh trai” e là không còn hợp nữa.

Âm nhạc du dương vang lên, lời nói của Nhã Kỳ nhỏ tới mức chỉ mình Cố Tri Vi nghe được. Cô nhận bó hoa, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn.”

Đến lễ cưới ở Bắc Thành, Nhã Kỳ lại trao bó hoa cho cô. Hai hôn lễ khác phong cách: Thượng Hải là kiểu Tây, Bắc Thành là kiểu Trung.

Nhưng dù thế nào, Nhã Kỳ vẫn để ý thấy Lục Nghiên Tu cũng tham dự. Nguyên nhân thì cô biết rất rõ.

Sau hôn lễ, khi đang tẩy trang trong phòng hóa trang, Nhã Kỳ vừa lau mặt vừa nhìn qua gương hỏi: “Bao giờ em mới cho anh ấy một danh phận công khai? Đừng bảo là chờ đến trước ngày cưới mới công bố nhé?”

Tối qua, Tần An từng ngập ngừng nói với cô rằng: “Anh thấy quan hệ giữa Cố Tri Vi và Lục Nghiên Tu… có vẻ rất tốt.”

Tần An nhận ra mối quan hệ của họ không giống anh em bình thường, mà còn hơn thế. Một số lúc, từng cử chỉ hay ánh mắt của họ đã vô tình bộc lộ điều đó.

Hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu thầm, chưa công khai với bên ngoài, và Nhã Kỳ là người duy nhất họ tin tưởng để tâm sự. Vì vậy, dù bị chồng nghi ngờ, cô cũng không thể hé lộ một chữ, nhưng vẫn tò mò muốn biết khi nào họ mới công khai.

Cố Tri Vi suy nghĩ: “Có thể là khi chốt ngày cưới rồi, lúc phát thiệp mời thì mới công khai, hoặc cũng có thể là đúng ngày đi đăng ký kết hôn. Giờ thì chỉ cần chờ anh tao thuyết phục được ba mẹ.”

Những ngày này, Lục Nghiên Tu luôn tìm cách “trải đường” với ông Lục bà Lục về chuyện tình cảm của họ.

“Nếu ba mẹ mày phản ứng quá gay gắt thì sao?” Triệu Nhã Kỳ suy tư một lúc, “Có nên nghĩ trước đối sách không?”

“Nghĩ rồi.” Cố Tri Vi biết, cho dù phản ứng của họ có lớn, cũng sẽ không hơn kiếp trước.

Dự lễ cưới xong, những ngày sau, cô tiếp tục kế hoạch du lịch ở Bắc Thành. Ban đầu Lục Nghiên Tu cùng đi, nhưng lịch công việc bận rộn khiến anh không thể ở lại lâu, cô đành một mình tiếp tục hành trình.

Cô tranh thủ thăm thú nhiều địa điểm truyền thống, sau khi đã dạo chơi khắp Bắc Thành thì bay sang các thành phố khác.

Chưa kịp về Thượng Hải, bà Lục đã gọi điện: “Tri Vi, con đang ở đâu?”

Vừa đến một thành phố mới, Cố Tri Vi liền nói ra tên thành phố.

“Khi nào con về?” bà Lục lại hỏi.

Câu đầu tiên không có gì đặc biệt, nhưng câu thứ hai lại lộ rõ sự cố gắng kiềm chế cảm xúc kinh ngạc.

Cố Tri Vi biết lý do — hôm qua Lục Nghiên Tu đã nói với cô rằng anh đã “trải đường” xong, hôm nay sẽ nói với cha mẹ về mối quan hệ của họ, nên cô đoán ngay bà Lục sẽ tìm mình.

Cô đáp: “Tuần sau.”

“Được.” bà Lục ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi xuống máy bay, con về thẳng nhà, đừng ghé đâu hết.”

Cúp máy xong, Cố Tri Vi lập tức nhắn WeChat cho Lục Nghiên Tu:

【 Anh vừa nói với ba mẹ xong hả? 】
【 Mẹ em gọi điện, bảo tuần sau về nhà là phải về thẳng luôn. 】

Lúc này tại Lục gia

Vì mải nói chuyện với cha mẹ nên Lục Nghiên Tu không để ý điện thoại. Khi thấy mẹ vừa gọi xong cho Cố Tri Vi, anh nhắc lại: “Ba, mẹ, con và Tri Vi là như vậy, mong ba mẹ đồng ý cho chúng con kết hôn.”

bà Lục im lặng nhìn con trai, cảm giác như ảo giác, nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm.

Cú sốc quá lớn khiến ông Lục cũng mất một lúc mới hoàn hồn, ánh mắt không ngừng quét từ đầu đến chân con trai.

Một tháng trước, con nói đã có bạn gái và dự định kết hôn năm nay, cả hai vợ chồng đều háo hức muốn biết mặt con dâu. Nhưng không ai ngờ bạn gái lại chính là cô con gái nuôi mà họ nuôi lớn — Cố Tri Vi.

Sự thay đổi này khiến bà Lục khó thích ứng:
“Ba mẹ giờ chưa thể trả lời con, vì em con không có ở nhà.”

Theo lời con trai, mối tình này bắt đầu từ khi anh thích và chủ động tỏ tình với Cố Tri Vi, cô chỉ ở thế bị động.

Điều bà lo là, Cố Tri Vi không phải con ruột, nhưng vẫn là con gái họ nuôi dưỡng. Liệu có phải vì nể tình mà cô không nỡ từ chối và bị ép buộc?

Kết hôn là chuyện trọng đại, liên quan cả đời, dù muốn đồng ý cũng phải gặp trực tiếp Cố Tri Vi để xem cô có thật sự tự nguyện hay không.

“Đúng vậy, em con chưa về, chúng ta có đồng ý cũng vô ích, vì chưa nghe em con nói.” ông Lục đồng tình.

“Chờ em con về rồi hãy nói tiếp.” bà Lục kết luận.

“Vâng ạ.” Lục Nghiên Tu vốn chỉ muốn thông báo trước, anh biết chuyện này cần thời gian để cha mẹ tiêu hóa.

Sau khi anh rời đi, bà Lục thở dài: “Hai đứa nó yêu nhau gần một năm mà chúng ta không hề biết.”

“Không ai nghĩ tới chuyện này, nhất là khi Tri Vi ở riêng, thỉnh thoảng mới về.” ông Lục cho rằng không phát hiện được là bình thường, vì hai người vốn thân nhau từ nhỏ.

“Nhưng nghĩ lại, chúng ta vẫn là cha mẹ… thật sự đã sơ suất.”

Bà nhớ lại, năm ngoái từng thấy dấu hiệu — có lúc hai người mâu thuẫn, không khí thay đổi, thậm chí đã từng thấy con trai c** tr*n đi ra từ phòng Cố Tri Vi.

“Không sao, miễn là bây giờ hai đứa nó hạnh phúc. Chỉ sợ yêu nhau rồi chia tay, thành người dưng, lúc đó chúng ta mới là người khó xử.” ông Lục phân tích.

“Biết vậy, nhưng vẫn cần thời gian.” bà Lục quyết định: “Trước khi Tri Vi về, đừng nhắc đến chuyện này.”

Một tuần sau – Sân bay

Cố Tri Vi kéo vali đi ra khỏi cửa. Trong đám đông đón khách, cô lập tức thấy người đàn ông nổi bật như hạc giữa bầy gà.

“Anh!” – Cô vẫy tay gọi.

Anh nhanh chóng bước tới, nhận lấy vali từ tay cô.

Ngồi lên xe của Lục Nghiên Tu, chẳng mấy chốc họ đã về đến Lục gia.

Vừa bước vào phòng khách, Cố Tri Vi thấy ông Lục và bà Lục, sắc mặt cả hai đều nghiêm túc.

“Lại đây ngồi.” – bà Lục vỗ vào chỗ bên cạnh mình, gọi cô đến ngồi.

Cố Tri Vi không nói gì, ngoan ngoãn làm theo, ngồi ngay ngắn.

Bình Luận (0)
Comment