Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1168

Diệp Tinh có thể lấy được bảo vật, tất nhiên những cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cường đại này cũng sẽ có, rất nhiều người bọn họ đều có một hai món bảo vật cường đại trên người, giáp Cuồng Nguyệt này Diệp Tinh lấy được từ trong tay một cường giả thực lực đã vượt qua Hồn Liệt Thiên, uy năng mạnh nhất!

Nhưng Diệp Tinh nô dịch thất bại, mà hắn hao phí một chút thời gian để chém giết, cuối cùng tất nhiên chiếc giáp Cuồng Nguyệt cường đại này thuộc về sở hữu của Diệp Tinh!

Dĩ nhiên, giáp Cuồng Nguyệt so với kiếm Không Minh, cánh Hắc Nguyên tất nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng chắc chắn được coi là bảo vật đẳng cấp, cho dù lấy thân thể Diệp Tinh cứng rắn chống lại công kích của cường giả Bất Tử Cảnh vô địch Mạc Cam Lâm, hắn cũng tự tin có thể chống đỡ được.

Trước đó hắn giết chết cường giả kia, đã hao tổn khá nhiều công sức.

"Phòng ngự tăng lên, thực lực của mình mạnh hơn, mà dưới Bất Tử Cảnh vô địch, cho dù mình đứng để bọn họ công kích, bọn họ cũng không thể phá được phòng ngự của mình!"

Công kích, tốc độ, công kích linh hồn, phòng ngự linh hồn bốn phương diện này, tất cả Diệp Tinh ở đỉnh của Bất Tử Cảnh, chỉ thiếu một chút ở phương diện phòng ngự, trừ mọt số ít vài cường giả Bất Tử Cảnh vô địch, Diệp Tinh không cần lo lắng bất cứ cường giả nào khác!

Thực lực của hắn hiện giờ chắc chắn không sợ hãi bất cứ cường giả Bất Tử Cảnh nào.

"Diệp Tinh, thời gian sắp tới, chúng ta còn không đi tới khu vực trung tâm dãy núi Hoang Trụ là không kịp nữa đâu."

Soạt!

Bóng dáng Tiểu Hắc xuất hiện trong hư không, nhìn Diệp Tinh vội vàng nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh mỉm cười nói: "Được, bây giờ liền tới khu vực trung tâm."

Tay phải vung lên, hai mươi ba cường giả trước mặt bị hắn thu hết vào trong nhẫn không gian.

"Không biết mình có thể lấy được lệnh bài không!" Diệp Tinh hít thở sâu một hơi, trong mắt ngập đầy vẻ mong chờ.

Vút!

Thúc động cánh Hắc Nguyên, tốc độ của Diệp Tinh lập tức trở nên vô cùng kinh người, đi về hướng mục tiêu

...

Dãy núi vô cùng cổ kính chạy ngang, nham thạch phía trên nứt ra, tản ra hơi thở mục nát, không biết rốt cuộc đã tồn tại bao nhiêu năm.

Ở trong tâm khu vực cực lớn đó, lóe lên từng luồng ánh sáng nhiều màu, rất kỳ lạ, nhưng lúc này nơi đó không có bất cứ cường giả nào.

Mà ở xung quanh khu vực trung tâm, lại có từng tòa cung điện khổng lồ được dựng lên, bên trong những cung điện này còn có rất nhiều thân ảnh không ngừng lay động.

"Tất cả các tộc lớn đều lấy khu vực lệnh bài truyền thừa xuất thế này làm ranh giới, phân phân thành các địa bàn ư?"


Phía xa, một nhân tộc bay tới, nhìn thấy nơi này từ rất xa.

Rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh đã đến đây từ sớm, chờ đợi ở nơi này.

"Kiếm Ngân?"

Đúng vào lúc Diệp Tinh nhìn thấy, bỗng nhiên có một tiếng nói nghi ngờ vang lên.

Diệp Tinh xoay người nhìn, lại là một cường giả vô cùng vạm vỡ, trên đầu mọc hai sừng, trông giống như người đầu trâu xuất hiện ở trước mắt.

"Giác Nguyên." Diệp Tinh nhìn về phía vị người đàn ông vạm vỡ này, cười nói.

Giác Nguyên, cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong nhân tộc, thực lực đại khái cùng đẳng cấp với Hồn Liệt Thiên.

“Haha, thật sự là Kiếm Ngân ngươi à, trước đây có tin đồn ngươi đã ngã xuống, sau đó mấy trăm năm không có tin tức, ta cũng đã cho rằng ngươi ngã xuống rồi đó." Giác Nguyên cười to nói, nhìn qua giống như đang nói đùa.

Diệp Tinh khẽ mỉm cười, nói: "May mắn còn sống."

"Đi, nếu đã gặp, vậy thì cùng nhau tiến vào trận doanh nhân tộc!" Giác Nguyên cười nói: "Cường giả Thao Liệt vô địch Bất Tử Cảnh của nhân tộc chúng ta cũng tới, còn có cường giả đỉnh cấp khác! Lần này thật sự là cường giả như mây!"


"Thao Liệt ư?" trong lòng Diệp Tinh âm thầm nghĩ, thật ra hắn cũng muốn xem thiên tài tuyệt thế của nhân tộc này một chút.

Vút! Vút!

Hai bóng người nhanh chóng bay về phía xa.

"Có người tới!"

"Là Giác Nguyên, còn có... Kiếm Ngân?"

"Hả? Không phải Kiếm Ngân bị cường giả Bất Tử Cảnh vô địch thiên tộc Mạc Cam Lâm đuổi giết ngã xuống rồi ư? Hắn chưa ngã xuống?"

Một vài cường giả trong trận doanh nhân tộc đi ra, nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hơn sáu trăm năm trước, nhân Loại Kiếm Ngân vẫn rất có danh tiếng, nhưng tin tức hắn ngã xuống truyền ra mấy trăm năm, cái tên nhân loại Kiếm Ngân cũng dần dần phai nhạt, dần dần cũng có một vài cường giả xa lạ mới xuất hiện.

Vũ trụ tộc có vô số tộc, cộng các Bất Tử Cảnh lại là một là con số vô cùng khổng lồ, tất nhiên đôi khi sẽ có cường giả mới xuất hiện.

"Giác Nguyên? Ngươi tới rồi?" Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh niên mặc áo giáp màu trắng, tướng mạo vô cùng tuấn dật, nhưng không phân rõ được rốt cuộc là nam hay nữ, rất âm nhu đi ra.

"Âm Cưu." Nhìn thanh niên này, sắc mặt Giác Nguyên nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

"Đúng là nơi nào cũng có thể gặp phải tên tiểu nhân ngươi!"

"Giác Nguyên, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được đâu." thanh niên âm nhu hơi nhíu mày, nói: "Ta nhìn thấy ngươi có lòng tốt tới chào hỏi, ngươi lại vô căn cứ mà nói xấu ta, thật sự tưởng ta hiền lành ư?"

"Hừ?" Nghe vậy, Giác Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng lại Âm Cưu.

Âm Cưu cũng không tức giận, lại nhìn Diệp Tinh bên cạnh, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nói: "Ngươi là Kiếm Ngân?"

Diệp Tinh khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.

Thân thể đặc thù của Âm Cưu và Bá Nguyên Lan có chút giống nhau, không ngoài dự chắc hẳn là cường cùng chi, trong lòng hắn cũng chẳng có hảo cảm gì.

"Còn khá lạnh lùng đó." Thấy Diệp Tinh đối diện qua loa lấy lệ với lời chào hỏi của mình như vậy trong mắt, Âm Cưu rõ ràng trở nên u ám.

Bàn về thực lực, thậm chí anh ta còn mạnh hơn Hồn Liệt Thiên một chút, bình thường những người cường giả khác trong tộc thấy anh ta ai mà không nhiệt tình kết giao.

Kết quả hiện giờ lại là nóng mặt dán mông lạnh.
Bình Luận (0)
Comment